Chương 4.1

EDIT +BETA: HẠ

Tạ Từ Thanh vốn dĩ không muốn đi bộ trong trường học, danh khí của hắn thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, việc đi lang thang như vậy sẽ gây rắc rối lớn cho việc quản lý trường học, rốt cuộc vì để vào trường đóng phim, hắn còn phải giả làm cháu trai của Tôn ca.

Chẳng qua trong hai ngày quay phim này, hắn thật sự không tìm được cảm giác.

Làm một quyển tiểu thuyết vườn trường nổi tiếng, "Từ giáo phục đến váy cưới" vẫn đi theo motip cũ, thiết lập của nam chính Thẩm Gia Thụ trong truyện là một thiếu gia nhà giàu, nội tâm ngạo kiều, tính tình rộng rãi, tứ chi phát triển, còn là một học tra.

Những thiết lập này khá thường thấy trong các tiểu thuyết vườn trường. Đối với những thứ phía trước hắn đều hiểu, bất quá "học tra" sinh vật này đối với hắn mà nói rất khó để lý giải.

Hai ngày này vừa lúc đang quay cảnh nữ chính Trịnh Tâm vì muốn hai người có thể ở bên nhau sau khi tốt nghiệp mà tìm mọi biện pháp để đốc thúc Thẩm Gia Thụ học tập, nâng cao thành tích. Chỉ là Thẩm Gia Thụ ở phương diện học tập không có thiên phú, hơn nữa trong nhà cũng xảy ra chuyện, căn bản vô pháp chuyên tâm học tập, hai người vì thế mà náo loạn ra mâu thuẫn lớn, Trịnh Tâm dưới cơn nóng giận đã nói nặng lời, làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm Gia Thụ.

Bị dồn vào đường cùng Thẩm Gia Thụ rất thương tâm và tuyệt vọng, còn cảm thấy Trịnh Tâm là bởi vì hắn theo đuổi mãi không bỏ mới có thể đồng ý yêu đương với hắn, căn bản đối hắn cũng không có tình cảm gì. Hiện tại Trịnh Tâm là đang dùng biện pháp này để nói cho hắn, khiến hắn nhận rõ chính mình, biết khó mà lui.

Tình cảm hồn nhiên của thiếu niên vô tình bị chọc cho vỡ nát.

Làm một người từ nhỏ đã có thành tích tốt, muốn làm gì đều có thể dễ dàng làm được, Tạ Từ Thanh thật sự không thể hiện được một thiếu niên có lòng tự trọng cao, bởi vì thành tích học tập mà tự ti và bất lực. Hắn đã nhiều lần dùng những cảm xúc khác nhau để suy diễn nhân vật này nhưng vẫn cảm thấy giống như đang thiếu thứ gì đó. Chưa kể vai nữ chính do một cô gái xuất đạo từ một chương trình chân nhân tú đảm nhận, lớn lên xác thật không tồi, nhưng vô luận là đài từ hay biểu tình động tác đều trúc trắc cứng đờ đến đáng sợ, điển hình cho kiểu diễn viên bình hoa di động, điều này khiến cảm xúc của hắn hoàn toàn bị phong bế, không thể nào nhập diễn.

Làm một người có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với bản thân, cho dù là vì trả nợ nhân tình mới nhận bộ web drama này, Tạ Từ Thanh cũng không muốn chắp vá hay tạm chấp nhận mà diễn cho qua.

Được Tôn ca chỉ điểm, hắn dứt khoát võ trang đầy đủ, mặc giáo phục trường Thực Nghiệm, đeo lên một cái khẩu trang vừa to vừa dày, chạy tới lớp 12 bên này nhìn xem nhóm học tra khi đối mặt với kì thi đại học sẽ có bộ dáng gì.

Dù sao hiện tại đang là mùa đông, đeo khẩu trang cũng không mấy hiếm lạ, cộng thêm không khí trong các lớp cuối cấp đều rất khẩn trương, bọn học sinh tan học cũng chỉ dám ra ngoài đi vệ sinh một chút sau đó nhanh chóng trở về. Tạ Từ Thanh liền như vậy trắng trợn mà ở hành lang tầng 17 qua lại quan sát, cư nhiên không hề bị người khác phát hiện ra.

Nghe trong miệng những thiếu niên thiếu nữ đang không ngừng bàn luận về hàm số, nhiệt độ sôi, phản ứng hóa học hay thay đổi tế bào,...v... v... Nhìn bọn họ hoặc cao hứng phấn chấn, hoặc dáng vẻ uể oải thương tâm, tâm tình của hắn cũng trở nên thả lỏng hơn nhiều.

