Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Cũng không biết có phải hắn uy hϊếp có tác dụng hay cuối cùng Ninh Phàm cũng nhận ra rằng không thể để Yến Đăng ảnh hưởng đến bộ phim này của hắn. Tiến độ đoàn phim Thiên Linh Ký quả thực giống như lắp thêm hỏa tiễn, rất nhanh đã hoàn thành, việc này làm Phùng Đạo cười đến mặt đều mau nứt ra.

Chiếu theo tiến độ này, không đến một tháng rưỡi nữa, hắn có thể đem bộ phim này hoàn toàn quay xong.

Tốc độ được đề cao gấp đôi, như vậy gánh nặng đối với khâu hậu kì cũng sẽ giảm bớt một chút.

Vuốt ve màn ảnh, Phùng Nhạc Khang nghĩ thầm, nếu không mình chi ra 200 đồng để mời Tôn lão sư đi ăn một bữa nhỉ? Hắn thật sự không nghĩ tới, Yến Đăng tiến tổ sẽ mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy.

Kỹ thuật diễn siêu tốt, ngoại hình hoàn mỹ dán sát nguyên tác! Ghi điểm!

Thù lao đóng phim rất thấp, còn tiết kiệm được chi phí thuê diễn viên đóng thế cảnh võ thuật, phí thuê chỉ đạo võ thuật! Đây là điểm cộng siêu siêu lớn!

Quan trọng nhất là, Yến Đăng xuất hiện tựa như mang theo hiệu ứng cá nheo*. Rất nhiều lần, hắn thấy các diễn viên cả chính lẫn phụ đều không giống ở những đoàn phim khác vào giờ nghỉ là bắt đầu xoát weibo hay chơi di động, ngược lại mỗi người đều yên lặng cầm kịch bản học thuộc lời kịch, nghiền ngẫm nhân vật, đối diễn với nhau, chăm chỉ cùng khắc khổ đến không được.

*Hiệu ứng cá nheo: Các bạn có thể tìm hiểu thêm thông qua gg nha.

“Thiên linh ký, cảnh 472, lần một, action!”

Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời xán lạn.

Nhưng Lộ Hành lại giống như lạc vào hàn băng.

Y có chút đờ đẫn mà nhìn các thi thể nằm tứ tung trong đại điện, trên sàn nhà tràn ngập máu tươi, cả người không ngừng run rẩy.

Tại sao lại thế này?

Y trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc đoạt được vị trí đứng đầu, tiến nhập Ẩn Nguyên Tông. Chưởng môn thậm chí còn tự mình đưa y vào cửa, đề nghị thu y làm đệ tử quan môn.

Đã nói hôm nay đại điển bái sư vừa thành, y sẽ được truyền cho Thiên Linh đồ. Chỉ cần lấy được Thiên Linh đồ, y có thể từ trong đó tìm ra thân thế của mình, theo những manh mối này đi tìm hung thủ đã diệt môn Lộ Gia.

Chỉ là, chờ y tắm gội dâng hương xong, thời điểm đi vào đại điện, y chỉ thấy một mảnh Tu La biển máu.

Y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người đang ngồi trên chủ tọa, đôi mắt hồng cơ hồ có thể xuất ra huyết.

Mái tóc đen dài của người nọ được cố định bởi kim hoàn, trên thân mặc một bộ trường bào vàng nhạt, nghiêng người tùy tiện ngồi trên ghế chủ tọa của tông chủ Ân Nguyên Tông, không chút để ý mà lật xem một quyển sách cũ.

Mặt mày như họa, biểu tình thiên chân mà thỏa mãn, dường như nhìn thấy nội dung gì thú vị, người nọ nhẹ nhàng mà nở nụ cười.

Úc Nhược Tố!

Lại là người này!

Vì cái gì lại là hắn!

Lúc trước là hắn đã đem ta chơi xoay quanh sau đó nghênh ngang rời đi! Là hắn đã gϊếŧ lão sư đã sống nương tựa cùng ta nhiều năm! Là hắn làm hại ta bị người oan uổng thành yêu nhân ma đạo, bị chính đạo đuổi gϊếŧ mấy tháng! Hắn giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, ở thời điểm ta đạt được chút thành tựu lại từ trên trời giáng xuống dẫm ta vào vũng bùn, dẫm nát lòng tự trọng mà ta vất vả lắm mới dựng lên!

Hiện giờ, ta thật vất vả vào Ẩn Nguyên Tông, đồ vật ta muốn ở gần trong gang tấc.

Hắn lại xuất hiện!

Tàn sát toàn bộ Ẩn Nguyên Tông!

