Hôm sau Thu Trì theo giờ sinh học tỉnh lại.
Việc đầu tiên mà Thu Trì cảm nhận được là sự nóng rát ở nơi cuống họng, sau đó là sự nặng nề của cơ thể.
Chỉ cần hai điểm này thôi, Thu Trì đã có thể kết luận ra được: Cậu! Bị Cảm! Rồi!
Chết tiệt!
Hôm qua chỉ là lỡ mồm giả bệnh, kết quả hôm nay liền bệnh thật.
Thu Trì cảm thấy bản thân đúng là giẫm trúng vận cứt chó rồi, nếu không sao có thể xui xẻo như vậy.
Nhìn đồng hồ treo trên tường nhà, đã qua thêm năm phút, Thu Trì thẩn thờ một chút rồi mới nhớ ra một việc quan trọng, quan trọng đến mức khiến cậu phải giật mình ngồi dậy.
“Chết rồi!”
Lúc ngồi bật dậy, Thu Trì mới phát hiện trên người cậu có đắp chăn, Thu Trì lặp tức ngẩn người, đêm qua cậu có đắp chăn khi ngủ à? Hay là do lúc phát sốt, cậu mơ mơ màng màng tự lấy chăn đắp cho mình luôn?
Mặc kệ thế nào hiện tại phải chạy trước đã.
Thu Trì ho khan cài tiếng rồi vội vàng rời giường, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi chạy trốn khỏi nhà.
Rõ ràng là nhà mình nhưng mà phải dùng từ chạy trốn, Thu Trì cảm thấy mình thật sự quá thảm.
Nhưng nếu không chạy, nam chính sẽ đến mất, sau khi leo lên được xe buýt, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thu Trì biết rất rõ thời gian mà Cố Triều sẽ đến. Cậu mỗi ngày đều đúng sáu giờ, vậy thì cứ đúng sáu giờ ba mươi, Cố Triều sẽ đến cùng với đồ ăn sáng.
Nhắc đến đồ ăn sáng, Thu Trì tiếc nuối liên hồi, đồ ăn mà hắn mang đến ngon lắm đó!
Đột nhiên Thu Trì cảm thấy chính mình thật buồn cười, hôm qua đã khiến Cố Triều giận như vậy, hắn còn có thể đem đồ ăn sáng đến cho cậu sao?
Bản thân cậu từ khi nào lại ngây thơ vậy nhỉ? Nếu hắn có đến thì chính là đến để dạy dỗ cậu một trận mới đúng.
Mặc kệ Cố Triều có đến hay không, Thu Trì cảm thấy mình vẫn nên chạy trước cho chắc, hiện tại bảo cậu gặp nam chính chính là tìm đường chết.
Dưới quyền lực của hắn, Thu Trì biết mình nhất định sẽ không trốn chạy được lâu, nhưng hiện tại trốn được lúc nào thì hay lúc ấy vậy.
Thu Trì khịt mũi rồi ho khan mấy tiếng, thầm nói khó chịu quá, bị cảm đúng là cực hình mà.
Thu Trì rất ít khi bị cảm, nhưng một khi bị cảm thì sẽ rất nặng, phải mất ít nhất một tuần để khỏi hết hoàn toàn. Một phần nguyên nhân là bởi vì cậu không chịu uống thuốc cho nên mới khỏi lâu như vậy.
Nguyên nhân chính là khi còn nhỏ, có một lần bị cảm, quản lý cô nhi viện đã đưa thuốc cho cậu uống, lúc đỏ bởi vì bất cẩn trong việc nuốt, viên thuốc đã kẹt lại trong cổ họng cậu khiến cậu bị sặc, tuy lúc đó quản lý đã giúp cậu, nhưng Thu Trì vẫn để lại một bóng ma tâm lý.
Từ đó mỗi khi bị cảm, cậu đều cố sống cố chết, làm gi có cũng không chịu uống thuốc, có cảm đến mấy cũng chỉ đi ngủ hoặc để nó tự khỏi, bởi vì thế mà mỗi khi bị cảm cậu sẽ bị rất lâu.
