- Cảm ơn.
Tạ Vũ muốn biểu hiện thân mật một chút, nhưng phát hiện mình cười không nổi.
Có những câu nói này, những học sinh khác cũng chầm chậm rời khỏi chỗ ẩn núp, sợ hãi lại ngưỡng mộ nhìn Du Giản cùng Uông Tần.
Ở trong hai người này, bọn hắn lựa chọn Uông Tần làm người nói chuyện.
- Bạn học! Cậu thật là lợi hại! Vừa rồi là dị năng gì vậy a!
- Cậu không phải vô nghĩa sao! Lợi hại như vậy nhất định là không gian dị năng thôi! Bạn học cậu tên gì, chúng ta kết giao bằng hữu đi!
- Bạn học bạn học..
Uông Tần bị một đám người vây quanh, vội vàng hướng Du Giản phát ra ánh mắt xin giúp đỡ, nhưng Du Giản lại tỏ vẻ lực bất tòng tâm, tự mình cố gắng.
Cuối cùng vẫn là Tạ Vũ đem Uông Tần kéo ra đám người.
Trong đám người có học sinh thử thăm dò bước lên một bước, nhỏ giọng hỏi:
- Là Uông Tần sao?
Vẻ mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng nói không nên lời.
Uông Tần tự nhiên nhận thức hắn, đây là một bạn học cùng lớp với hắn. Lúc trốn chết người này luôn trốn sau lưng người mở đường, vì mạng sống còn muốn kéo người chặn cho mình làm kẻ chết thay.
Không biết làm sao đáp lại nên Uông Tần chỉ ân khẽ một tiếng.
So sánh với vẻ "lãnh đạm" của hai người bọn họ, nhóm học sinh càng kích động hơn, thậm chí còn xem nhẹ cả hiệu bá nhà ăn.
Uông Tần không am hiểu làm sao tiếp xúc với nhiều học sinh như vậy, nhưng nghĩ nghĩ nói không chừng có người từng gặp qua anh họ của mình, nên hỏi thêm một câu:
- Thỉnh cho hỏi thăm có ai gặp qua một vị học trưởng không? Hắn là nghiên cứu sinh, kêu Tần Phong.
Không phải Uông Tần quá phận tự tin, mà Tần Phong rất có danh trong các học sinh, tính cách hắn hiền hòa, bộ dạng lại thật xuất chúng, luôn luôn được đưa lên báo tường khen ngợi.
Trong học sinh mười có tám người nhận thức hắn.
Mọi người vắt hết óc tìm kiếm trí nhớ, có người trả lời nhưng lại làm Uông Tần thất vọng.
Những người này đều đang nói bừa, đang nói dối.
Thậm chí căn bản không có ai nhắc tới Tần Phong cuối cùng còn đi qua cửa trường phía đông.
Lúc này chỉ có Du Giản đang dựa vào cửa nhà ăn nghe được lời nói phi nhân loại:
- Tần Phong sao? Chính là tiểu tử phong nhã? Tôi nghe nhà ăn số năm đối diện Thanh Trúc Uyển là bạn tốt của bác trí lâu, bạn gái của bác học lâu nói, hắn bị một đám tang thi bao phủ liền biến mất, thậm chí không thừa được thi thể, cũng không biết đi nơi nào, ai!
Là nhà ăn này nói chuyện.
Tìm thời gian thật lâu mới tiêu hóa được đoạn quan hệ trong lời nói của nhà ăn, Du Giản càng thêm xác định cũng giống như trong tiểu khu, kiến trúc cùng một trường học cũng có thể khai thông lẫn nhau.
Nhưng mà..
Vì sao chỉ một trường học nho nhỏ, quan hệ giữa kiến trúc đều phức tạp như thế! Có thể so sánh với thất đại cô bát đại di của nhân loại! Đến nỗi sao!
Du Giản đang suy nghĩ kỹ đoạn nói này.
Ngay cả thi thể cũng không còn thừa là ý gì?
Tang thi cắn nuốt người sống, nhưng tuyệt đối sẽ không đem người cắn sạch, người bị cắn sẽ ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành thay đổi, chờ chuyển biến thành tang thi rồi thì những tang thi khác cũng sẽ không còn có hứng thú.
Làm sao có thể cái gì cũng không còn thừa?
