Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 16.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

"!!!!" Trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, Lăng Nguyệt Thư chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị gõ một gậy thật mạnh, cổ họng giống như bị nhét đầy bông, ngay cả kêu cũng không kêu ra tiếng.

“Nhược Tố.” Lộ Hành kinh hãi.

Úc Nhược Tố cong môi cười vô cùng thỏa mãn, vài tháng đói bụng cuối cùng cũng ăn được một bữa cơm no khiến cho tâm tình của hắn đặc biệt tốt. Hắn thong thả ung dung liếʍ từng ngón tay dính máu của mình, sau đó lại xé một mảnh vải còn sạch sẽ trên người thi thể, cận thận lau đi thịt vụn vô ý văng lên quần áo.

Động tác của hắn tự nhiên, thần thái cũng cực kỳ thong dong, thậm chí còn hơi chút lười biếng, hắn như là một quý công tử nhà giàu vừa mới thưởng thức xong một bữa tiệc lớn mà không phải vừa ăn huyết nhục con người.

"Ta đã ăn no, chúng ta trở về đi." Nói xong hắn còn thỏa mãn nấc lên một cái.

Hai người Lộ Lăng thập phần khϊếp sợ, nhìn Úc Nhược Tố như vậy, trong lòng bọn họ nổi lên sóng to gió lớn.

Là bọn họ không cẩn thận tiến vào mê trận sao?

Vì cái gì hết thảy trước mắt lại có vẻ không chân thật?

Lăng Nguyệt Thư dẫn đầu rút ra con dao, quyết đoán cắt qua cẳng chân chính mình, cảm giác đau đớn lập tức truyền về đại não.

Nàng cười thảm nói: "Không phải mơ, cũng không phải mê trận." Nói xong, thân thể nàng lung lay hai cái, đột nhiên hộc ra một ngụm máu.

Người trong lòng mà chính mình theo đuổi hồi lâu cư nhiên là một quái vật ăn thịt uống máu người, còn ở ngay trước mắt nàng ăn luôn đại sư huynh mà nàng thân cận nhất?!

Nếu không phải nhìn thấy đại sư huynh chết không nhắm mắt, Lăng Nguyệt Thư đã hận không thể cứ như vậy ngất đi, không bao giờ tỉnh lại nữa, cũng không cần đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Trong lòng Lộ Hành lại không nghĩ nhiều như vậy. Người trong lòng biến thành quái vật ăn thịt uống máu người, hắn tuy rằng kinh sợ đau đớn, nhưng vẫn buộc chính mình phải bình tĩnh lại.

Mắt thấy Úc Nhược Tố đang từng bước đi về phía họ, y theo bản năng kéo Lăng Nguyệt Thư lui về phía sau mấy bước. Biểu tình y tuy rằng vẫn mang dáng vẻ lười nhác, nhưng hai đồng tử lại co chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cằm buộc chặt đều tỏ rõ hắn đang vô cùng khẩn trương và sợ hãi.

"Hả? Các ngươi không muốn cùng ta trở về sao? Không phải đã nói sẽ cùng nhau đi lên núi Hành Vu ngắm mặt trời mọc sao?" Úc Nhược Tố xoay người nghiêng đầu, có chút nghi hoặc mà nhìn hai người cách hắn thật xa.

"Ồ? Các ngươi đang sợ hãi sao? Bởi vì ta gϊếŧ người, ăn người?" Hắn cười cong cong mắt mà vỗ tay, thanh âm rất nhẹ nhàng, "Các ngươi đừng sợ, ta đã ăn no, tạm thời sẽ không xuống tay với các ngươi."

"Ừm, các ngươi không phải là sợ việc gϊếŧ người đi? Ta nhớ rõ, trước đó chúng ta bị bọn sơn tặc vây gϊếŧ, hai người các ngươi đều đã gϊếŧ hơn mười mấy người nha."