“Ngươi tới rồi?” Úc Nhược Tố bỗng nhiên ngẩng đầu, cười như hoa xuân, hướng về phía Lộ Hành vẫy vẫy tay, “Đã lâu không thấy. Thương thế lần trước của ngươi nhìn qua đã hoàn toàn khỏi rồi nhỉ. A, ta đã nói, thứ ta cho ngươi ăn tuyệt đối là loại thuốc tốt nhất trên đời này.”

“…” Hàm răng Lộ Hành cắn chặt đến mức không ngừng vang lên tiếng khanh khách, y không hiểu, vì cái gì tên quái vật này sau khi tàn sát toàn bộ Ẩn Nguyên Tông, còn có thể dụng ngữ khí như đang nói việc nhà, tư thái thanh thản mà chào hỏi y.

“Ngươi vì cái gì, vì cái gì muốn làm như vậy?”

“Vì cái gì à.” Úc Nhược Tố run run quyển sách trong tay.

Thời điểm nhìn thấy ba chữ Thiên Linh đồ trên bìa sách, đồng tử Lộ Hành chợt co lại.

Đúng rồi, Thiên Linh Đồ là chí bảo, ai không nghĩ muốn có nó chứ?

Trách không được thời điểm chính mình sấm quan, mỗi lần gặp nguy hiểm bị trọng thương, người này đều sẽ xuất hiện, ra tay cứu y.

“Ngươi muốn?” Úc Nhược Tố nhìn ra khát vọng trong mắt Lộ Hành.

Dù cho trong ngực là lửa hận ngập trời, nhiệt huyết cuồn cuộn không thôi, nhưng Lộ Hành lại muốn nhào lên một kiếm chém chết người này. Chỉ khi nhớ tới kí ức vừa khôi phục của mình, cảnh tượng máu tươi đầy đất, kêu khóc thảm thiết rung trời, mẫu thân toàn thân đầy máu đang ôm y đào vong, trước khi bị bắt vẫn cố nhét y vào một cái bình, hai mắt đẫm lệ đem bình ném vào trong sông.

Lộ Hành lại một lần cúi đầu trước Úc Nhược Tố.

Y cần biết thân thế chính mình, muốn tìm ra hung thủ!

“Đúng vậy.”

“Đây không phải thứ tốt, không thể cho ngươi được.” Úc Nhược Tố dường như cảm thấy có chút xin lỗi Lộ Hành, ngượng ngùng mà nhấp miệng cười cười. Rồi sau đó hắn lấy từ trên người một bình ngọc tinh xảo, ném qua đi, “Đây là hồi sinh đan, ta tốn rất nhiều thời gian mới tìm được. Ngươi cầm đi đi, Nguyệt Thư trúng độc, cái này có thể giải.”

Lộ Hành theo bản năng tiếp lấy bình ngọc, tâm tư bay loạn. Y đang tính toán, tính toán hiện tại chính mình có thể đánh thắng Úc Nhược Tố không.

Phải, võ công Úc Nhược Tố sâu không lường được. Nhưng y của hiện tại đã sớm không còn giống như trước kia nữa. Nhĩ lực y cực tốt, trước đó tâm tư kích động không phát hiện, hiện tại bình tĩnh lại, y nghe được thanh âm Úc Nhược Tố có chút khác lạ.

Y đoán, người này trước đó đã trải qua một trận khổ chiến, nội phủ đã bị trọng thương.

Cũng không biết y có thể nhân cơ hội này gϊếŧ chết Úc Nhược Tố được hay không, nếu được, y có thể đoạt lại Thiên Linh Đồ.

“Ngươi muốn gϊếŧ ta?”

Lộ Hành lảo đảo lui lại hai bước, người này đã nhìn ra sao?!

“Đừng sợ, ngươi muốn gϊếŧ ta cũng không phải một lần hai lần.” Úc Nhược Tố chẳng hề để ý mà vẫy vẫy tay, ngược lại hứng thú bừng bừng mà cùng Lộ Hành nói chuyện phiếm: “Ngươi muốn Thiên Linh Đồ làm gì? Những lời đồn đãi kia đều là giả, nó cũng không phải bí tịch tuyệt thế võ công, cái này thật sự không phải thứ tốt, là độc dược đáng sợ nhất trên đời.”

“…” Lộ Hành nắm chuôi kiếm, đôi mắt híp lại, chờ đợi thời cơ.

