Người đứng đầu trong bốn người hạ kính râm xuống, ánh mắt người đàn ông này vô cùng lạnh lùng khiến cho Thu Trì không rét mà run.
Người đàn ông đó nói: “Cậu là Thu Thành?”
Thu Thành là tên cha của Thu Trì ở thế giới này. Đến đây Thu Trì đã hiểu ra, xem ra người mà nam chính muốn mời tới vốn dĩ là Thu Thành, nhưng Thu Thành đã mất, nên “Thu Trì” kia mới phải đi thay.
Nói là đi thay cũng không phải, “Thu Trì” kia là một tên tham tiền, những người tuy chỉ thuộc hạ nhưng quần áo mặc trên người cũng thuộc hàng cao cấp, nên Thu Trì trăm phần trăm đảm bảo “Thu Trì” kia vì tiền mà lu mờ hai mắt, sau đó nhìn thấy nam chính liền thích luôn, cuối cùng bị gϊếŧ không toàn thây.
Thu Trì không khỏi hít một hơi sầu não, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút. Một là đối mặt với nam (hung) chính (thủ) hắc (gϊếŧ) đạo (mình), hai là bị không gian hệ thống đánh văng ra khỏi thế giới, Thu Trì mạnh dạn chọn vế sau.
Tiểu Thất dường như biết được suy nghĩ của cậu, giọng loli lập tức hoảng hốt: “Thân ái, đừng dại dột! Nếu bị đuổi khỏi thế giới này sẽ bị hồn phi phách tán đó.”
“Mày còn dám nói!” Thu Trì tức muốn nội thương: “Vừa mới xuyên được có mấy tiếng mày liền bắt tao đi vào hang cọp! Nếu phải bị gϊếŧ dưới tay nam chính tao thà bị đánh hồn phi phách tán!!”
Tiểu Thất không muốn bỏ cuộc, tiếp tục dùng giọng nói dễ thương của nó khuyên can Thu Trì nhưng đều bị cậu bỏ ngoài tai.
Thu Trì đối với người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu kia vẻ mặt vô cảm nói: “Thu Thành là cha tôi.”
Người đàn ông kia nói: “Ông chủ của chúng tôi nghe danh ông Thu đã lâu, muốn mời ông Thu đến xăm cho ngài ấy.”
Lời người đàn ông này tuy khách sáo nhưng giọng điệu rõ ràng như là đang ra lệnh cho Thu Trì.
Tâm Thu Trì run lên, uy thế của người trong hắc đạo thật sự khiến người khác không rét mà run. May mà tâm lý Thu Trì khá vững vàng bằng không bị dọa cho nhũn chân rồi.
Thu Trì cố gắng vững tâm nói: “Các ngài đến trễ rồi, vài ngày trước cha tôi đã qua đời. Ngài về đi.”
Người đàn ông kia nhíu mày, sau đó hỏi: “Giờ cậu tiếp quản tiệm xăm này.”
Thu Trì gật đầu, để đề phòng mọi trường hợp, cậu nói: “Đúng vậy.”
Gã đàn ông kia liền cười nói: “Nếu ông Thu không còn thì mới cậu Thu đi theo chúng tôi một chuyến vậy.”
Thu Trì: “!!!”
“Không được đâu.” Thu Trì vội vàng xua tay, “Tuy tôi cũng biết chút ít về xăm hình nhưng tài nghệ tôi rất kém, không xứng xăm cho ông chú cao quý của ngài…”
Lời còn chưa dứt, bên tai đã nghe tiếng “lạch cạch”, Thu Trì nhìn ra phía sau thấy ba người còn lại làm động tác định rút cái gì đó ra khỏi thắt lưng quần. Nhìn kỹ cậu phát hiện ra đó là súng, Thu Trì lập tức run bắn cả người, kinh hãi lùi ra sau nhưng không cẩn thận vấp một cái, ngã ngồi ra phía sau.
Người đàn ông kia giơ tay ra, ba người phía sau lập tức thu lại động tác, người đàn ông kia ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu uy hϊếp Thu Trì: “Tôi cũng nghe danh là cậu Thu đây thiên phú rất cao, kỹ năng sớm vượt qua cha của cậu. Cậu Thu đây hoàn toàn đủ trình độ để xăm hình cho ông chủ của chúng tôi.”
Móa! Thu Trì thầm chửi một tiếng, đây chính là không cho phép cậu từ chối mà, nếu từ chối lập tức bị cho ăn mấy viên kẹo đồng ngay, hơn nữa những người này chắc chắn có điều tra qua.
Giờ nghĩ lại tên “Thu Trì” kia có khả năng bị ép như thế lắm.
Nếu bây giờ bị bắn chết thì với quyền lực của nam chính chỉ cần phẩy tay một cái cũng khiến cho cậu biết mất khỏi thế giới này mà không ai biết.
“Thân ái.” Tiểu Thất thấy Thu Trì như vậy lập tức tiến lên khuyên nhủ: “Tiểu Thất khuyên ngài nên hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa, ngài nghĩ mà xem, bây giờ từ chối là bị gϊếŧ rồi bị đánh cho hồn phi phách tán, vậy chẳng bằng ngài đi đối đầu với nam chính. Trong nguyên tác ngài bị gϊếŧ là do yêu nam chính, bây giờ ngài chỉ cần chuyên tâm xăm hình, xong việc liền rời đi như vậy nam chính làm sao có thể gϊếŧ ngài được?”
Nghe Tiểu Thất nói có lý, Thu Trì suy nghĩ một chút. Tiểu Thất thấy thật sự có hữu hiệu liền nói tiếp: “Lúc đó, ngài có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà còn không chết, chẳng phải rất tốt sao?”
