Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Chương 99:

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Thống tử, cậu nhìn thấy bản đồ không?

Du Giản mở ra bản đồ.

Hệ thống tỏ vẻ nhìn thấy.

- Cậu xem tám địa điểm trong đó, vừa lúc đem ngục giam số 13 vây lại, nếu chúng ta có thể giải khóa toàn bộ, ngục giam số 13 sẽ vây trong trung tâm, là chỗ an toàn nhất.

- Nhưng mấu chốt là, hiện tại chúng ta còn chưa giải khóa, phía nam còn có M thị chống đỡ, địa phương khác nói không tốt!

Hệ thống lại nói.

Du Giản trầm ngâm, sau đó nói:

- Vậy đồng thời tiến hành.

Hệ thống:

-?

Du Giản:

- Vây núi.

- Đinh, chúc mừng ngục trưởng phát hiện con đường chính xác, đạt được quyền hạn xây dựng thổ địa x1. Ngài có thể lấy ngục giam số 13 làm trung tâm xây dựng ra bên ngoài, xây dựng thêm trong vòng 1km, động thực vật trong ngục giam đặc thù gia thành, đều đồng dạng sinh ra tác dụng.

- Muốn đạt được quyền hạn xây dựng càng nhiều, mời hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ, đạt tới mục tiêu đầu mối chính.

Du Giản nhìn quyền hạn xây dựng thêm thổ địa, nhìn hồi lâu, chỉ từ trong nhiều chữ thấy được con số 1km.

Thật ít.

Đều keo kiệt thành như vậy sao?

- Bỏ đi, thịt muỗi có nhỏ cũng là thịt, trước xây dựng thêm đi.

Du Giản nhẹ nhàng.

Dựa theo sản lượng hai ngục giam hiện tại, muốn làm cho toàn bộ người sống sót M thị ăn được rau dưa, quả thật người ngốc nói mê.

Trương giảng dạy đang nghiên cứu mầm móng rau dưa, không qua bao lâu là có thể nghiên phát ra tới, trước tiên xây dựng thêm rồi nói sau.

* * *

Sau ba tháng tận thế, kế hoạch điểm cống hiến xuất hiện hai tháng, tân M thị, ngày 5 tháng 12.

Trung tâm thành phố hoàn toàn được rửa sạch sẽ, người sống sót đều tự tạo thành đoàn thể sinh sống.

Trong công viên, hiện tại chính thức đổi tên thành chính phủ Mậu Lâm, người lãnh đạo đẩy dời ra nội quy pháp luật lâm thời cho tân M thị.

- Một, cấm ở trong trung tâm thành phố gây ra động tĩnh lớn, không tùy ý ném loạn rác rưởi, người vi phạm dựa theo tình huống phạt tiền hoặc nghiêm trị.

- Hai, cấm lén đánh nhau, mời cư dân bạn thân ở chung, nếu bị tra xét ra có ăn cắp cướp bóc, hãʍ Ꮒϊếp gϊếŧ người, sẽ bị nghiêm trị.

- Ba, cấm lấy bất cứ hành vi gì chiếm trước tài nguyên phòng ốc dư thừa, lấy hình thức bán ra hoặc cho thuê giành ích lợi, người vi phạm nghiêm trị.

- Bốn, tân M thị là quê hương chung của mọi người, hi vọng các cư dân cùng nhau cố gắng, sáng tạo tương lai quang minh.

Điểm cống hiến đẩy dời hơn mười ngày, mọi người nhanh chóng thích ứng hệ thống tiền tệ loại mới này, cũng không thiếu người có ý nghĩ buôn bán, phát hiện tân phương thức kiếm điểm cống hiến.

Sau khi bọn hắn mua được rau dưa không ăn, chia thành từng mảnh bán đi, như vây làm cho không ít người tạm thời chưa mua nổi rau dưa có thể ăn một chút qua cơn thèm.

Nhờ vậy các tiểu thương cũng kiếm thêm được vài điểm cống hiến.

Đối với việc này Du Giản cũng không cấm.

Sau khi thích ứng hơn mười ngày, thợ săn đăng ký trong ngục giam Mậu Lâm đã hơn hai trăm người, thẳng tới bây giờ tính tổng cộng trong danh sách đã có hơn một ngàn thợ săn, nhân số người sống sót đột phá hơn năm ngàn, đều là người từ các nơi trong tân M thị tập hợp lại.

