Chương 10 (1)

- Hừ, tên nhà quê!

Nàng cuối cùng nói.

Uông Tần dựa vào Du Giản, không biết phải làm sao.

Lúc trước nhân viên bán hàng giúp bọn hắn đi vào vẫn đứng mặt sau Triệu tỷ, ý bảo bọn hắn không nên vọng động.

Một người bình thường làm sao có thể khiến cho nhiều người như vậy nghe lời? Cho dù nàng có tiền cũng không thể nào nói nổi.

Như vậy xem ra Triệu tỷ cũng rất có thể có được dị năng.

Nhưng điều này đã không trọng yếu.

Du Giản nhanh chóng nâng tay, không có tiếng súng vang, mọi người hoàn hồn thì bả vai Triệu tỷ hiện lên một lỗ thủng lớn, máu tươi không ngừng tuôn trào.

Nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức ngã ngồi dưới đất.

Sự tình phát sinh vô cùng đột nhiên, không ai nghĩ tới trước một giây thiếu niên còn hòa khí, một giây sau liền rút súng bắn người.

- Mày điên rồi!

Tên hói đầu vội vàng ngồi xổm xuống vừa an ủi vừa run rẩy khiển trách:

- Triệu tỷ đối với tụi mày tốt như vậy, mày lại lấy oán trả ơn!

Du Giản không nhìn tên hói đầu, tầm mắt hắn đảo qua xâu chìa khóa dính máu trên người Triệu tỷ, lại đối diện nàng hỏi:

- Cô là người tốt sao?

Triệu tỷ cụp mắt, đáy mắt hiện vẻ tinh hồng sắc.

- Cô không phải đi?

Du Giản cười nói.

- Tiểu kẻ điên, Triệu tỷ cho tụi mày tiến vào tị nạn, mày không tri ân đồ báo thì thôi, không ngờ còn..

Tên hói đầu một tay chộp tới, muốn đoạt súng lục trong tay Du Giản.

Người này chỉ là người thường, đương nhiên không sánh bằng Du Giản.

Du Giản tránh qua một bên khiến cho hắn rơi choáng đầu hoa mắt.

Hệ thống lo lắng:

- Giản Giản, anh cẩn thận một chút a.

- Yên tâm đi Thống tử, tôi đóng cửa hiệu quả đặc thù, sẽ không lộ ra manh mối.

Du Giản đáp.

Hệ thống ngây dại, nó không phải có ý tứ này! Hơn nữa hiệu quả đặc thù của súng lục còn có thể đóng cửa sao? Vì sao nó không biết!

Đột nhiên người xung quanh Triệu tỷ cùng nhào tới, trong đó có mấy người là tiến hóa giả nhất giai, đều cường hóa phương diện lực lượng.

Du Giản không chút khϊếp đảm, ngược lại còn thành thạo, lúc Uông Tần gặp nạn còn có thể nhân tiện giúp hắn một phen.

- Tên nhà quê chính là tên nhà quê, dã man thô tục, mày có biết ăn cắp là trái pháp luật không?

Triệu tỷ sắc mặt trắng bệch, nàng miễn cưỡng đứng lên, còn muốn duy trì tư thế tao nhã của mình, son môi càng thêm đỏ thẫm.

Du Giản một cước quét tới đánh văng người sống sót đánh lén phía sau, thật nhã nhặn đứng dậy.

- Lời này nói.. chủ nhân thương trường là bà gϊếŧ đi, một xâu chìa khóa lớn như vậy, bà cảm thấy tôi bị mù? Chủ nhân đã chết, nơi này đều là vật vô chủ, vật vô chủ sao có thể nói là ăn cắp đây?

Du Giản dùng khuỷu tay đánh bại người sống sót cuối cùng, đem súng chỉ vào đầu Triệu tỷ.

- Tôi nhiều lắm xem như thay trời hành đạo.

Bị chỉ vào Triệu tỷ cũng không hoảng, trên mặt còn mang theo vẻ vui mừng âm thầm.

Du Giản trầm xuống, khóe mắt lướt qua phía sau, chỉ thấy một nam nhân té dưới đất đột nhiên đôi mắt đỏ bừng, như mất lý trí hướng hắn vọt tới, làn da xuất hiện dấu vết bị nứt nẻ.

Uông Tần không khỏi kinh hô, nháy mắt phóng thích dị năng:

- Ngục trưởng cẩn thận!