Bộ phim giúp hắn nhận được đề cử giải "Mặt nạ vàng" là một bộ điện ảnh hay, có lẽ trong tương lai nhiều năm về sau hắn sẽ không còn gặp được một kịch bản tốt như vậy nữa, nhưng là thời điểm diễn bộ phim đó, hắn vui sướиɠ tràn trề, sau khi diễn xong, hắn liền phát hiện một phần linh hồn của chính mình phảng phất giống như bị nhốt ở trong bộ phim kia, ra không được. Lần này nhận diễn bộ phim này của Tôn ca, một phần là vì báo ân tri ngộ, thứ hai là vì muốn thả lỏng tâm tình, làm chính mình mau chóng thoát khỏi ảnh hưởng của bộ phim điện ảnh trước đó.

Hiện tại xem ra vẫn là có hiệu quả, ít nhất khi nhìn thấy hỉ nộ ái nhạc không chút che giấu treo trên gương mặt các học sinh, Tạ Từ Thanh cảm thấy chính mình giống như bị cảm nhiễm, theo cảm xúc phập phồng của bọn họ mà nhịn không được muốn đi theo, cùng thảo phạt vị học bá "không phải người" trong lời bọn họ.

Được rồi, học tra đã nhìn thấy rất nhiều, hiện tại muốn hay không đi xem vị học bá khiến người ta hâm mộ ghen tị hận kia?

Trong đầu nghĩ như vậy, Tạ Từ Thanh đã bước chân đi ra, dựa theo vài câu trò chuyện của đám học sinh mà tìm đến lớp học của vị học bá kia.

Mới vừa đi đến cửa sổ, liền nghe thấy một âm thanh trong sáng còn mang theo chút khàn khàn độc thuộc về thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng đang nghiêm túc mà nói: "Hả, mất 24 điểm? Trừ bỏ môn ngữ văn, còn môn nào tôi không được mãn phân? Không thể nào nha, chẳng lẽ tôi vô tình viết sai câu trả lời rồi?"

Những lời này cũng không giống như cố tình khoe mẽ, đối phương dường như thật lòng cho là như vậy. Vừa mới thể nghiệm tâm trạng của nhóm học tra Tạ Từ Thanh cảm thấy, những lời này lực sát thương thật sự quá lớn.

Nghe thiếu niên cùng bằng hữu cười đùa chia sẻ tài liệu, Tạ Từ Thanh nhịn không được tiến đến gần cửa sổ, lau đi hơi nước trên cửa kính rồi nhìn vào bên trong.

Thiếu niên tên Yến Đăng kia đang đứng đưa lưng về phía cửa sổ, thiếu niên đang trong thời kỳ phát dục, dáng người rất cao gầy, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy rất mảnh khảnh. Mái tóc đen nhánh hơi dài rũ xuống, ngọn tóc mềm mại dừng ở cần cổ thon dài trắng nõn, chỉ nghe thiếu niên rất nghiêm túc mà đối bạn cùng bàn đưa ra kiến nghị: "Đọc xong liền sẽ có thể lý giải, còn về viết văn, cho đề bài, cậu liền viết theo đề bài là được."

Nghe đến đây, Tạ Từ Thanh nhịn không được mà cười ra tiếng, hắn thậm chí còn bắt đầu hồi tưởng, chính mình trước kia khi còn học cấp ba, có phải cũng là cái dạng đức hạnh này hay không?

Hắn cười ra tiếng lúc sau, thiếu niên kia đã quay người nhìn về phía này, thời điểm tầm mắt tương giao, thiếu niên thoáng có chút hoảng hốt, sau đó rất nhanh liền cười cong đôi mắt, ánh mặt trời buổi chiều dừng lại trên đôi mắt thiếu niên, cư nhiên có một loại ba quang lan tràn. Tạ Từ Thanh cảm thấy hình ảnh này quá mức mỹ lệ, cũng vô cùng hoàn mỹ, vô luận là ánh sáng, vẫn là góc độ đều làm hắn muốn giơ lên máy ảnh, đem cảnh tượng này chụp xuống, lưu lại lâu lâu dài dài.

Tạ Từ Thanh theo bản năng cảm thấy, thiếu niên đã biết hắn là ai. Hắn giơ ngón trỏ áp lên miệng làm ra tư thế đừng nói chuyện, gật nhẹ đầu với đối phương sau đó liền nhanh chóng rời đi.