EDIT: HẠ
Người tới đúng là người đóng vai Lăng Nguyệt Thư, Kiều Vũ, cũng có thể tính là học tỷ của Tạ Từ Thanh.
Bất quá so với Tạ Từ Thanh vận khí tốt nhanh chóng hồng lên, vận khí của cô gái này kém hơn nhiều.
Nàng xem như là xuất thân từ ngôi sao nhí, khi còn nhỏ thật sự là hỏa toàn Hoa Hạ. Không biết có bao nhiêu fans mẹ đem poster của nàng dán trên đầu giường, cầu nguyện nữ nhi tương lai của mình sẽ giống Kiều Vũ.
Sau khi lớn lên, cũng không có giống như các ngôi sao nhí khác học hư, vẫn như cũ là một mỹ nhân thủy linh đáng yêu. Nàng lớn lên về sau cũng nhận không ít phim, kỹ thuật diễn kia cũng là chuẩn cmnr, tuyệt đối cao hơn Ninh Phàn cùng tổ không biết bao nhiêu lần. Chính là vận khí chuyện này, vẫn là đồng bệnh tương liên với Ninh Phàn, diễn một đống lớn phim nhưng vĩnh viễn là phim hot người không hot.
Ngay cả rất nhiều người xem khi nhắc tới Kiều Vũ, vĩnh viễn chỉ nhắc đến những tác phẩm khi còn nhỏ nàng từng diễn qua. Đến nỗi các vai nàng diễn sau khi lớn lên, phản ứng đầu tiên là bộ diễn này khá đẹp, phản ứng thứ hai là phim đó thật sự là Kiều Vũ diễn hả?
So với Ninh Phàn luôn muốn nháo ra chuyện xấu, cảm quan của Yến Đăng đối với Kiều Vũ tốt hơn nhiều lắm. Muội tử này làm người điệu thấp, tính cách cũng rất ôn hòa, khi đối diễn cũng phi thường nghiêm túc, hắn đã từng xem kịch bản của vị muội tử này, nàng không chỉ ghi chú lý giải tình tiết lên kịch bản, thậm chí còn viết ra tất cả sự việc liên quan đến tiểu sử nhân vật.
Mỗi lần Yến Đăng gặp nàng ngoài trường quay trên cơ bản nàng không phải đang một mình học thuộc kịch bản thì chính là đang đối với không khí phỏng diễn. Nghiêm túc khắc khổ chuyên nghiệp mấy chữ này, quả thực đã bị nàng khắc vào trong xương cốt.
Đối với một cô gái như vậy, bất kỳ ai cũng rất khó không sinh hảo cảm.
Nghe nàng gọi chính mình có việc, Yến Đăng liền dừng chân, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi lại không chạy.”
Kiều vũ chạy tới gần mới phát hiện bên người Yến Đăng không phải trợ lý của hắn mà là Tạ Từ Thanh. Trong khoảng thời gian ngắn, khuôn mặt lớn bằng bàn tay của nàng đỏ lên, giương miệng nửa ngày lại không nói ra lời.
Yến Đăng vừa thấy liền biết Tạ ca ở đây khiến cô nương người ta ngượng ngùng, vội vàng đánh cái thủ thế, ý bảo Tạ Từ Thanh ở chỗ này đợi hắn.
“Chúng ta qua bên kia nói chuyện, có thể chứ?”
Kiều Vũ nghe thanh âm ôn nhu trầm thấp của Yến Đăng, lỗ tai thoáng cái đã đỏ lên. Cũng không thấy rõ Yến Đăng chỉ là chỗ nào, liền vội gật đầu không ngừng đi theo phía sau.
Tạ Từ Thanh bị đơn độc lưu lại, nửa híp mắt, nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có tư vị quái quái.
Nữ hài tử này vừa thấy chính là đối Yến Đăng có hảo cảm đi?
Không được, tôi không đồng ý! Yến Đăng vừa mới thành niên, còn không có tham gia thi đại học, tuyệt đối không thể yêu sớm!
Hơn nữa, cho dù Yến Đăng lên đại học muốn yêu đương, cũng có thể tìm một nữ hài cùng tuổi để nói chuyện yêu đương nha!
Kiều Vũ này Tạ Từ Thanh biết đến. Đừng nhìn khuôn mặt lớn lên đặc biệt nộn, trang điểm một chút đóng vai thiếu nữ 15 – 16 tuổi đều không có cảm giác không khỏe, trên thực tế nàng đã 28 tuổi!
Lớn hơn Yến Đăng 10 tuổi!
Chênh lệch này, quá lớn!