Trong hơn mười ngày trước đó, rau dưa cùng lúa nướ© ŧıểυ mạch lại trưởng thành thêm một đợt, Du Giản rất nhanh thu gặt, lại chiếm được thành tựu (xuống ruộng lần hai) cùng (trồng rau quả lần hai), phần thưởng mầm móng trực tiếp tăng lên gấp bốn.

Hai tháng đã qua, thành tựu cũng đột phá tới (xuống ruộng lần chín) cùng (trồng rau quả lần thứ chín), hoàn thành xong toàn bộ thành tựu làm ruộng. Sau đó chu kỳ cây nông nghiệp sinh trưởng biến dài, biến thành một tháng thu một lần, sau khi thu gặt phần thưởng không thay đổi, không hề gấp bội.

Thấy trữ hàng cũng đủ, Du Giản buông ra hạn chế cho phép thợ săn có đăng ký mỗi tháng đổi 5 phần – nếu là nhiều người hợp nhau mua, cũng chỉ có thể đem số lượng mua tính lên đầu một người, không có khả năng mỗi người đều tính.

Tiểu mạch tạm thời còn chưa bán ra, Du Giản tính toán cho cư dân trong ngục giam của mình thử ăn một lát, tỷ như mài thành bột mì làm mì sợi, làm bánh mì..

Cách làm rất nhiều, làm Dương Văn bọn họ thèm ăn vô cùng.

Nhà ăn lầu hai giải khóa, bên trong trang bị đầy đủ, chỉ là địa phương quá lớn, người ăn cơm lại có vẻ trống rỗng.

Ngoài ra còn có một tin tốt lành chính là, ngục giam có điện.

Điều này đối với Du Giản mà nói chưa tính là tin tốt lành, dù sao hắn sớm đã biết, chỉ là các cư dân thì khác, đối với bọn họ đã lâu không nhìn thấy ánh đèn ban đêm mà nói đây là trời giáng việc vui.

Ngục giam mở điện, vẫn là Mã Thiên Phong cha của Mã Giai Nghệ phát hiện.

Ngày đó hắn cùng vợ từ M thị rèn luyện trở về, muốn trang hoàng phòng ở trong ngục giam một chút, gắn thêm đèn.

Không nghĩ tới hai người phát hiện dây điện trong ngục giam đều chuẩn bị sẵn, vừa gắn đèn liền lập tức có thể sử dụng.

Bọn họ vui mừng đi tìm Du Giản, Du Giản lại giống như đã sớm phát giác.

- Điện sao? Tôi biết, nha.. đúng rồi! Tôi quên nói với mọi người.

Hai người:

* * *

Chuyện trọng yếu như vậy mà có thể quên sao!

- Đáng tiếc mỗi ngày chỉ có thể hoạt động được hai giờ, cũng không thể sử dụng đồ điện công suất lớn.

Du Giản lại nói.

Hai người:

-?

Hai giờ cũng đã tốt lắm được không? Đều tận thế, còn muốn có tốt hơn được sao?

Vì thế Du Giản hỏi:

- Cô chú, chẳng lẽ cô chú không muốn chơi game sao?

Mã Thiên Phong, Liễu Thiên Nhu:

* * *

Du Giản thấy bọn họ nói không ra lời, liền thét to hướng chỗ mấy học sinh đang chạy bộ:

- Mọi người có muốn chơi game hay không! Xem ti vi cũng được!

Mã Giai Nghệ cùng toàn bộ học sinh:

- Muốn!

Du Giản rất hài lòng, quay đầu lại nhìn hai người trưởng thành:

- Xem đi! Tất cả mọi người muốn! Hai vị thật sự không muốn sao?

Không muốn chơi game truy phim xem gameshow sao?

Mã Thiên Phong không nhịn nổi, ngồi bên dưới Quan Thụ Nha như nhớ ra chuyện cũ thật bi thương gì đó.

- Tôi mong đợi nhất đại tác phẩm ngũ A! Tôi mong đợi ba năm! Toàn bộ không có! Tôi chơi cái cây búa! Tốt xấu trước đem bán a! Để cho tôi mua chứa vào máy tính!

Liễu Thiên Nhu lấy khăn tay lau nước mắt, ôm cổ chồng mình.