Thu Trì lại kho khan vài tiếng, sau đó lại khịt mũi, cả người đều nặng nề khó chịu.
Trong lúc cả cơ thể cậu đang khó chịu thì bao tử vẫn rất khỏe mạnh mà đánh trống một trận.
Thu Trì thở dài xoa bụng, nhắc mới nhớ từ tối hôm cậu chưa ăn gì hết, sáng nay tỉnh dậy cũng vội vàng chạy đị, không kịp nấu mì ăn.
Tất cả đều tại Cố Triều hết!
Chỉ mấy tin nhắn thôi mà, thù dai vậy làm gì chứ? Tác giả có biết hắn là người nhỏ nhen như vậy không?
Thu Trì sầu não vò tóc, không muốn nghĩ đến hắn nữa, càng nghĩ càng phiền lòng.
Hiện tại phải lấp đầy bụng trước đã.
Thu Trì nhớ gần trường có một quán bán mỳ chua ngọt rất ngon, giá lại rẻ, cậu từng cùng Lâm Đặng ăn đúng một lần duy nhất, sau đó bởi vì Cố Triều lo một ngày ba bữa cho cậu, cho nên cậu chưa từng được ăn lại món mù chua ngọt đó.
Mỳ dai chua ngọt vừa đủ, một quả trứng lòng đào đặt trên cùng, thêm một ít ngò và hành lá, mùi vị ngon không chỗ chê.
Nhớ lại mùi vị đó, Thu Trì đã muốn chảy nước miếng.
Hiện tại không ăn còn đợi đến khi nào nữa chứ!
Bây giờ chính là thời điểm để cho cậu ăn một bữa mỳ chua ngọt thoải mái.
Mắt thấy xe đã đến nơi, Thu Trì vội vàng đứng dậy, ngay khi dừng thì lập tức xuống xe.
Vừa bước xuống, Thu Trì liền bị một cơn gió lạnh thổi qua khiến cả người cậu run lên, lại khiến cậu ho khan thêm mấy tiếng.
Đi vội quá quên mang theo khăn quàng cổ rồi, Thu Trì xoa cổ thầm phàn nàn, Cố Triều đúng là hồng nhan họa thủy mà.
Lúc bước vào tiệm mỳ Thu Trì có chút mệt mỏi, bà chủ hình như thấy cậu đáng thương thế là lén lút cho cậu thêm một ít thịt bầm.
Lúc bà chủ đem mỳ đến cho cậu, liền hỏi: “Cô gái xinh đẹp cùng cậu đến lần trước đâu rồi? Chia tay rồi hả?”
Thu Trì đang chuẩn bị há miệng ăn mỳ thì dừng động tác, cậu kinh hãi ngẩn đầu nhìn bà chủ.
Ai chia tay với ai cơ?
Cậu với nữ chính ấy hả?
Thu Trì giật mình ngó nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai liền an tâm vỗ ngực, rồi quay sang nói với bà chủ: “Đại thẩm này, chuyện này không thể nói bậy bạ được đâu” Nếu để ai kia nghe được thì cậu chẳng phải tội càng thêm tội còn gì.
“Ầy.” Bà chủ cười cười xua tay, nói: “Cậu không cần nói gì đâu, bà già này từng trải qua rồi, đại thẩm hiểu mà.”
Đại thẩm à, người hiểu cái gì chứ?
Tôi không có yêu đương với nữ chính! Cũng không có chia tay được không!!
Tôi là bị thất tình được chưa!
“Tuổi trẻ ấy mà, yêu đương rồi chia tay là chuyện thường thôi.” Bà chủ nói: “Đại thẩm ấy, khi còn trẻ giống cậu, cũng đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng lần nào cũng chỉ được một khoảng thời gian là chia tay, cho nên người ta mới nói tình yêu tuổi trẻ tuy đẹp nhưng khó thành.”