Hơn nữa vóc dáng cũng không cao, chỉ vừa mới đến bả vai Yến Đăng. Phải biết Yến Đăng hiện tại vẫn đang tuổi lớn, về sau khẳng định có thể cao vượt qua 1 mét 8, chiều cao chênh lệch lớn như vậy, về sau sinh con vạn nhất hài tử di truyền vóc dáng của nàng, kia thật sự là quá tàn nhẫn!
Không được, tuyệt đối không được!
Loại tâm thái mẹ chồng bắt bẻ con dâu tương lai của Tạ Từ Thanh, Yến Đăng một chút cũng không biết.
Hắn mang theo Kiều Vũ đi tới một chỗ ngoặt.
“Ừm, bên này tương đối an tĩnh, cô không ngại chứ?” Yến Đăng nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, chỉ vào máy theo dõi cách đó không xa, “Khụ, cô xem, bên kia có máy theo dõi, thân thể cô cũng có thể đảm bảo an toàn.”
Người này như thế nào có thể tốt như vậy!
Đôi mắt Kiều Vũ đều bắt đầu nổi lên ngôi sao nhỏ.
Trên thực tế, ngay từ đầu đối với nam hài tuổi còn nhỏ đã diễn vai Úc Nhược Tố, Kiều Vũ không hề xem trọng. Đừng nhìn đoàn phim này nghèo đến lợi hại, nhưng là sau khi xem được kịch bản sau cải biên của Phùng đạo, Kiều Vũ liền đối với bộ phim này tràn ngập tin tưởng. Chỉ cần các nàng quay chụp không xảy ra vấn đề lớn, bộ phim này nhất định có thể có được ratings cao.
Tuy rằng không có chấp niệm muốn hồng đến mức tẩu hỏa nhập ma như Ninh Phàm, nhưng Kiều Vũ cũng muốn hồng.
Nàng nghĩ muốn đột phá, làm mọi người biết, Kiều Vũ hiện tại là diễn viên trưởng thành. Muốn làm người xem có thể bỏ qua những nhân vật nàng diễn khi còn nhỏ, nhìn đến nàng của hiện tại.
Lúc ấy, thời điểm Yến Đăng vừa mới tiến tổ, Phùng đạo vỗ trán, nói để hắn diễn cảnh Úc Nhược Tố bị phụ thân làm hại mà nhập ma.
Khi đó nàng còn nghĩ, nam sinh này có thể là do bên tư bản nhét vào, cho nên Phùng đạo mới không nể mặt mũi như vậy. Không cho hắn thời gian nhập diễn, không đợi hắn dung nhập nhân vật, vừa tới đã để hắn diễn phân đoạn có độ khó cao như vậy.
Ai ngờ, một cảnh này, Yến Đăng hoàn toàn đả động đến Kiều Vũ.
Một cảnh diễn này vừa quay, chẳng những rất nhiều nhân viên nữ cùng các nữ diễn viên phụ lớn nhỏ, ngay cả Kiều Vũ cũng lặng lẽ mà ở trong xe bảo mẫu khóc to.
Tối hôm đó, toàn đầu óc của nàng đều là Úc Nhược Tố hai mắt đỏ bừng rưng rưng nhưng lại không thể rơi nước mắt, tràn ngập thương tâm thống khổ, thậm chí là tuyệt vọng vì tín ngưỡng rách nát. Tối hôm đó, nàng căn bản vô pháp thoát khỏi cặp mắt kia, một mình súc trong chăn khóc đến trời đất tối sầm.
Sau đó, nàng liền đối với thiếu niên có kỹ thuật diễn siêu cấp tạc nứt này chú ý thêm một phần. Cái loại lặng lẽ nhìn chăm chú hành vi của một người, nàng đã lâu chưa từng làm qua. Nàng cũng nói không rõ chính mình rốt cuộc vì sao lại làm như vậy, chỉ là tiềm thức muốn làm như vậy.
Chậm rãi, Yến Đăng có lẽ đã nhận ra được nàng đang để ý mình, lại không có dáng vẻ phản cảm. Ngược lại, quan hệ của hai người bởi vì đối diễn nhiều mà kéo gần không ít.
Có lẽ giác quan thứ sáu của phụ nữ đặc biệt nhạy bén, nàng phát hiện Yến Đăng cố ý áp diễn Ninh Phàn. Đúng, Yến Đăng tuyệt đối không phải giống như lời nói với Phùng đạo, kỹ thuật diễn đang đột phá bình cảnh, có chút sắc bén không thể thu liễm. Hắn chính là đang cố ý, lợi dụng kỹ thuật diễn để áp Ninh Phàn.