Chẳng lẽ nói, Tần Phong tìm được địa phương tránh né? Tránh được một kiếp?
- Nhà ăn số năm ở đâu?
Du Giản chống khung cửa hỏi.
Uông Tần đi tới:
- Ngay bên cạnh cửa đông của trường..
Nhưng ngục trưởng như thế nào đột nhiên hỏi nhà ăn số năm? Hắn đã phát hiện cái gì sao?
Du Giản nhíu mày, thoải mái nhảy xuống bậc thang.
- Đi, đi chỗ đó nhìn xem.
Lời này không đặc biệt chỉ ai, nhưng Tạ Vũ đi theo phía sau Uông Tần lại cảm thấy được hắn cũng gọi mình cùng đi.
Lúc này Uông Tần cũng quay đầu lại hỏi Tạ Vũ có muốn đi cùng hay không.
- Tôi vừa lúc quay về Thanh Trúc Uyển, cùng đi đi.
Tạ Vũ có chút câu nệ nói.
Du Giản đi phía trước lại nghe được một tin tức, Thanh Trúc Uyển là ký túc xá nữ sinh.
Ba người đi ra nhà ăn, thật không nghĩ tới đám học sinh trốn bên trong cũng không hẹn mà cùng theo đuôi phía sau bọn họ!
Uông Tần đã nhận ra, nhưng hắn không dám nói, Tạ Vũ biết bọn hắn cũng không phải đi theo mình, mình cũng không làm chủ được, cho nên không lên tiếng.
Đi rồi mấy chục thước, tang thi xung quanh bị hấp dẫn tới bổ nhào qua.
Những người này không có năng lực giải quyết, một đường đông trốn tây né, người nhát gan còn liên tục thét chói tai.
Uông Tần không nhịn được muốn ra tay, lại bị Du Giản giành trước một bước, hắn rút súng bắn vài phát, viên đạn không tiếng động lại tiêu diệt toàn bộ tang thi.
Du Giản buông tay, họng súng bốc khói màu đỏ sậm, nếu cẩn thận ngửi còn ngửi được mùi hoa hồng.
- Đều giải quyết, cần đi thì đi.
Hắn nói.
Có người còn muốn đi theo, đã bị hắn bắn một phát ngay dưới chân, sợ tới mức ngã ngồi dưới đất.
- Uy! Thật quá đáng!
Có học sinh bất mãn:
- Sao có thể nổ súng đối với học sinh!
Du Giản hít hít mũi, nói chuyện thật hùng hồn lý lẽ:
- Vậy đừng đi theo chúng tôi a!
Một học sinh khác bất mãn ồn ào:
- Đi theo anh làm sao vậy! Đó là bởi vì các anh lợi hại a! Trong tận lý mọi người cùng nhau mới có thể đề cao xác suất sinh tồn! Hơn nữa vừa rồi anh không phải đã cứu chúng tôi sao?
- Đúng rồi! Giúp người giúp tới cùng, chúng ta cũng có thể giúp đỡ cho nhau! Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn thôi! Anh có súng, có gì phải sợ!
Bọn hắn bị vây trong nhà ăn nhiều ngày như vậy, thật vất vả xuất hiện một cao thủ, không đi theo hắn chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết?
Một người nói chuyện, mọi người phụ họa. Xu thế dời non lấp bể, Du Giản ngược lại biến thành người sai lầm.
Uông Tần bị đám học sinh hù dọa, còn chưa nói giúp được Du Giản vài lời đã bị bọn hắn công hãm.
- Dù sao đều là bạn học, làm sao cậu nhẫn tâm xem chúng tôi bị tang thi vây quanh chết!
Hết thảy lời nói đều dừng lại dưới tiếng súng vang.
Du Giản chỉ họng súng thẳng vào khuôn mặt vặn vẹo của bọn họ.
- Tôi vừa cứu các người là thấy được các người cần trợ giúp, đây hoàn toàn xuất phát từ ý nguyện của tôi, không quan hệ gì với các người!
Hắn gằn từng chữ.
- Hiện tại.. nguy hiểm giải trừ, các người có tay có chân, tôi vì sao phải giúp?
- Chẳng lẽ tôi là cha của các anh sao?
Có người bất bình tức giận chỉ vào Tạ Vũ:
- Vì sao nàng có thể cùng anh rời đi! Nàng biến thành tàn phế như vậy, nói không chừng lát nữa sẽ biến thành tang thi!