Lộ Hành nuốt nuốt yết hầu, khàn giọng nói: "Không, không giống nhau!"

"Có cái gì không giống nhau? Đều là gϊếŧ người mà?"

Thấy hai người vẫn không tiến lên, Úc Nhược Tố nghĩ nghĩ, về sau còn phải đồng hành một đoạn thời gian, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà cáu kỉnh rồi tan vỡ trong không vui thì cũng không cần thiết.

Hắn duỗi tay chỉ chỉ thi thể nằm trên mặt đất, nói: "Ta cũng không lạm sát người vô tội. Người này, Nguyệt Thư nhận thức đi? Hắn bởi vì yêu thầm ngươi, muốn cùng ngươi bên nhau đến bạc đầu, âm thầm trù tính mấy năm, sau đó ám hại người có quan hệ tốt nhất với ngươi. Nha, nghe nói vị tiểu sư đệ kia được ngươi nhặt từ trong sông trở về, là một đứa nhỏ đáng thương, lớn lên rất đẹp, miệng cũng rất ngọt, rất thích thân cận ngươi đúng không? Sư huynh ngươi ghen ghét, hắn sợ, hắn sợ ngươi sẽ đối với tiểu sư đệ kia nảy sinh tình cảm. Vì vậy hắn liền lấy danh nghĩa của ngươi lừa vị sư đệ kia ra cửa, để hắn đi tìm cây lan đẹp nhất, sau đó hắn hủy dung tiểu sư đệ, đánh gãy tứ chi gân mạch của câu ta, ném cậu ta vào ổ khất cái, trơ mắt nhìn cậu bé giãy giụa mấy tháng sau đó chết thảm mới thỏa mãn rời đi."

Đầu óc Lăng Nguyệt Thư hiện tại rất loạn, căn bản không thể tiếp thu nhiều tin tức như vậy.

"Ngươi, ngươi biết hắn là sư huynh ta?" Kết quả nàng chỉ nghe được một câu này.

"Đúng vậy." Úc Nhược Tố không rõ hắn nói nhiều chuyện như vậy, vì sao Lăng Nguyệt Thư còn phải lặp đi lặp lại hỏi hắn vấn đề này.

Lộ Hành đỡ lấy Lăng Nguyệt Thư đã lảo đảo sắp ngã, nhăn chặt mày, "Vì cái gì? Một đường đồng hành, ta cho rằng chúng ta đã là bằng hữu. Ngươi biết rõ người nọ là sư huynh Nguyệt Thư, vì cái gì ra tay gϊếŧ hắn? Hơn nữa ngươi còn ăn..." Hắn nói không được nữa.

Úc Nhược Tố có chút không kiên nhẫn, "Ta đói bụng thì ăn thôi. Tối hôm qua ngươi gϊếŧ hai con thỏ nướng ăn, ta cũng không hỏi ngươi vì sao lại gϊếŧ con thỏ, vì cái gì gϊếŧ còn muốn nướng lên ăn?"

Hơi ngừng một chút, hắn chuyển hướng về phía Lăng Nguyệt Thư sắc mặt còn đang trắng bệch, vẫy vẫy tay: "Nguyệt Thư, ta mệt nhọc, chúng ta trở về đi. Trên người của ngươi vừa thơm vừa ấm, ta muốn dựa vào ngươi ngủ." Nói xong còn che miệng đánh ngáp một cái, có chút ngượng ngùng mà cười.

Lộ Hành nhịn không được rùng mình một cái. Là cái dạng người gì mới có thể sau khi gϊếŧ người ăn thịt còn bày ra một bộ ta rất vô tội, ta ăn người cùng ngươi ăn thỏ giống nhau, bởi vì ta đói bụng.

"Là do mắt ta mù! Là do mắt ta mù! Ta cư nhiên lại cùng một ma đầu đồng hành! Còn đối với ngươi..." Lăng Nguyệt Thư hít sâu một hơi, nắm chặt trường đao, "Đều là ta sai, là ta hại chết sư huynh! Ma đầu, mau nạp mạng đi!"

