Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thu Trì nhìn thẳng vào Chủ Thần nói: “Vậy xem ra ngài đã tính toán hết cả rồi nhỉ? Kể cả việc Tiểu Thất ký kết với tôi.”

Tiểu Thất cũng từng nói, ký kết với cậu là do Chủ Thần yêu cầu.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chủ Thần nói: “Tiểu Thất ký kết với cậu, bởi vì vừa đúng lúc đi ngang qua thì gặp cậu mới chết thôi.”

Thu Trì: “…”

Rất cảm ơn vì sự thẳng thắn này.

Sau khi biết sự thật tàn khốc, Thu Trì liền hầm hực, nói: “Hừ, chọn bừa như vậy, nếu hôm đó gặp phải người mới chết là tôi, ngài định cho Tiểu Thất ký kết với ai?”

“Bởi vì tính cách Tiểu Thất yếu mềm,cho nên con bé luôn bị ký chủ trước đây lợi dụng, ta tuyệt đối sẽ không giao con bé cho những người như vậy.” Chủ Thần nói: “Ta nhìn người chưa sai bao giờ đâu.”

Thu Trì hừ mùi, thầm nói: “Ai chứng minh chứ?”

“Cậu chính là minh chứng của ta.”

Thu Trì ngạc nhiên: “Sao?”

Chủ Thần nói: “Chẳng phải cậu đã chấp nhận phần thưởng đó cho Tiểu Thất sao? Nếu là những người trước đây mà nó ký kết, bọn chúng tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”

Thu Trì kinh ngạc, sau đó lại mím môi nhíu mày, trước đây Tiểu Thất chắc hẳn đã bị những ký chủ khác làm tổn thương, lại vì cái tính cách mềm lòng của nó mà khiến nó bị lợi dụng, kết quả không hoàn thành nhiệm vụ, nó phải bị trừng phạt.

“Hệ thống và ký chủ vốn không hề thân thiết với nhau, hai bên cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác.” Chủ Thần nói, ngữ điệu như thở dài: “Hai bên vốn không hề có quan hệ mật thiết nào, cho nên, dù cho có khả gặp được phần thưởng thì ký chủ chưa chắc sẽ chấp nhận.”

Đột nhiên giọng điệu sợ sệt của Tiểu Thất đột nhiên vang lên trong đầu, bây giờ cậu đã hiểu vì sao khi đó Tiểu Thất lại sợ sệt năn nỉ cậu như vậy.

“Nếu như cậu giống như bọn chúng, ta sẽ không giao Tiểu Thất cho cậu.”

Thu Trì hỏi: “Vậy Tiểu Thất hiện tại đang ở đâu?”

Chủ Thần nói: “Cậu chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, cậu sẽ tự động gặp lại con bé thôi.”

Thu Trì nói: “Tôi muốn hỏi thêm một câu.”

Chủ Thần: “?”

Thu Trì: “Tôi muốn biết tên của ngài.”

Trước câu hỏi đột ngột của Thu Trì, Chủ Thần im lặng.

Cậu lại nói: “Chủ Thần chắc chỉ là tên mà các hệ thống khác gọi thôi đúng không? Ngài chắc phải có một cái tên khác chứ?”

“…”

“Đừng vậy mà.” Thu Trì ánh mắt cầu mong: “Vất vả như vậy, chí ít cũng phải cho tôi biết cái tên chứ?”

“… Tần Tranh.”

Thu Trì ngạc nhiên nói: “Bình thường hơn tôi tưởng, tôi cứ nghĩ tên ngài phải vừa dài vừa khó đọc đấy.”

“…” Chủ Thần ‘TầnTranh’ nói: “Đây là cái tên mà ‘người đó’ chọn cho ta.”

Thu Trì lập tức nắm được điểm mấu chốt: “Người đó?”

Để tránh Thu Trì lại hỏi thêm cái gì, Tần Tranh vội nói: “Thay ta chăm sóc Tiểu Thất, đổi lại ta sẽ phá bỏ thiết lập thế giới của cậu sau khi hoàn thành nhiệm vụ hiện tại, cậu và cả Tiểu Thất sẽ được tự do.”

Tần Tranh vừa dứt lời không gian lại thay đổi, Thu Trì giật mình nhìn xung quanh, sau đó cả người dường như bị một sức mạnh nào đó kéo đi.

“Khoan đã.” Thu Trì cố gắng níu giữ cơ thể, Tần Tranh gương mắt lên nhìn cậu.