Theo lý thuyết, đây là một hành vi không quá đạo đức.
Nếu người bị áp diễn có năng lực thừa nhận yếu ớt thì cả đời này có khả năng sẽ không thể thoát khỏi bóng ma khi bị áp diễn. Cái loại cảm giác vô lực không thể giãy giụa sẽ đi theo người đó suốt con đường diễn xuất sau này, làm người đó vô pháp tiến bộ.
Chỉ là Kiều Vũ không hề cảm thấy Yến Đăng làm như vậy là không tốt, ngược lại khi phát hiện điểm này, nàng cảm thấy Yến Đăng cũng không phải là thiếu niên thiên tài cách nàng quá xa. Mà là một người giống như nàng, sống sờ sờ, có tiểu tính tình của chính mình.
Kiều Vũ dám khẳng định, Ninh Phàn nhất định đã động tay động chân với Yến Đăng, chọc giận Yến Đăng mới bị hắn trả thù như vậy.
Sở dĩ nàng dám khẳng định như vậy là bởi vì nàng biết, Yến Đăng là một người đặc biệt ôn nhu.
Bằng không, thời điểm nàng bị bạn trai cũ chặn ở bãi đỗ xe, chung quanh có không ít diễn viên cùng tổ rõ ràng nhìn thấy nàng không tình nguyện nhưng không ai đứng ra giúp nàng. Ngay cả tiểu trợ lý của nàng cũng đều bị người nọ thu mua, đánh cờ hiệu thà phá một tòa miếu cũng không hủy một cọc hôn nhân, cứ như vậy đem nàng ném cho bạn trai cũ.
Chỉ có Yến Đăng vừa lúc đi ngang qua, sau khi phát hiện nàng không tiếng động xin giúp đỡ. Cậu giấu mình phía sau xe, giả làm paparazzi chụp ảnh gọi điện thoại, dọa cho tên tra nam luôn tuyên bố chính mình còn độc thân, chỉ yêu fans của chính mình chạy trốn.
Tuy rằng Yến Đăng làm việc này chỉ vì thuận tay, giọng nói khi giả gọi điện thoại cũng cố tình bóp giọng. Nhưng Kiều Vũ vẫn phát hiện ra. Bởi vì thính lực của nàng đặc biệt nhanh nhạy, hơn nữa trước đó luôn âm thầm quan sát, nàng đã sớm phát hiện khi Yến Đăng nói chuyện sẽ vô ý thức mà đè thấp âm cuối, mang theo một loại ôn nhu đặc thù cùng gợi cảm.
Sau chuyện này, nàng đối Yến Đăng có một loại hảo cảm mông lung, nháy mắt liền biến chất, trở thành tình cảm nam nữ.
Nàng tựa như biến thành một nữ hài yêu thầm giáo thảo, chua xót lại ngọt ngào, im lặng mà yêu thầm một thiếu niên so với nàng nhỏ hơn mười tuổi.
Nàng không phải không nghĩ đến việc thổ lộ, chỉ là mỗi lần nhìn thấy gương mặt Yến Đăng sau khi tẩy trang, khuôn mặt vẫn còn mang theo một chút ngây ngô trẻ con, nàng luôn có cảm giác mặc cảm vì tuổi tác. Kiều Vũ thức khuya cả đêm thật vất vả mới gom đủ dũng khí lại giống như quả bóng bị một kim chọc thủng, phụt một cái liền xẹp xuống, hoàn toàn nhụt chí.
Qua hôm nay, Yến Đăng sẽ phải rời đoàn phim, về sau hai người nói không chừng sẽ không có cơ hội gặp mặt.
Cho nên, hôm nay, nàng nhất định phải…
“Cậu…” Kiều Vũ nuốt nước miếng, “Tối nay cậu phải cẩn thận một chút, tôi vừa thấy ánh mắt của Ninh Phàm và người đại diện của hắn khi nhìn cậu có chút không đúng lắm. Tôi liền lặng lẽ đi qua, muốn xem bọn họ đang có âm mưu gì. Bất quá tôi không có biện pháp đứng quá gần, chỉ nghe được hôm nay phải nhìn kỹ cái gì đó. Cậu, cậu phải cẩn thận.”
Mẹ nó chứ, không phải nói muốn thổ lộ sao?
Oa, tiểu tỷ tỷ là vật báu của thế giới này.
Đôi mắt Yến Đăng cười đến nheo lại, cảm giác được người khác đối đãi ôn nhu cũng khá tốt, hắn gật gật đầu, “Được, tôi sẽ chú ý, cảm ơn chị, Kiều tỷ tỷ.”