Nói xong, rút đao vọt tới.

Úc Nhược Tố đầy mặt đều là ngạc nhiên, dáng vẻ không rõ đã xảy ra chuyện gì. Vừa thấy đao chém tới, hắn lật cánh tay, bàn tay trắng tuyết mảnh khảnh từ trong tay áo rộng lộ ra, một chưởng nhẹ đẩy qua liền đem Lăng Nguyệt Thư đánh bay ra ngoài.

Ngay sau đó, hắn sờ sờ bụng chính mình, lẩm bẩm nói: "Vừa ăn no, hiện tại gϊếŧ chết thì quá lãng phí."

Nhìn Lăng Nguyệt Thư đang mềm nhũn nằm trong ngực Lộ Hành không ngừng hộc máu, Úc Nhược Tố có chút thương cảm mà thở dài. Sau đó hắn hướng về phía Lộ Hành cười cười, nụ cười vô cùng quỷ quyệt, vừa sạch sẽ lại yêu dã diễm lệ, hắn phảng phất như một bông hoa sinh ra ở tiên giới, là một bông hoa xinh đẹp nhất, cũng độc nhất.

"Ta trở về ngủ đây, ngày mai còn phải cùng đi xem mặt trời mọc."

"Cut!"

Yến Đăng ngó một vòng xung quanh, ánh mắt của các nữ nhân viên công tác đều mang vẻ mê ly, sắc mặt ửng hồng, hắn hơi hài lòng mà cười.

Quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tái xanh của Ninh Phàm, thấy hắn ta đang vội vã rời đi, trong lòng hắn cười lạnh, anh bạn nhỏ, ngươi còn quá non, ngươi mắng Tạ ca độc ác như vậy, ta sao có thể chỉ đánh ngươi một trận là xong việc?

Phùng Nhạc Khang vuốt râu xồm, mặt nhăn nhó.

Hắn bất mãn không phải vì cảnh diễn vừa rồi có sai lầm, hoặc là có người diễn không tốt. Phải nói, cảnh vừa rồi quả thực tuyệt, kỹ thuật diễn của mỗi người đều tốt, đặc biệt là Yến Đăng đóng vai Úc Nhược Tố, quả thực là diễn xuất tạc nứt*

*Tạc nứt: Ý chỉ một việc gì đó tốt vượt quá mong đợi, đặc biệt tốt đặc biệt cao siêu

Nhưng chính bởi vì quá mức tạc nứt mới nảy sinh vấn đề lớn.

Trong kịch bản, giai đoạn đầu nam chủ vẫn luôn là một tên cá mặn phật hệ, khí chất thiên về mềm mại đáng yêu. Úc Nhược Tố giai đoạn đầu khí tràng đã đủ cường, kết quả để Yến Đăng buông ra diễn, quả thực giống như nghiền áp người khác. Ngay cả đạo diễn như hắn, thời điểm nhìn màn hình theo dõi cũng không tránh khỏi bị thu hút bởi sự yêu dã của Úc Nhược Tố, khoảnh khắc hắn nở nụ cười ôn nhu liếʍ láp máu người, Phùng đạo cảm thấy chính mình đã bị câu hồn.

Sau khi được Tôn Huy giới thiệu, Phùng Nhạc Khang đã đối với diễn xuất của Yến Đăng có chút chuẩn bị.

Hơn nữa khi thấy Yến Đăng đánh bộ kiếm pháp kia, hắn hoàn toàn bị chinh phục, hắn còn mặt dày mày dạn mà để Yến Đăng kiêm chức chỉ đạo võ thuật, đương nhiên là hữu nghị đảm nhiệm. Yến Đăng tuy rằng đối với hắn cười lạnh thật lâu, còn đoạt hộp Hoàng Hạc Lâu mà hắn mới hút được một điếu, nhưng sau đó cậu lại làm việc rất tận tâm.