Nghe Tiểu Thất càng nói càng thấy có lý, suy nghĩ thật kỹ, ước mơ của cậu còn chưa thành sự thật, bây giờ mà chết đi đúng là không cam lòng.
Vì ước mơ, Thu Trì cắn răng nói với Tiểu Thất: “Được, tao làm.”
Tiểu Thất nghe vậy liền không kìm vui mừng, hớn hở nói: “Thân ái, bấm vào nút đồng ý nhé.”
Màn hình nhiệm vụ một lần nữa hiện lên trước mặt cậu, có hai ô “Đồng ý” và “Từ chối.”, Thu Trì lập tức dùng tay ấn vào nút đồng ý, một tiếng “Ting” vang lên bên tai hắn, sau đó khung màn hình lập tức biến mất.
Bên ngoài Thu Trì cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức là ngượng ngạo với người đàn ông kia, nói: “Ngài đây quá khen, được phục vụ ông chủ của ngài là niềm vinh hạnh của tôi.”
Người đàn ông này thấy Thu Trì là người rất biết thức thời, gật đầu nói: “Vậy, mời cậu Thu đây đến dịnh thự của ông chủ.”
Đậu má!! Thu Trì chửi một tiếng, rồi làm bộ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ? Hôm nay tôi…”
Lập tức bên tai Thu Trì lại nghe thêm mấy tiếng “lạch cạch” quen thuộc, cậu sợ run bắn người, vội vàng cười ha ha mấy tiếng, nói: “Hôm nay tôi cực kỳ rảnh rỗi, đi luôn bây giờ cũng được.”
Sau đó Thu Trì mặt rơi đầy lệ, ôm đồ nghề đi theo mấy người kia lên xe.
Ngồi bao quanh là xã hội đen, Thu Trì cảm thấy thật sự khủng bố, nhận ra mình thật sự rất là bé nhỏ!
Tui muốn về nhà!!!
Nhà của nam chính nắm ở trung tâm đô thị đắt đỏ nhất, ở nơi này. khắp nơi đều tràn ngập mùi tiền. Thu Trì tò mò nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, dù ở thế giới thật hay ở đây hắn chưa bao giờ đặt chân đến nơi như thế này, phải nói một kẻ nghèo như cậu cả đời cũng không có cơ hội được đặt chân đến đây.
Xe quẹo vào một tiểu khu, sau khi đi qua một cánh cổng sắc khủng lồ thì phải đi thêm ba mươi phút mới thấy được khu một tòa lâu đài, Thu Trì nhìn hai hàng cây hai bên đường như một khu rừng, đầu chảy mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc là rộng đến cỡ nào chứ? Bọn tư bản thật đáng ghét!
Cuối cùng xe cũng dừng lại, Thu Trì theo mấy gã đàn ông kia bước xuống xe, há hốc mồm nhìn tòa lâu đài hoa lệ trước mặt, lúc này gã đi đầu nói: “Cậu Thu, boss đang đợi ngài, mời theo tôi.”
Gã nói xong không hề nhìn lấy Thu Trì một cái, lừng lững bước đi, Thu Trì nuốt một ngụm nước bọt, ôm hộp đồ nghề của mình như một chú thỏ nhỏ đi theo sau.
Vừa đi Thu Trì vừa liếc mắt nhìn xung quanh, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã lập tức kinh hãi, Thu Trì hoàn toàn choáng ngợp về độ xoa hoa của nhà tư bản, thầm nghĩ, cậu dù có đi làm thêm cả đời cũng không mua nổi một viên gạch ở đây.
Trong đầu Thu Trì đang trò chuyện cùng với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, tao sợ quá!”
Tiểu Thất nhẹ nhàng dỗ dành: “Thân ái, ngài làm được, Tiểu Thất ủng hộ ngài.”
Thu Trì muốn ôm tường khóc: “Nam chính! Là nam chính đó! Tao có thể không sợ sao?”
Tiểu Thất kiên nhẫn khuyên bảo: “Thân ái, ngài nhất định làm được.”
Thu Trì: “Mày thử đi đối mặt với nam chính xem!!”
Gã đàn ông dẫn cậu đi qua đại sảnh, đi thẳng vào phong bì khách.
Trong phòng khách có một người đàn ông ngồi quay lưng về phía Thu Trì. Tuy là ngồi nhưng bóng lưng của người đàn ông này lại vô cùng thẳng, tựa như trời rung đất xập cũng không khiến người đàn ông cong lưng dù chỉ một chút.
“Boss.” Người đàn ông kia xung kính cuối đầu chào: “Tôi đã dẫn người đến rồi.”
Thu Trì nuốt một ngụm nước miếng, bắt chước theo động tác của gã đàn ông kia cúi đầu, nói: “Xin chào, tôi là Thu Trì.”
“Cậu Thu khách khí, mời ngồi.” Giọng nam nhân rất trầm, hơn nữa không có lấy một tia ấm. Thu Trì ngẩn đầu mắt đối mắt với nam nhân.
Nam nhân này vô cùng đẹp trai, mái tóc vuốt ngược ra sau, người mặc áo sơ mi trắng và quần tây, tuy chỉ thường phục đơn giản nhưng khí chất mà người đàn ông này tỏa ra lại là một vương tử cao quý, cao cao tại thượng, không thể đến gần. Không những thế quanh người còn tỏa ra một luồng khì lạnh cấm người sống lại gần, cao ngạo nghiêng đầu nhìn Thu Trì.
Thu Trì nhìn nam nhân đến ngẩn cả người, đây chính là nam chính của thế giới này - Cố Triều.