Thu Trì nhìn thấy vết thương trên người Cố Triều liền bị dọa cho sợ hết hồn.
Mà cánh cửa sau lưng cậu thì đã bị quản gia Ân Trung không lưu tình đóng lại.
Thu Trì kinh ngạc quay đầu, căn phòng bỗng chốc cành trở nên tối tăm.
Điểm sáng duy nhất nằm ở chỗ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, trong ánh sáng vàng mờ nhạt, đôi mắt của Cố Triều vẫn sáng vô cùng.
Đôi mắt của Cố Triều hơi rũ xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn tới khiến Thu Trì không rét mà run.
Rõ ràng trong phòng không bật máy lạnh, nhưng Thu Trì cứ cảm thấy bản thân cứ như đang ở Bắc Cức, rét lạnh đến thấu xương.
Công dụng của nam chính còn tốt hơn cả máy điều hòa.
Cố Triều nhìn cậu không nói gì, cậu cũng chỉ dám đứng yên tại chỗ không dám di chuyển.
Thu Trì tự hỏi, chẳng lẽ cậu phải đứng đây tới sáng?
Trong lòng Thu Trì vội vàng gọi Tiểu Thất.
Tiểu Thất nghe Thu Trì gọi liền vui vẻ online, vừa tỉnh liền ngọt ngào gọi: “Tiểu Trì Trì~~~~”
Thu Trì nghe cái giọng õng ẹo kia gọi cậu với tên thân mật đã thành công khiến cậu nổi da gà, không tự chủ được mà nói: “Mày gọi ai là Tiểu Trì Trì?”
Giọng điệu Thu Trì vô cùng hung dữ, nói vang cả phòng, khiến Cố Triều đang ngồi trên giường cũng phải giật mình.
Cố Triều: “…”
Lúc này Thu Trì mới nhận ra là mình lỡ lời, cậu hoảng sợ nhìn Cố Triều, lúng túng nói: “Cố Tổng, tôi không phải mắng anh đâu?”
Cố Triều lấy lại bình tĩnh trên gương mặt, lạnh giọng nói: “Thế cậu mắng ai?”
“…”
Trong phòng hiện tại chỉ có cậu và Cố Triều, Thu Trì lại không thể nói ra là có một hệ thống Tiểu Thất được, nói thế chẳng khác nào bảo cậu xuyên tới đây.
Lúc này Tiểu Thất trong đầu nói: “Thân ái~~”
Thu Trì mắng: “Mày câm mồm, lỗi là do mày hết!”
Tiểu Thất ủy khuất huhu, Thu Trì bắt đầu hối hận đến xanh cả ruột.
“… Là…” Thu Trì nghẹn họng nửa ngày cũng không nói ra được. Lúc này Cố Triều lại lên tiếng: “Đến đây.”
Hai chữ ngắn gọn, giọng điệu đanh thép rõ ràng, hoàn toàn không cho người khác mở miệng từ chối mệnh lệnh.
Thu Trì chần chừ mấy giây mới đi qua, còn cách đúng Cố Triều hai mét thì đứng lại. Cậu vừa đứng lại thì Cố Triều đã lập tức hỏi: “Có cứu được không?”
Đột nhiên bị hỏi một câu không đầu không đuôi như thế khiến Thu Trì hoang mang, trong lòng nhịn không được mà sợ hãi.
Mà lúc đầu này màn hình hệ thống đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Tiểu Thất nói: “Thân ái, nếu không thể trả lời, hệ thống có chức năng lựa chọn, cậu muốn thử không?”
“Đù. Mày còn có chức năng này?” Thu Trì nói: “Mau mở ra tao xem.”
Được sự cho phép của Thu Trì, Tiểu Thất liền cho xuất hiện khung hình xanh.
[ đề mục lựa chọn:
Lựa chọn A: (Giả ngu) cứu cái gì? Tôi không hiểu ý anh.
Lựa chọn B: (Quỳ xuống) Thành tâm hối lỗi, mong được tha thứ.
Lựa chọn C: im lặng. ]
Thu Trì : “…” Đây là cái đề mục lựa chọn chết tiệt gì?
Tiểu Thất vô cùng nhiệt tình nói: “Thân ái, nhanh chọn một cái đi.”
Thu Trì: " Sao mày không nhanh chết một chút."
Tiểu Thất: “Thân ái, Tiểu Thất chết rồi cậu cũng chẳng sống được đâu?”
Thu Trì: “…” Lần này coi như mày giỏi.
Thân ái thúc giục: "Thân ái nhanh chọn đi, nếu không nam chính sẽ lại nổi giận đó.
Thu Trì hít sâu một hơi nhìn màn hình màu xanh trước mặt, chọn A thì khả năng cao bị xử lắm, Chọn C thì hắn im lặng từ nãy giờ rồi, nhưng nhìn vẻ mặt Cố Triều có vẻ không kiên nhẫn lắm, lựa chọn C xem ra cũng không có số phận tốt gì?
Cuối cùng chỉ có B, thành tâm nhận lỗi, chẳng biết có được không nhưng chí ít cậu thấy cái này ổn áp nhất rồi.
Thế là Thu Trì nhập chọn B, Tiểu Thất làm icon nháy mắt với cậu, sau đó Thu Trì cảm thấy thân thể như bị điện giật nhẹ, cả người không khống chế được mà quỳ xuống, vẻ mặt lập tức trở nên đáng thương, nói: “Cố tổng, ban nãy tôi thật sự không có nói anh đâu. Anh đừng gϊếŧ tôi mà.”
Cố Triều: “…”
Thu Trì: “…”
Nhìn vẻ mặt sắp khóc Thu Trì, Cố Triều cực kỳ bất lương mà bật cười, nhưng hắn cố nén để không bật thành tiếng, sau khi bình tĩnh lại rồi thì hắn mới nói: “Ai bảo tôi gϊếŧ cậu?”
Thu Trì ngơ ngác nhìn Cố Triều, hắn lại nói: “Trong mắt cậu, tôi là người không biết trái phải không vừa mắt là gϊếŧ à?”
Mà lúc này Tiểu Thất lại nói: “Thân ái, muốn dùng chức năng lựa chọn nữa không?”
Thu Trì hung dữ: “Cút.”
Tiểu Thất liền bị sự hung dữ của Thu Trì mà im bật.
Mà ngay khi Cố Triều vừa hỏi câu kia thì Thu Trì trong lòng thầm nói: Anh trong tiểu thuyết chính là hạng người như vậy đấy đại ca!
Nhưng đó chỉ là Thu Trì dám nghĩ trong lòng, bên ngoài lại mím môi không nói, mà Cố Triều lại coi sự im lặng này chính là thừa nhận.
Đối diện với Thu Trì, hắn thật sự không biết phải dùng biểu cảm nào nữa. Thu Trì từ ngày gặp hắn đã luôn sợ hãi, mặc dù hắn cũng tỏ ra… ít nhất cũng coi như thân thiện, cho ăn xong chở về tận nhà, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn sợ hắn mà chẳng biết lý do.
Hắn ở bên hắc đạo, nhưng chuyện này tuyệt đối không có người bên ngoài biết, như vậy hắn càng không biết Thu Trì vì sao lại sợ hắn.
Nghĩ một chút Cố Triều nói: “Tôi biết cậu không nói tôi, không giải thích được thì không cần giải thích, tôi không ép, cũng không gϊếŧ cậu.”
Cố Triều cảm thấy chưa bao giờ hắn nói một câu dài như vậy.
Mà Thu Trì bán tin bán ngờ, rụt rè hỏi: “Thật sao?”
Cố Triều nhìn bộ dạng này của Thu Trì rất muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, chắc nịch gật đầu nói: “Thật, sẽ không gϊếŧ cậu, dù thế nào cũng không gϊếŧ.”
Cố Triều trong tiểu thuyết tuy tính tình vô cùng hung tàn, nhưng vẫn là người giữ chữ tín, tuyệt đối sẽ không làm trái lời của chính mình.
Nghe như vậy Thu Trì cũng can đảm hơn hẳn, hỏi: “Vậy, ban nãy anh hỏi tôi cứu là cứu cái gì?”
Cố Triều chỉ vào hình vẽ nét trên người mình nói: “Tôi muốn hỏi hình xăm này có thể cứu lại được hay không?”
Cố Triều không thể không thừa nhận, hắn chưa bao giờ lắm lời với ai thế này đâu
Thu Trì nhìn hình vẽ mà chính tay cậu vẽ lên người hắn, dựa theo những kinh nghiệm có được từ thân chủ, nói: “Có thể, có điều phải đợi vết thương trên người Cố tổng hoàn toàn hồi phục, cũng phải vẽ lại từ đầu mới được.”
Tức là thời gian nhiệm vụ cũng phải kéo dài ra, Thu Trì nghiêm túc suy nghĩ, trong tiểu thuyết, có nói đến Cố Triều bị thương ngay sau khi gặp nữ chính không nhỉ?
Cố Triều đưa tay xoa cằm gật đầu, sau đó nói: “Hiểu rồi, cậu về được rồi.”
Thu Trì: “…”
Đù má! Anh cho đàn em đột nhập vào nhà tôi, bắt tôi ngay nửa đêm đến đây chỉ để hỏi vấn đề này thôi hả đại ca?
Anh không mệt, nhưng tôi mệt lắm biết không? Anh đừng tưởng anh là nam chính thì tôi không dám chửi anh nhé!
Tôi dám chửi thầm anh trong lòng đấy!
Nhưng sau đó Cố Triều lại nói: “Dù sao cũng khuya rồi, cậu Thu ngủ lại đây đi, ngày mai tôi sẽ cho người đưa về.”
Ngủ ở đây?
Đúng là ngủ ở đây, nhưng không phải phòng này.
Thu Trì được quản gia Ân Trung đưa đến phòng cho khách, vừa vào trong Thu Trì liền choáng váng. Phòng nam chính rộng thì thôi, tại sao ngay cả phòng cho khách ở đây cũng bự hơn cả phòng ngủ và phòng khách ở nhà cậu cộng lại chứ?
Kẻ vô sản đột nhiên bị cảm thấy tổn thương nặng nề, trái tim không ngừng rỉ máu.
“Cậu Thu ngủ ngon.” Ân Trung quản gia chúc cậu một tiếng rồi đóng cửa rời đi.
Thấy cánh cửa đóng lại rồi, Thu Trì liền nhào lên chiếc giường, thoải mái tận hưởng chiếc nệm mềm mại dưới thân.
Thu Trì lăn mấy vòng trên giường, cảm thấy ít ra Cố Triều cũng không mất hết nhân tính, cho cậu ngủ lại đây một đêm.
Thu Trì nằm yên trên giường, lần đầu ở trong một căn sang trọng như vậy có chút phấn khích, thầm nói chắc mình sẽ chẳng ngủ nổi với không khí ngập tràn mùi tiền này.
Đây là lần đầu tiên cũng coi như lần cuối, cậu nên tận hưởng một chút.
Tiểu Thất rất không nhìn nội bộ dạng thấy tiền là mắt sáng lên của ký chủ, liền không nói gì mà offline.
Mà Thu Trì không để ý đến Tiểu Thất, cậu hưng phấn nằm trên giường một hồi, nhưng sau đó cũng bất tri bất giác mà ngủ mất.