Tạ Vũ không nghĩ tới bọn hắn sẽ nhắc tới chính mình, bị lời chỉ trích làm vẻ mặt nàng càng phức tạp.
Mà Du Giản vẫn đứng tại chỗ không nói một câu, biến thành Uông Tần đều thay hắn sốt ruột.
Những học sinh thấy hắn không lời nào để nói, càng thêm hùng hồn.
- Anh còn dùng súng chỉ vào chúng tôi! Anh có biết dùng súng cần có giấy chứng nhận không? Anh còn là một vị thành niên! Chúng tôi đi theo anh cũng là tín nhiệm anh, bằng không sau này anh bị quân đội phát hiện, sẽ bị bắt ngồi tù! Đến lúc đó chúng tôi còn có thể giúp anh!
- Giúp tôi? Giúp tôi cái gì? Ăn nhiều vài năm cơm tù sao?
Du Giản một tay khoát lên vai Tạ Vũ.
- Cứu nàng là lựa chọn của tôi, có quan hệ gì tới các anh? Ở trong phòng ăn, các anh cũng không phải cũng lựa chọn không cứu chúng tôi? Huống chi chúng tôi đã cứu các anh hai lần, hay là nên cẩn thận ngẫm lại làm sao trả ơn đi.
- Anh!
Học sinh mặc áo xám thẹn quá hóa giận:
- Khi đó chúng tôi tự thân khó bảo toàn Nghèo thì chỉ lo thân mình, đạt thì kiêm tế thiên hạ, lời này anh không biết sao!
- Không biết!
Du Giản nói:
- Lời này cũng không phải tôi nói, liên quan gì tôi? Vậy tôi còn nói, người nói không giữ lời không xứng làm người đâu, các anh nghe sao? Hay là trước tiên đem thực vật thiếu vị tỷ tỷ này trả lại cho người ta? Mệt người ta còn xả thân cứu các người, lại đi cứu mấy tên kiêu ngạo.
Trên khuôn mặt thiếu niên lộ ra vẻ châm chọc, nói tới đây hắn còn đặc biệt xuy cười một tiếng:
- Người như các anh, có bám theo tôi cũng không cần, các anh có giá trị gì cho tôi ra tay?
Học sinh áo xám mặt đỏ lên, nâng tay đánh về hướng Du Giản, Du Giản giẫm nhẹ chân như ảnh tử rất nhanh lách tránh, lúc này rút súng nhắm bắn!
Viên đạn nóng rực tinh chuẩn lau qua mặt học sinh kia, ghim trên đại thụ sau lưng hắn. Trên mặt hắn chảy ra dòng máu đỏ tươi, đại não ông một tiếng ngã ngồi dưới đất, hai chân run lên.
Mọi người hoảng sợ.
Hắn thật sự nổ súng!
- Tiếp tục đi theo chúng tôi, kết cục không chỉ như vậy.
Bỏ xuống những lời này, Du Giản nghênh ngang rời đi.
* * *
Ba người đi một lúc, Tạ Vũ quay đầu nhìn lại vài lần, những mờ ám mà đám học sinh tự cho là che giấu rất tốt đều bị Du Giản phát hiện.
- Cô đang đau lòng cho bọn hắn?
Du Giản hỏi, nhân tiện xoay người lại đi giật lui ra sau, đối mặt với Tạ Vũ cùng Uông Tần.
Tạ Vũ không đáp.
- Điều này cũng không có gì, là người đều sẽ có lòng trắc ẩn.
Du Giản dùng hai tay gối sau gáy, tùy ý nói.
Bởi vì đi lui nên hắn có thể thấy được toàn bộ cảnh tượng phía sau, chính là nhóm học sinh lui trở lại nhà ăn.
Tạ Vũ cũng không nói tiếp, chỉ trịnh trọng cảm tạ.
Nhớ lại hết thảy những gì đã phát sinh, nàng lẩm bẩm:
- Cũng không biết khi nào thì có thể chấm dứt.
Vấn đề này không có đáp án.
Dư Giản đi tuốt ở phía trước, đột nhiên nhớ lại mình cũng không nhận thức đường lối trong trường học, hỏi Uông Tần:
- Tiểu Tần a, nhà ăn số năm ở đâu?
___________
Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.
Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.
Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/
---------------