Chẳng những thiết kế động tác võ thuật cho các nhân vật quan trọng, còn tự mình ra trận chỉ đạo. Mỗi ngày tiến tổ sớm nhất, trở về muộn nhất. Nhìn đến Phùng Nhạc Khang đều có chút ngượng ngùng, người ta tốt như vậy, hắn đang suy nghĩ có nên sửa kịch bản một chút không, ở cuối phim đem quá khứ của Úc Nhược Tố tiết lộ ra, coi như tẩy trắng cho nhân vật này?

Kết quả nhân gia căn bản không cần hắn thêm cảnh tẩy trắng, trực tiếp dùng kỹ thuật diễn tạc nứt khiến người xem tự động tẩy cho nhân vật này trắng nõn trắng nà.

Phùng Nhạc Khang muốn đánh cuộc, chỉ cần hỏi một chút cái nhìn của những nữ nhân viên công tác ở đây, các nàng khẳng định sẽ nói: À, tuy rằng biết Úc Nhược Tố là một tên siêu cấp biếи ŧɦái, một quái vật vô cùng đáng sợ, nhưng là, thật sự siêu cấp soái! Soái đến mức không khép được chân a a a a!

"Yến Đăng, Yến Đăng." Phùng Nhạc Khang vẫy vẫy tay với Yến Đăng, hắn phải hỏi một chút. Trước khi Yến Đăng tiến tổ hắn đã xem bộ phim mà Tôn đạo quay, tuy rằng biểu hiện của Yến Đăng trong phim đó cũng rất tốt, nhưng cũng không quá mức kinh diễm như hiện tại.

Hắn muốn hỏi xem Yến Đăng có thể tiết chế một chút hay không, bằng không sau khi phim ra mắt, trừ phi cắt bỏ toàn bộ cảnh diễn xuất sắc của Yến Đăng, bằng không cảm giác tồn tại của nam chủ trong mấy tập đầu sẽ rơi xuống đáy cốc.

"Ai, Phùng đạo, làm sao vậy? Vừa rồi tôi mắc lỗi sao, muốn quay lại sao?" Yến Đăng xách theo diễn phục nhảy nhót chạy tới, đôi mắt tú mỹ ươn ướt khiến người nhìn tâm đều nhũn ra. Thật sự là một thiếu niên thuần lương ôn nhuận.

"Kỹ thuật diễn trong hai ngày này của cậu..."

"Vâng, có phải có biến hóa lớn đúng không? Mấy ngày nay Tạ ca luôn cùng tôi đối diễn, tôi cảm thấy chính mình giống như hiểu được rất nhiều thứ." Đúng vậy, hiện tại kỹ thuật diễn của tôi đang trong quá trình đột phá, làm sao vậy, ngài không thể bắt tôi phải đè ép diễn kỹ của mình đúng không?

Phùng Nhạc Khang cũng cảm thấy những lười mình muốn nói có chút không đạo nghĩa, rốt cuộc trong khoảng thời gian kỹ thuật diễn đang đột phá bình cảnh sẽ không tránh khỏi lộ ra chút sắc bén. Nếu bắt ép Yến Đăng đè ép chính mình, như vậy giống như quá làm khó người khác.

"Kỹ thuật diễn có đột phá là chuyện tốt! Được rồi, biểu hiện của cậu rất tốt, đi nghỉ ngơi đi." Phùng đạo rốt cuộc vẫn giữ một tia đạo đức cuối cùng, đem những lời muốn nói nuốt xuống.

Được rồi, kỹ thuật diễn tốt cũng không có gì sai, cho nên hắn không thể để Yến Đăng đè ép diễn kỹ của mình để làm nền cho Ninh Phàm được.

"Ninh Phàm, lại đây một chút." Thay vì ép Yến Đăng nhượng bộ, không bằng dạy dỗ nam chính nhiều hơn một chút, để hắn diễn tốt không phải được rồi sao.