“Cái hệ thống chết toi kia nói nó làm việc bên cạnh ngài, làm việc rất không có trách nhiệm.” Gặp được Chủ Thần, Thu Trì sao có thể quên mách lẻo với y, cậu lại nói: “Còn có, tôi khi còn nhỏ thường nghe các quản lý nói: Những người cứ thích tỏ ra thần thần bí bí không phải kẻ xấu thì đều là biếи ŧɦái.”

Tần Tranh: “…”

Sau đó Thu Trì biến mất khỏi không gian hệ thống.

Một lần nữa mở mắt ra, khung cảnh trước mắt đã thay đổi, trước mắt cậu không phải là một không gian màu trắng nữa mà là một trần nhà màu trắng.

Đều cùng là màu trắng nhưng ít ra cái này nhìn thấy điểm cuối, Thu Trì thầm nói, xem ra cậu quay về lại thế giới thật rồi.

Về rồi, cái cảm giác nặng nề của cơ thể cũng theo đó quay về luôn. Thu Trì khịt mũi ho khan một trận, sau đó đau khổ cuộn mình trong chăn mềm.

Giường mềm mại như vậy tuyệt đối không phải nhà mình. Thu Trì nghi hoặc ngó đầu ra khỏi chăn nhìn xung quanh, cảm thấy căn phòng này có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi.

Ở đâu ấy nhỉ?

Thu Trì nhắm mắt từ từ nhớ lại xem mình đã nhìn thấy căn phòng này ở đâu. Đột nhiên một tia sánh lóe lên trong đầu, Thu Trì kinh hãi ngồi bật dậy.

Cậu nhớ ra rồi.

Má ơi! Đây không phải là phòng ngủ của nam chính à?

Đột nhiên cánh cửa trước mặt cậu bật mở, Thu Trì giật mình ôm chăn lùi sát vào thành giường.

“Tỉnh rồi à?”

Cố Triều mặc áo sơ mi trắng, quần vest đen, cổ áo mở rộng, tay áo xoắn lên khủy tay, dáng vẻ đẹp đến kinh người.

Nhưng vẻ đẹp này Thu Trì không tiện thưởng thức lắm, bởi vì sắc mặt nam chính hiện tại rất đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Thu Trì hận không thể biến thành không khí, không, biến thành chiếc giường này cũng được, như vậy còn có thể nhìn ngắm nam chính ngủ.

Thích thì thích đấy, nhưng sợ thì vẫn phải sợ.

Phía sau không còn đường lui, Thu Trì chỉ có thể nhìn Cố Triều càng lúc càng tiến gần đến mình, hắn đưa bàn tay lên khiến Thu Trì sợ hãi theo bản năng nhắm mắt lại.

Hắn sắp đánh mình?

Hay là tóm tóc, rồi nhấn xuống giường?

Giường mềm như vậy, nhấn xuống chắc chắn không đau, vậy là đánh rồi.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cái đánh như cậu dự đoán, trái lại trên trán đột nhiên bị bao phủ lại, cậu liền cảm nhận được một luồng nhiệt mát lạnh từ bàn tay của đối phương.

Thu Trì không dám tin mở mắt, sau đó trực tiếp đối diện với gương mặt của Cố Triều ở khoảng cách rất gần.

"Vẫn còn nóng."Cố Triều thu tay về: “Em nghĩ thêm một lát đi, anh sẽ cho người đem cháo lên cho em.”

Trái tim Thu Trì đập thình thịch, cậu ngơ ngác vì hành động của Cố Triều. Cậu đưa tay lên trán, dường như vẫn còn cảm nhận được sự mát lạnh mà hắn truyền tới.

Chủ Thần đã nói thiết lập của thế giới này sẽ được hủy bỏ, vậy có phải cậu sẽ có cơ hội hay không?

Nhưng mà Lâm Đặng…

“Em ngủ cả ngày rồi, uống nước đi.” Cố Triều vừa nói vừa lấy ly nước cho cậu, đồng thời đem dòng suy nghĩ của cậu cắt ngang.

Nhắc đến nước Thu Trì cảm thấy cổ họng mình đúng là khô thật, cậu nhận lấy ly nước trên tay hắn, nói: “Cảm ơn anh.”

Thu Trì uống cạn ly nước, cổ họng được làm ướt đồng thời cả người như được tưới thêm chút sự sống.

Cố Triều lấy lại chiếc ly trên tay cậu, rồi đem cậu nhét lại vào trong chăn, nói: “Sốt cao như vậy mà còn dám chạy ra ngoài, còn ăn mặc mỏng manh, em chán sống rồi đấy à?”

Lời hắn nói ra rõ ràng là trách mắng cậu, nhưng Thu Trì lại cảm thấy hắn là đang lo lắng cho cậu.

Nhưng còn không do anh sao? Thu Trì ủy khuất trong lòng, nếu không phải tại anh dùng giọng điệu hung dữ như vậy, tôi chạy làm gì.

Thu Trì kéo chăn che đi nửa khuôn mặt, ánh mắt to tròn đáng thương nhìn Cố Triều, lí nhí hỏi: “Anh không hỏi gì sao?”

Cố Triều nhìn cậu nói: “Hỏi cái gì? Em sẽ thành thật trả lời cho anh?”

Dĩ nhiên là không.

Thu Trì chột dạ, hắn thở dài nhìn cậu, nhẹ nhàng giúp cậu vuốt những sợi tóc dính trên mặt ra, nói: “Đợi em khỏe lại, anh sẽ hỏi em sau.”

Nói xong hắn đứng dậy, dường như muốn rời đi, Thu Trì giật mình ngồi dậy, nắm lấy góc áo hắn.

Cố Triều kinh ngạc quay lại nhìn cậu.

Thu Trì ngước mặt lên nhìn hắn, nói: “Không phải tôi cố ý không nghe điện thoại hay không đọc tin nhắn của anh đâu, hôm qua tôi quá tập trung vẽ cho nên không hề để ý.”

Sợ Cố Triều không tin, cậu vội vàng nói thêm: “Tôi nói thật đó.”

Cố Triều im lặng nhìn cậu, hắn đã phải tận lực cố kìm chế bản thân không được đè người trước mặt xuống mà hôn ngấu nghiến, nhưng sợ cậu lại chạy mất, hắn chỉ có thể kìm nén lại ham muốn trong lòng.

“Anh biết.” Cố Triều đem cậu nhét lại vào trong chăn, nói: “Anh có chuyện cần phải giải quyết, em nghỉ ngơi đi. Lát nữa có người đem cháo và thuốc vào, ăn rồi nhớ uống thuốc biết không?”

Thu Trì gật đầu, Cố Triều cười: “Ngoan, xong việc quay về với em.”

Sau đó Cố Triều thật sự rời đi. Thu Trì nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng đều tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn.

Cậu thật sự thích Cố Triều, chỉ cần nhìn thấy hắn, trái tim cậu lại đập mạnh, khi bàn tay to lớn của hắn chạm vào cậu, hay là khi dịu dàng cười với cậu, tất cả những thứ đó đều khiến cậu vui vẻ.

Cậu muốn thử theo đuổi hắn, kể cả cho kết quả không được tốt đẹp.

Nhưng mà… khi những ý định ấy xuất hiện, thì gương mặt Lâm Đặng lại xuất hiện, khiến cậu buông bỏ. Cậu vẫn không muốn cướp mất hạnh phúc vốn thuộc về cô, không muốn cô đau khổ hay tổn thương.

Dù cô không phải nữ chính, Thu Trì cũng không thể.

Dù cho thiết lập thế giới này bị phá bỏ thì thế nào? Thu Trì cậu cũng không muốn làm một kẻ nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của bạn mình.

Cậu hiện tại chỉ cố níu lại một ít dịu dàng của Cố Triều đối với mình, cho đến khi hai người bọn họ hoàn toàn đến với nhau.

Giữa lòng ngực đau như bị dao cứa rách, đau đến Thu Trì không thể kìm được nước mắt.

“Khụ khụ!!”

Thu Trì hít một hơi sâu, bởi vì bị sốt cho nên mũi cậu bị kẹt, khiến hô hấp của cậu có chút khó thở.

Thu Trì cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cậu vùi cả người vào trong chăn, đây là phòng của của hắn, giường của hắn, khắp căn phòng đều là mùi hương của hắn, Thu Trì như có cảm giác như được hắn ôm lấy, điều này khiến cậu rất an tâm.

-----------

Góc ngoài lề:

Cố Triều: Em ôm lấy mấy thứ đó chẳng bằng ôm anh. Người thật ở ngay trước mặt em này.

Thu Trì ôm lấy hắn, cảm nhận mùi hương bạc hà dễ chịu trên người hắn.

Thu Trì: Ừm, rất dễ chịu.

----------

Nhá hàng bộ mới với các cô, nhá thế thôi chứ khi nào có thì không biết, bởi vì để được bộ đó thì tôi vẫn phải vượt qua rất nhiều bộ khác. Mà các cô thì biết tốc độ chạy của tôi rồi đó hi hi (◡ ω ◡)
« Chương TrướcChương Tiếp »