- Tôi mong đợi phim mới, nam nữ diễn viên toàn bộ đều là bổn mạng của tôi, nội dung cùng kỹ xảo biểu diễn đều xuất sắc! Vừa mới quay phim liền tận thế! Còn nhìn cái gì! Xem hình quảng cáo sao!

Nhóm học sinh đang chạy bộ chú ý biến hóa, một đám chạy chậm đi tới gần, chợt nghe hai người trưởng thành an ủi lẫn nhau.

Du Giản nghiêng đầu:

- Xem, người trưởng thành hỏng mất chỉ trong chớp mắt.

Các học sinh:

- Ô ô ô..

Nghe nghe, bọn hắn cũng bị khơi gợi lên chuyện thương tâm, nghĩ tới mình còn chưa xem xong bộ phim, không chơi xong trò chơi, ôm đầu khóc rống.

Du Giản:

-?

Hệ thống:

- Ai, người trẻ tuổi hỏng mất chỉ trong chớp mắt.

Dương Văn khóc khóc, đột nhiên nhìn Du Giản:

- Ngục trưởng, cậu nói có thể có một loại khả năng hay không!

Du Giản:

- Cái gì?

Dương Văn cầm lấy hai tay tiểu ngục trưởng, môi phát run:

- Có một loại khả năng, đạo diễn hoặc là minh tinh còn sống, chúng ta còn có cơ hội làm cho bọn họ tiếp tục công việc!

Hệ thống nói leo:

- Không nói thứ khác, đều tận thế, buông tha cho trình tự viên đầu trọc đi.

- Anh nói rất đúng.

Du Giản lại nói, hắn cũng bắt lấy tay Dương Văn:

- Đó là một ý tưởng phi thường tốt! Tiểu Dương! Chúng ta cần tăng thực lực lên, như vậy mới có thể đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài, tìm kiếm những người từng mang tới ánh sáng cho chúng ta!

Dương Văn:

- Ân!

Du Giản đem ánh mắt nhìn ra xa làm mọi người cũng nhìn theo, nói:

- Sau đó, tiếp tục làm cho bọn họ sáng lên nóng lên!

Dương Văn:

- Tôi đã nhiệt huyết sôi trào!

Hệ thống:

-?

Rất thảm, đây là muốn bị bắt cuốn nữa sao?

Một phen nói ủng hộ lòng người, Du Giản lại lần lượt vỗ vai mọi người, ngữ khí phấn chấn:

- Đi thôi! Tiếp tục đi huấn luyện! Sau này sẽ là chúng ta đại triển thân thủ, thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân! Chẳng lẽ mọi người không muốn vì lão bà âu yếm của mình làm những thứ gì sao!

Mọi người:

- Xông lên!

Vì thế Du Giản thành công đưa tiễn mọi người.

- Thật mệt!

Hắn nhảy lên Quan Thụ Nha, thoải mái nằm xuống:

- Tôi nghỉ ngơi một lát.

Bên ngoài công viên trung ương.

Nhóm thợ săn phi thường khẩn trương, bọn hắn nhìn cột thông cáo mới xây dựng, lại nhìn Tôn Phong Niên tay cầm tờ giấy lớn, im lặng chờ đợi hắn dán lên.

- Đừng chen chúc! Tôi sẽ đọc trước một lần! Mọi người trước hết nghe qua, cảm thấy hứng thú lại đi xem chi tiết được rồi!

Tôn Phong Niên nhìn một ngàn người tại hiện trường, thật không nghĩ tới bọn họ tích cực như thế.

Ngày hôm qua chỉ mới thả ra tiếng gió, bảo hôm nay sẽ tuyên bố một nhiệm vụ đặc thù, hoàn thành có phần thưởng, ngay cả phần thưởng gì cũng chưa nói.

Hắn nghĩ tới sẽ không có vài người đến, xem tình huống bây giờ chỉ sợ toàn bộ thợ săn đều đến đây đi?

Tôn Phong Niên hắng giọng mở giấy thông cáo đọc lớn.

- Các vị cư dân, cảm tạ mọi người làm ra toàn bộ cống hiến đối với sự phát triển của tân M thị! Là mọi người cùng nhau cố gắng mới khiến cho tân M thị có được phồn vinh ngày hôm nay..

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdt.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------
« Chương TrướcChương Tiếp »