Những triết lý tình yêu của tuổi trẻ của bà chủ, Thu Trì nghe muốn đau cả đầu, nhưng người dù gì cũng có lòng tốt muốn an ủi, câu lên tiếng thì không hay lắm, cho nên cậu vừa ăn mỳ chua ngọt vừa nghe những lời động viên có cánh về tình yêu tuổi trẻ của bà chủ.
Dần dần Thu Trì còn cảm nhận được ánh mắt thương cảm của những người xung quanh, dường như cậu không phải trường hợp đầu tiên nhỉ.
Thu Trì vất vả lắm mới ăn xong một bát mỳ chua ngọt, lúc đi ra bà chủ còn không ngừng nói: “Lần sau dẫn người yêu đến nhé, tôi sẽ làm cho hai người một bát mỳ chua ngọt tình yêu. Nói không phải khoe, mỳ ở tiệm tôi nhân duyên tốt lắm, ai đến ăn cũng sẽ gặp hạnh phúc hết đó.”
Vị đại thẩm này, người thật cởi mở.
Thu Trì không biết nói gì hơn, những lời đại thẩm nói Thu Trì cũng không coi đó là thật, cậu vội vàng thanh toán rồi lập tức rời đi.
Ăn tô mỳ chua ngọt xong, Thu Trì cảm thấy mình còn mệt hơn cả lúc chưa ăn, trong đầu toàn là tình yêu tuổi trẻ của đại thẩm.
Đang đi Thu Trì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình lạnh buốt, từ phía sau cũng vang lên một giọng nói lạnh đến thấu xương.
“Em đi đâu?”
Âm điệu vẫn như thường lệ, nhưng lọt vào tai cậu lại như tiếng báo hiệu khai tử của thần chết, Thu Trì nghe mà mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
“Tiểu Trì, quay người lại đây!”
Thu Trì nuốt ngụm nước bọt, sau đó co chân bỏ chạy.
Đùa! Anh bảo quay lại thì tôi sẽ quay chắc!!
Chạy được hơn chục bước Thu Trì đột nhiên thấy khung cảnh phía trước quay cuồng một trận.
Ớ?
Má nó!!
Thu Trì loạng choạng bước chân, quên mất bản thân đang bị cảm, cả người chẳng có bao nhiêu sức lực, chạy hơn mười bước liền say sẩm mặt mày.
Ngay khoảng khắc hắn tưởng mình sắp ngã xuống đất thì cánh tay bị một lực nắm lại kéo mạnh về phía sau.
“Em muốn chết à? Như thế này còn dám chạy ra đường!”
Đối phương dường như là gằn giọng để nói, bởi vì âm thanh có hơi lớn lại sát ngay bên tai, Thu Trì nghe vào liền càng thêm đau đầu.
Thu Trì cố gắng đứng vững, nhưng ánh mắt lại gần như mất đi tiêu cự, cậu cố gắng nhìn Cố Triều, nói: “Nam chính à… anh, chúng ta…”
“Em gọi ai?” Cố Triều nghe Thu Trì đột nhiên gọi một cái tên lạ liền hỏi: “Cái gì Nam Chính? Em đang gọi ai?”
Nghĩ đến việc Thu Trì nhìn nhầm hắn thành một người khác, Cố Triều lập tức muốn phát hỏa, sự ghen tuông trong lòng sắp rời khỏi tầm kiểm soát.
Người này năm lần bảy lượt cứ chạm vào giới hạn của hắn, tuy không nỡ làm cậu đau, nhưng dạy dỗ nhất định phải có.
Ít nhất phải trói chặt cậu lại, điều này hắn có thể làm được.
Nhưng còn chưa đợi Thu Trì nói hết, thì cả người cậu đột nhiên mềm oặt, ngã vào lòng hắn.
----------------
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Tôi thất tình rồi.
Cố Triều: Cục cưng, có anh yêu em.