Một giây sau trong cơ thể nam nhân bộc phát ra quang mang chói mắt, cả người chợt nổ tung!

May mắn chính là tình cảnh bi thảm không phát sinh.

Bởi vì trong tích tắc Uông Tần sử dụng không gian dị năng cắn nuốt đoàn nổ mạnh kia.

Triệu tỷ phát ra hừ lạnh, mấy người còn lại dưới đất bò lên.

Bởi vì sử dụng dị năng siêu việt cực hạn, Uông Tần không có khí lực, chỉ có thể kêu Du Giản chạy nhanh lên.

Năm sáu người đánh tới, quang mang chói mắt tràn ngập không gian, làm người ta không nhịn được nhắm mắt lại.

Khói đặc cuồn cuộn, sau tiếng nổ mạnh Triệu tỷ vẫn thong dong, ôm vết thương vẻ mặt thích ý.

Đáng tiếc, dị năng nguyên bản còn có chút dùng, nếu bọn hắn nghe lời một ít cũng không cần phải chết.

Triệu tỷ không hề có chút bi thương với sự tử vong của mấy người kia, giống như lợi dụng dị năng đem người chế thành bom đã tập mãi thành thói quen.

Không có nghe thanh âm có người còn sót lại, Triệu tỷ phủi phủi quần áo chuẩn bị xoay người rời đi.

- Ca!

Phía sau có tiếng lên đạn.

Nàng lập tức dừng bước lại, sau gáy bị một họng súng gánh vác lên.

Triệu tỷ nheo mắt lại.

- Trận tai nạn xe cộ nơi ngã tư là bà làm đi, thật sự là thái quá rồi.

Du Giản nhẹ nhàng mở miệng.

Bị mấy bom nhân thể vây công, hắn lại không có chút thương tổn, làn da trơn bóng giống như mảnh sứ trắng.

Quả nhiên, sản phẩm hệ thống, chất lượng có bảo đảm.

- Là tôi làm thì thế nào?

Triệu tỷ ra vẻ khinh thường nói chuyện với Du Giản, nhưng thanh âm có chút run rẩy lại bán rẻ nàng.

- Mấy thứ này mày có thể lấy đi, nhưng nơi này là địa bàn của tao, sau này không thể làm chung.

Du Giản không thèm trả lời.

Dùng súng chỉ vào đầu Triệu tỷ, nàng bị bắt đi phía trước mở đường, đi vào cửa sau thương trường.

Vừa rồi tiếng nổ mạnh hấp dẫn tang thi cả con đường, muốn đi ra cửa trước rõ ràng là không được.

Cửa sau mở ra, Du Giản ý bảo Uông Tần đi ra ngoài, thấy súng chưa buông, sắc mặt Triệu tỷ khó xem.

- Tôi đã đem các người tới nơi đây, còn tiếp tục dùng súng chỉ vào, không thích hợp đi?

Du Giản giống như không nghe thấy, nhìn phía sau Triệu tỷ có vài người sống sót đi theo.

- Anh có cùng đi với chúng tôi hay không?

Hắn hỏi nhân viên bán hàng từng giúp mình.

Nhân viên bán hàng dừng lại.

Uông Tần ở bên ngoài đợi, thấy tang thi ngửi được mùi vị lục tục đi tới, chỉ có thể lo lắng suông.

- Ngục trưởng.. anh có sao không?

Hắn dựa ngoài cửa lặng lẽ nhắc nhở.

Nhân viên bán hàng rốt cục quyết định, bước ra ngoài đứng cùng Uông Tần.

Thấy vậy Du Giản buông súng rời khỏi, thuận đường đóng cửa lại.

Người sống sót cùng Triệu tỷ bị trọng thương đứng sau cửa, trong mắt những người đó còn mang theo vẻ không tưởng tượng nổi, giống như đang hỏi Du Giản vì sao không giúp bọn hắn giải quyết nữ nhân chiếm lấy thương trường xưng vương kia.

- Đi thôi.

Du Giản đi qua Uông Tần nhỏ giọng nói một câu:

- Bọn hắn có năng lực tự cứu mình.

Uông Tần yên lặng gật đầu, ba người đi xa.

- Cảm ơn hai cậu, bằng không tôi cũng không đi ra được cánh cửa kia.

Rời xa thương trường, nhân viên bán hàng mới nói về Triệu tỷ.

Ở lúc đầu tận thế Triệu tỷ thức tỉnh dị năng nổ mạnh đáng sợ, không biết dùng phương pháp gì có thể đem bất kỳ vật phẩm thay đổi thành bom, còn gϊếŧ lão bản của thương trường.

Người bị làm thành bom đều là về sau mới vào thương trường, vả lại đều là người xứ khác, Triệu tỷ có lòng kỳ thị địa vực nghiêm trọng.

Cũng bởi vì như thế, vừa lúc nhân viên bán hàng cũng là người địa phương mới tránh khỏi vận mệnh bị biến thành bom.

Nhưng sống trong thương trường này ngày cũng không tốt hơn chút nào. Triệu tỷ đem mình trở thành vương, những người khác đều là người hầu của nàng.

Vì muốn cho càng nhiều người trở thành nô ɭệ cho mình, nàng mới trù hoạch cho nổ ngã tư, ngăn chặn đường ra.

Lần này Triệu tỷ nguyên bản không có ý định "cứu" Uông Tần cùng Du Giản, bởi vì bọn họ tuổi nhỏ, trên người cũng không có vật tư, thân thể còn gầy yếu, làm thành bom cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Nhân viên bán hàng nhìn không được nên lặng lẽ xuống lầu mở cửa cho hai người, muốn đợi ban ngày sẽ cho họ rời đi.

Không nghĩ tới.. Triệu tỷ cũng đã phát hiện.

Du Giản an ủi:

- Dị năng giả nha, có thể phát hiện thật bình thường, nàng khẳng định có rất nhiều cơ sở ngầm nhìn lén đâu.

Ba người trao đổi một phen, giới thiệu tên tuổi.

Nhân viên bán hàng tên Lương Xuân Vinh, nhà nằm ở tiểu khu bên cạnh, có vợ cùng đứa con, trước cuối thời cũng là gia đình hạnh phúc.

- Ngục trưởng, hay là tới đây đi, tôi nghĩ quay về tiểu khu nhìn xem, cũng không thể liên lụy hai vị.

Tuy rằng không rõ vì sao Uông Tần gọi Du Giản là ngục trưởng, nhưng kêu theo cũng không sai, làm nghề tiêu thụ hơn mười năm, Lương Xuân Vinh không thiếu bổn sự xem người.

Mấy ngày trước Lương Xuân Vinh vốn cũng muốn rời đi, nhưng nếu vậy hắn tuyệt đối sẽ bị biến thành bom, vì thế chỉ có thể âm thầm gọi điện thoại về nhà.

Lúc mới tận thế còn có thể thông điện thoại, nhưng ba ngày trước hết thảy trang bị điện tử toàn bộ không nhạy, Lương Xuân Vinh cũng mất đi tin tức người nhà.

Có thể nói Uông Tần cùng Du Giản thật sự là cơ hội đào thoát tốt nhất của hắn.

Du Giản nghe xong sảng khoái gật đầu:

- Được, vậy anh đi đi. Nơi này cách ngoại ô thành thị không xa, nếu như anh tìm được người nhà thì mang theo bọn họ đi tới rừng rậm, bên trong có tòa ngục giam, chúng tôi đang ở đó.

- Có phòng có đất có thực vật, vệ sinh sạch sẽ còn an toàn, đến lúc đó phân cho nhà anh một phòng ngủ lớn.

Lương Xuân Vinh sửng sốt, theo sau bị cách nói của Du Giản làm bật cười.

- Được, tôi chờ mong gặp lại ngục trưởng.

Trong tiểu khu không có tang thi, nhìn thật bình tĩnh, Lương Xuân Vinh đi khuất, Du Giản tiếp tục đi ra ngoại ô.

Uông Tần khó hiểu:

- Ngục trưởng, Lương ca nhìn thấy là người thật tốt, chúng ta không đi cùng hắn sao?

- Cái gì đều đi giúp hắn, hắn sẽ biến thành phế vật. Nơi này ít người, tang thi cũng ít, tính nguy hiểm rất thấp. Hoàn cảnh như vậy còn không thể đột phá, thật sự là rất phế!

Du Giản đáp.

Heoheocon9552 và LieuDuong thích bài này.

8 Tháng một 2023Tặng xuThíchTrích dẫn

GiangNganĐã kích hoạt

Bài viết:Tìm chủ đề0

Sau Khi Xuyên Qua Thành Kiến Trúc

Tác giả: Đại Mễ Hồng

Editor: GiangNgan

Bấm để xem

Đóng lại