Nghĩ nghĩ, chỉ nói cảm ơn hình như có chút keo kiệt.
Yến Đăng đem cà mèn trong ngực đưa qua, “Đây là canh tuyết lê tôi hầm, nếu như chị không chê thì nhận lấy đi, coi như quà tạ lễ.”
Lúc này, Yến Đăng vẫn còn trang điểm dáng vẻ của Úc Nhược Tố, còn chưa tháo trang sức. Bởi vì đánh khối, đường nét khuôn mặt hắn càng thêm rõ ràng, có vẻ chững chạc hơn vài tuổi, mang theo hương vị nam nhân.
Hắn cười ôn nhu mà nhìn như vậy, Kiều Vũ cả người giống như bị thiêu cháy, con nai con trong l*иg ngực không ngừng nhảy nhót.
Nàng há mồm cứng lưỡi nửa ngày, vẫn không thể nói ra lời muốn nói, chỉ có thể đứng ngây ngốc mà ôm cà mèn, nói câu không cần cảm tạ sau đó quay đầu chạy đi.
Lần, lần sau! Lần sau nhất định phải nói ra, nhất định phải hỏi xem Yến Đăng có để ý tỷ đệ luyến hay không! Hu Hu, mình quá hèn nhát!
Yến Đăng trở về liền phát hiện Tạ ca giống như vừa ăn độc dược, sắc mặt tựa như đèn neon mà không ngừng thay đổi màu sắc.
“Tạ ca?”
“Cậu, cậu đem canh tuyết lê cho cô ta?”
Tạ Từ Thanh trong lòng đang không ngừng niệm, vì cái gì vì cái gì, đó là canh tuyết lê Yến Đăng hầm cho ta, ngươi dựa vào cái gì lấy đi?! Cái cà mèn kia là do ta chuyên môn lái xe đi vào trong thành phố chọn thật lâu thật lâu mới chọn được một cái đẹp nhất! Yến Đăng vì cái gì muốn đem canh hầm của ta đưa người khác? Có phải trong lòng cậu ấy, bạn gái mới so với ca ca là ta quan trọng hơn rất nhiều không?!
Trong lòng gào thét quá nhiều, kết quả nói ra lại là một câu ê ẩm như vậy, còn rất nhẹ nhàng bâng quơ.
Yến Đăng nhịn không được nở nụ cười, Tạ ca ghen thật sự quá đáng yêu. Rõ ràng toàn thân từ ánh mắt đến biểu tình, ngay cả sợi tóc đều đang thét chói tai, muốn Kiều Vũ đem canh trả lại, nhưng mặt ngoài còn phải cậy mạnh mà bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh không hề để ý.
Bất quá, hắn sợ Tạ ca thẹn quá thành giận, lập tức thu liễm ý cười.
“Tạ ca, đi thôi, cùng em đi tháo trang sức thay quần áo? Tối nay chúng ta không phải muốn đi khách sạn Đức Lợi ăn tiệc sao? Canh tuyết lê buổi tối trở về em lại hầm cho anh một nồi càng ngon, đúng lúc Phùng đạo vừa cho bao lì xì, em dùng tiền này mua tuyết lê bách hợp nấm tuyết, nấu chè cho mình anh uống, được không?”
Yến Đăng duỗi tay ôm lấy vai đại bảo bảo, đong đưa lúc lắc: “Còn cho thêm một thìa mật ong!”
Tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy!
Tạ Từ Thanh tự cho là cao lãnh, trên thực tế đôi mắt đã cười nheo lại.
Bất quá, “Cà mèn phải lấy lại.”
Cái đó chính là do hắn chọn rất lâu mới tìm được, mặt trên có hình vẽ hai đứa nhỏ đang tay trong tay, nhìn thế nào cũng giống hắn và Yến Đăng. Đồ vật chân quý như vậy, sao có thể đưa ra ngoài!
Nhất định phải lấy về!
“Được được được, nhất định phải đòi trở về.”
“Vậy, vậy cậu cùng cô ta, nói cái gì? Nếu, nếu không tiện nói thì thôi.” Có phải là muốn yêu đương hay không?!
Cảm giác bị vứt bỏ đột nhiên ập vào trong lòng, tâm vừa mới được một thìa mật ong trấn an bỗng nhiên lại nhấc lên, rần rì kêu gào không để yên.
“Ách, cô ấy nói tối nay em phải cẩn thận một chút, Ninh Phàm hình như muốn đối phó em.”
“Ồ, vậy…” Không phải thể lộ muốn kết giao sao, vậy là tốt rồi, xem ra nàng cũng tự mình biết mình.
“????!!!! Nói cái gì cơ?!”