“Ta sẽ không để ngươi lấy được nó, từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn ai có thể lấy được nó.” Úc Nhược Tố giống như ngồi mệt mỏi, thay đổi một dáng ngồi khác thoải mái hơn, cả người cơ hồ đều súc vào ghế dựa to rộng, khuôn mặt trắng đến trong suốt tựa như sợ lạnh mà vùi vào cổ áo choàng lông.

Tay hắn bị trọng thương, máu tươi chảy ra thành từng đường cong uốn lượn, lộ ra màu tím đen vô cùng đáng sợ. Cho dù là như vậy, hắn vẫn nắm chặt Thiên Linh đồ vào trong tay, chưa từng có ý định buông ra, tùy ý máu chính mình từng chút từng chút mà thấm ướt quyển sách trong tay.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lộ Hành bỗng nhiên cảm thấy, người trước mắt này không cần hắn phải động thủ, cũng đã sắp chết.

“Nếu nó còn tồn tại, ta sẽ không thể chết được đâu.” Thanh âm Úc Nhược Tố càng ngày càng thấp, “Trước kia ta nghĩ mọi cách đều không thể phá hủy quyển sách này. Hiện tại ta đã biết, bởi vì nó không phải bản hoàn chỉnh. Chỉ có đem hai quyển hợp lại làm một, dùng máu đầu tim của ta tưới lên….”

“Liền có thể, thư hủy nhân vong.”

Nói xong, hắn để lại cho Lộ Hành một nụ cười gần như là ôn nhu, sau đó tắt thở mà chết.

Người nọ vừa tử vong, Thiên Linh đồ trong tay hắn giống như bị phong hóa, từng chút từng chút hóa thành tro bụi, rơi rụng trong không trung, biến mất không còn.

“!!! Không không không không…”

Lộ Hành giống như bị điên mà xông lên phía trước, lại căn bản cái gì đều không bắt được.

Đã không còn, Thiên Linh Đồ không còn.

Chỉ thiếu một chút nữa, hắn đã có thể được đến thân thế của chính mình cùng manh mối của kẻ thù, liền có thể đi báo thù rửa hận!

Hết thảy, lại bị kẻ điên này làm hỏng!

Bình ngọc trong lòng hắn rơi trên mặt đất, tạo thành tiếng vang thanh thúy.

“Cut!”

Phùng Nhạc Khang cười ha ha tiến lên, đỡ Yến Đăng đứng dậy sau đó cầm một bao lì xì đỏ đưa qua, “Chúc mừng đóng máy!”

Yến Đăng liếc mắt nhìn Ninh Phàm được trợ lý đỡ ra khỏi phim trường, duỗi tay mở bao lì xì Phùng đạo đưa ra, “Hắc, 200 đồng tiền! Phùng đạo, ngài còn có thể càng bủn xỉn hơn một chút sao? Đoàn phim người ta diễn viên đóng máy còn đưa hoa tươi bánh kem ăn cơm gì đó để chúc mừng. Tôi hôm nay vừa diễn người chết, vừa là cảnh đóng máy, hoa tươi bánh kem ăn cơm không có thì cũng thôi, bao lì xì này có phải quá ít rồi không?”

Phùng đạo một chút cũng không ngượng ngùng, ngược lại có chút lưu luyến mà nhìn 200 đồng tiền đang bị Yến Đăng nắm trong tay.

“Lễ khinh tình ý trọng nha, quan hệ của chúng ta còn cần giảng những thứ hình thức này sao? Đương nhiên là không cần!”

“…” Yến Đăng thật sự là bị sự bủn xỉn của người này làm cho hết chỗ nói.

Phùng đạo suy nghĩ một chút, Yến Đăng vì bộ diễn này có thể nói là trả giá rất lớn, vừa miễn phí làm chỉ đạo võ thuật, vừa miễn phí thuần ngựa nuôi ngựa.

Hắn thử thăm dò mà nói: “Nếu không như thế này đi, tôi lại cho cậu 300 đồng tiền, cộng thêm 200 đồng tiền lì xì này của cậu nữa, Tối nay chúng ta đi ăn nướng BBQ, coi như chúng ta làm tiệc đóng máy.”

“…. Nằm mơ!”

Thời điểm Tạ từ Thanh một tay ôm cà mèn một tay cầm theo áo lông tới, liền nghe được Yến Đăng đang chèn ép Phùng đạo, hắn cười tiến lên, cùng Phùng đạo chào hỏi.

Sau đó hắn đem cà mèn nhét vào trong lòng Yến Đăng, giũ áo lông vũ đem người bọc cho kín mít mới tiếp tục nói chuyện, “Bên này của cậu đóng máy?”