Yến Đăng cười tủm tỉm mà ngồi xổm trong góc hút thuốc, nhìn vẻ mặt đầy ủy khuất nhưng vẫn cố tỏ ra khiêm tốn của Ninh Phàm, hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Bên kia nói chuyện nửa ngày, Yến Đăng cũng chờ nửa ngày, chờ đến thời gian ăn cơm, Phùng đạo mới thả cho Ninh Phàm rời đi. Yến Đăng cũng đi lên nói với Phùng đạo một tiếng, sau đó đi về phía đoàn phim váy cưới ở cách vách.

Phùng Nhạc Khang nghe Yến Đăng nói muốn đi sang đoàn phim cách vách cũng vui vẻ không thôi, thiếu một người liền thiếu một phần cơm hộp, tiết kiệm tiền nha!

"Cậu là cố ý, đúng không?" Ninh Phàm đi theo Yến Đăng một đường, thời điểm đi đến góc khuất hắn mới đột nhiên hiện thân.

Bị người đột nhiên ngăn lại, Yến Đăng cũng không bất ngờ, ngược lại giống như đã sớm đoán ra được, trên môi lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn ách giọng nói nhỏ: "Lần trước bị đánh còn không dài trí nhớ sao? Cư nhiên còn dám đi theo tôi đến góc xó xỉnh thế này, không sợ tôi hỏa khí công tâm, lại đánh anh một trận?"

Ninh Phàm bị hoảng sợ, theo bản năng liền ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Người này thật sự quá tà môn.

Ngày đó hắn bỏ lại người đại diện và trợ lý, tính toán đi ra cửa cùng tiểu người mẫu đã thông đồng từ trước xuân phong nhất độ. Kết quả mới vừa đi đến cửa xe, Yến Đăng đột nhiên xuất hiện, không biết hắn đã làm cái gì, hắn ta chỉ cảm thấy tứ chi tê mỏi, kêu cũng không kêu ra tiếng lền ngã xuống. Sau đó hắn bị Yến Đăng ôm vai mang đi một góc xó xỉnh.

Mọi chuyện phát sinh sau đó, quả thực chính là ác mộng.

Hắn ta bị đánh đến nước mắt nước mũi đều chảy ra nhưng vẫn như cũ không phát ra tiếng được, chỉ có thể giống như chó chết nằm trên mặt đất run rẩy, cố gắng ôm chặt thân thể để giảm bớt loại đau đớn đáng sợ này.

Thật vất vả chờ Yến Đăng rời đi, loại cảm giác vô lực cũng dần dần thối lui, hắn vội vàng gọi điện thoại cho người đại diện. Đang thương lượng muốn mượn việc này báo nguy, dù sao bãi đỗ xe bên kia khẳng định có máy quay, nhất định sẽ quay được việc hắn bị Yến Đăng mang đi, hơn nữa trên người hắn bị thương, thế nào cũng có thể chứng minh Yến Đăng đả thương diễn viên cùng tổ.

Kết quả quần áo vừa lật, Ninh Phàm hồ đồ rồi.

Trên người hắn sạch sẽ, một chút vết xanh tím cũng không có.

Sau đó người đại diện đã mang hắn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, kết quả đưa ra trừ bỏ hắn bị thận hư ra, không hề tra được bất luận thương tật gì.

Nhìn giấy khám bệnh trong tay, Ninh Phàm thật sự hoài nghi việc mình bị đánh trước đó có phải do hắn chịu áp lực quá lớn mới sinh ra ảo giác không?

"Nếu kỹ thuật diễn của anh dùng được thì tôi chưa chắc có thể đè diễn anh thê thảm như vậy." Yến Đăng có chút buồn cười mà giơ tay, chỉ chỉ một góc khá kín đáo, "Người đại diện của anh đang trốn ở chỗ đó đúng không, chậc, nếu tôi đoán không sai, hôm nay anh tới đây là muốn chọc giận tôi. Trước đó tôi đánh tên côn đồ rồi lại đi đánh anh, cho nên anh nghĩ chỉ cần vừa chọc giận một chút là có thể khiến tôi đánh người, sau đó dễ dàng chụp được hắc lịch sử của tôi, đúng chứ?"

"Ồ, anh sờ túi làm gì, có phải đang muốn tìm thứ này không?" Yến Đăng vừa lật tay, trong lòng bàn tay cầm một cái di động, "Chậc, anh nhìn anh xem, tìm tôi nói chuyện phiếm thì nói đi, còn muốn mở ghi âm làm gì? Nhất định là do di động này không tốt, nó tự động mở ứng dụng ra, đúng không? Hỏng rồi thì đổi cái mới đi, cũ không đi mới sẽ không tới được."

Nói xong, bàn tay chậm rãi nắm chặt, cái điện thoại liền răng rắc một tiếng, bị Yến Đăng tạo thành một đống sắt vụn lớn bằng quả bóng tennis.

Ninh Phàm mới nãy còn sợ hãi rụt rè hiện tại chỏ có thể há mồm trợn mắt mà nhìn hết thảy, bất chấp còn đang diễn kịch, hắn liên tiếp lui về phía sau vài bước để kéo ra khoảng cách,

"Cậu, cậu..."

"Đúng vậy, hôm đó tôi đánh anh, ra không đến một phần mười sức lực. Nếu về sau không muốn chân của mình phải chịu cảnh ngộ của cái điện thoại này, vậy thì về sau ngoan ngoãn mà làm người cho tôi, an phận lại. Cố gắng đem bộ phim này diễn cho xong, đừng có nháo ra chuyện xấu."

Ninh Phàm bị ngữ khí âm ngoan lạnh lẽo của Yến Đăng dọa cho sợ run lên, hắn lưu lại một câu tàn nhẫn sau đó quay người bỏ chạy.

"Mày cho rằng Tạ Từ Thanh là nhân vật rất ngưu bức à? Mày cho rằng mày ôm đùi hắn là có thể bình an vô sự sao? Tao nói cho mày biết, chuyện này tao sẽ không để yên!"

Yến Đăng xoa xoa quả cầu trong tay, nhìn đối phương chạy trốn còn không nhịn được mà giơ tay cào cổ, hắn vừa lòng gật gật đầu.

Ba ba năm đó chính là thiên hạ đệ nhất thần y, cho dù hiện tại khan hiếm thảo dược, nhưng tùy tiện hố ngươi một lần vẫn là không thành vấn đề.

Đúng vậy, Yến Đăng trừ bỏ đánh người một trận, mỗi ngày áp diễn, hù dọa người một chút, hắn còn chuẩn bị một loại thuốc tốt cho Ninh Phàm. Trước đó còn nghĩ, chính mình có thể hay không có điểm quá mức, nếu người này nhượng bộ, ngoan ngoãn làm người, hắn sẽ tìm cơ hội giải dược cho người này.

Nhưng hiện tại nhìn Ninh Phàm bày ra bộ dáng lão tử có hậu đài, lão tử muốn chỉnh cả ngươi và Tạ Từ Thanh, Yến Đăng liền cảm thấy hảo tâm trước đó của mình nên ném đi cho chó ăn.

Chậc, chờ ba tháng nữa khi bộ phim này phát sóng, Ninh Phàm sẽ đối mặt thế nào với khuôn mặt mọc đầy mụn mủ và thân thể béo phì của mình đây, sẽ là tâm tình gì nhỉ?

Khụ, hy vọng hắn có thể lạc quan đối mặt.

P/S: Mình khá bận nên không rà soát lỗi chính tả và lỗi câu được, có thể truyện sẽ có lỗi chính tả, các bạn đọc tạm nha, lúc rảnh mình sẽ quay lại rà lỗi ^^.
« Chương TrướcChương Tiếp »