“Ừm, tôi đã hết suất diễn. Nha, anh xem, Phùng đạo của chúng ta đưa bao lì xì cho tôi, chờ lát nữa còn tính toán lừa ăn trở về đâu.”

Tạ Từ Thanh đối với tính cách bủn xỉn của Phùng Nhạc Khang cũng coi như xem thế là đủ rồi, sợ bao lì xì đóng máy đầu tiên của Yến Đăng không giữ được, hắn vội nói: “Đoàn phim bên kia cũng đóng máy toàn bộ, Tôn ca nói đêm nay đi khách sạn Đức Lợi, mở tiệc đóng máy. Phùng đạo, anh muốn đi không?”

Phùng Nhạc Khang vừa nghe cái này lập tức mừng rỡ: “Ôi, kia lại vừa lúc! Dù sao bên kia của các cậu cũng không có bao nhiêu người, ăn uống không khỏi cũng quá quạnh quẽ. Như vậy đi, tôi cho Tôn ca một cái mặt mũi, mang theo người đoàn phim bên này cũng đi qua, chúc mừng đoàn phim các cậu đóng máy, cũng chúc mừng Yến Đăng của chúng ta đóng máy không phải vừa lúc sao. Cùng vui cùng vui.”

Ai nha, chính mình thật là cơ trí, lần này vừa có thể bảo vệ 300 đồng tiền vừa có thể cọ được một bữa ngon.

Nói xong, cũng không đợi hai người có cơ hội cự tuyệt, nhảy nhót mà chạy vội đi gọi người.

Yến Đăng nhìn về phía bóng dáng Phùng đạo, ném cho hắn một ánh mắt xem thường. Hắn quay đầu lại, hận sắt không thành thép mà nói: “Tạ ca, anh cũng thật sự đem Phùng đạo phủng vào tâm khảm nha.”

“…” Tạ Từ Thanh cũng thực mộng bức, hắn thật sự không nghĩ đến Phùng đạo chẳng những bủn xỉn, tao thao tác còn nhiều như vậy. Sử dụng tiệc đóng máy của đoàn phim khác để chúc mừng diễn viên đoàn phim nhà mình đóng máy, đây là có thể xem là độc nhất vô nhị trong giới giải trí đi?

“Ôi, Phim của Tôn ca rốt cuộc đã đóng máy, thật gian nan. Tạ ca, lấy già vị hiện tại của anh, về sau nhận kịch bản tốt nhất nên chọn cả diễn viên phối diễn.”

Yến đăng nói lên cái này liền tức giận.

Thời điểm tới thành phố B quay bổ sung, hắn mới phát hiện một tháng không gặp, kỹ thuật diễn của Hàn Khả Nhi quả thực là mắt thường có thể thấy đang hướng vào vực sâu không đáy ngã xuống. Lúc trước sở dĩ nàng thường xuyên bị NG là bởi vì Tôn đạo còn đối với nàng ôm chút kỳ vọng, muốn chỉ điểm cho nàng một chút mới có thể thường xuyên NG cảnh diễn của nàng.

Hiện tại à, Tôn Huy đã rất Phật rồi, sẽ không chủ động NG cảnh diễn của nàng.

Nhân gia chính mình đều không biết cố gắng, không muốn từ bỏ cái mũ vua NG này. Cũng không biết là ăn nhầm thuốc gì, thời điểm đóng phim luôn thích suy nghĩ miên man, vốn là một cảnh diễn vô cùng bình thường, thế nhưng chỉ cần nàng vào diễn là có thể đột nhiên biến thành hài kịch.

Nàng có thể qua loa cho xong, đôi khi trước khi quay phim còn ăn tỏi. Tạ Từ Thanh cảm thấy rất không ổn, hắn có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với mỗi bộ phim mình diễn, yêu cầu chính mình trước mỗi lần quay đều phải đảm bảo cảm xúc nhân vật no đủ nhất mới bắt đầu nhập diễn được. Bị Hàn Khả Nhi lăn lộn qua lại như vậy, Tạ Từ Thanh mệt mỏi quá mức, lúc này mới có thể không cẩn thận mà bị cảm.

Tạ Từ Thanh nhớ tới hai tháng đáng sợ mình vừa phải trải qua, lòng có xúc động mà gật gật đầu.

“Cổ họng còn đau không? Em có hầm canh tuyết lê cho anh, anh uống rồi mới đi diễn chứ?”

“Tôi uống rồi. Bất quá không uống được nhiều như vậy, tôi mang đến cho cậu, cậu nhân lúc còn nóng uống đi.”

Hai người bên này đang trò chuyện bống nhiên có một cô gái chạy tới, “Yến Đăng, cậu chờ một chút, tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »