Chương 16.1

EDIT: HẠ

Yến Đăng không phải loại người để người khác tát vào mặt mình còn đi làm cái gì quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Nếu đã có thù vậy thì phải đương trường báo thù, không để chuyện kéo dài đến ngày mai.

Nói thật, nếu Ninh Phàm sai người đi mắng hắn mấy câu, hắn nhiều lắm cũng chỉ đem người kéo vào trong WC đánh mắng một trận là được. Nhưng là, Ninh Phàm ngàn không nên vạn không nên sai khiến người khác nhục mạ Tạ ca trước mắt hắn!

Chỉ bằng việc này, hắn nếu không đem Ninh Phàm chỉnh đến mức phải quỳ xuống gọi ba ba, hắn liền không phải người đã sống gần ngàn năm.

Người nọ không phải sợ bị hắn áp diễn sao, không phải sợ hắn đoạt hết nổi bật sao?

Nếu đã như vậy, hắn chỉ có thể để Ninh Phàm kiến thức cái gì mới gọi là chân chính áp diễn!

Phải biết trong khoảng thời gian này Tạ Từ Thanh đã dạy dỗ Yến Đăng rất nhiều, hiện tại hắn có thể tự hào mà nói nếu so diễn xuất với Tạ ca, hắn cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong. Đối phó với Ninh Phàm một kẻ lấy lưu lượng để phụ trợ kỹ thuật diễn, kia quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong giai đoạn trước của kịch bản, bởi vì lão quái vật Úc Nhược Tố đối với bề ngoài không hề để bụng, thời điểm hắn lên sân khấu, hắn chỉ mặc một bộ quần áo tương đối tùy tiện, mái tóc hắn búi gọn đỉnh đầu, đeo một cái kim hoàn đơn giản, nhìn qua rất đơn bạc. Bất quá bởi vì diện mạo tương đối nữ khí, cho nên dáng vẻ của hắn khiến người khác khó có thể phân biệt nam nữ.

Trên đường đi, hắn tình cờ gặp được nam nữ chính, hai người đang bị một đám sơn phỉ đuổi gϊếŧ, Úc Nhược Tố tùy tay cứu hai người này, mà hai người này đồng thời đối với Úc Nhược Tố nhất kiến trung tình.

Đúng, đồng thời, nhất kiến chung tình!

Nam chính cho rằng một đại mỹ nữ như vậy vừa nhìn đã biết là cô nương bị thoại bản độc hại, tùy tiện mặc hai kiện nam trang là có thể nữ cải nam trang, người xung quanh sẽ giống như bị mù, đi theo cho rằng nàng là nam nhân sao?

Việc này đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của y, y sớm đã nhìn thấu hết thảy!

Nữ chính lại cho rằng phu quân tương lai của mình giống như có chút không câu nệ tiểu tiết, không sao cả, chờ sau này bọn họ thành thân, nàng tự nhiên sẽ chỉnh trang lại cho phu quân, đem phu quân trở thành một phiên phiên công tử ngọc thụ lâm phong!

Đến nỗi cái gì mà nữ cải nam trang? Mắt ngươi có sạn sao? Không nhìn thấy cổ hắn có hầu kết sao?

Vì thế, ở giai đoạn trước của phim, nam nữ chính liền trở thành tình địch.

Vì muốn tranh hảo cảm ở trước mặt Úc Nhược Tố, hai người này một bên nỗ lực thể hiện trước mặt Úc Nhược Tố, giúp hắn tìm kiếm manh mối về Thiên Linh đồ, một bên còn muốn nỗ lực đề phòng "kẻ biếи ŧɦái" đến đào góc tường, trên đường chọc ra vô số trò cười.

Úc Nhược Tố tuy rằng là lão quái vật, nhưng vẫn là một lão quái vật tương đối ngốc manh.

Tuy rằng không nhìn ra hai người này mỗi ngày ầm ĩ vì cái gì, nhưng có thể làm việc cho hắn, có thể làm trò chọc hắn vui vẻ, hắn cũng ngầm đồng ý để hai người này đồng hành với mình.

Phùng đạo nhìn mấy ngày, cảm thấy ba người này phối diễn cũng khá ăn ý, hắn liền đem cảnh đồng hành gà bay chó sủa này lên, quay cảnh này trước.

Thành quả quay ra đúng như hắn mong muốn, Phùng đạo dứt khoát quay những cảnh tiếp theo. Mấy cảnh diễn hôm nay chính là đoạn quan trọng nhất, gương mặt thật của Úc Nhược Tố bị lộ tẩy, tổ đồng hành của ba người hoàn toàn tan vỡ.

Úc Nhược Tố là một đại phản diện, phản diện thì khẳng định phải làm chút gì đó độc ác khác người. Cũng không thể để hắn luôn đi theo nam nữ chính ngốc bạch ngọt ngày ngày trêu mèo chọc chó được.

Biến cố của câu chuyện bắt nguồn từ vị đại sư huynh luôn yêu thầm nữ chính, vì không yên tâm sư muội luôn chạy lung tung, cho nên hắn rời khỏi tông môn, lần theo tung tích tìm tới sư muội của mình.

Vị sư huynh này vừa tìm tới, liền thấy sư muội của mình đang đồng hành cùng hai nam nhân. Hắn không hiểu, làm một đại tiểu thư ăn sung mặc sướиɠ không tốt sao, vì cái gì lại trốn khỏi gia môn đi lưu lạc mới hai nam nhân, một kẻ dáng vẻ ngây ngốc, một tên bất nam bất nữ? Hơn nữa nàng còn không màng mặt mũi mà thay tên bất nam bất nữ kia quạt gió lau mồ hôi, còn nhóm lửa nấu cơm!?

Vì không muốn dọa đến sư muội bảo bối, vị sư huynh xui xẻo này thừa dịp nửa đêm đem mê hồn hương cho ba người dùng. Hắn muốn hung hăng giáo huấn tiểu tử thối đã bắt cóc sư muội của hắn bỏ trốn, đánh đến cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra là được. Sau đó hắn sẽ đem sư muội mang về phái, để sư phụ giáo dục lại sư muội.

Ai có thể ngờ đến, Úc Nhược Tố vài tháng chưa ăn đến huyết nhục, hắn vốn đang tự hỏi nên ăn nam chính trước hay ăn nữ chính trước. Người đang đói bụng tính khí đều không tốt, huống chi hành vi dùng mê dược của vị đại sư huynh kia lại làm hắn nhớ đến một số sự tình không vui trong quá khứ, sư huynh xui xẻo vừa lúc đánh vào họng súng.

Mê dược vừa đem nam nữ chín ngủ say, hắn đã bị Úc Nhược Tố bắt vào tay.

Cảnh diễn hôm nay chính là cảnh Úc Nhược Tố bên này vừa bắt được vị sư huynh xui xẻo, mang vào rừng sâu chuẩn bị ăn uống, mà nam chính Lộ Hành bên kia bởi vì thể chất tương đối đặc biệt, cho nên đã sớm tỉnh lại. Phát hiện tình huống dị thường, y vội vàng đánh thức nữ chính Lăng Nguyệt Thư, hai người vội vàng lần theo dấu vết lung tung rối loạn còn sót lại để tìm kiếm người trong lòng.

“Thiên Linh Ký, cảnh thứ 73, lần một, action!”

Lăng Nguyệt Thư quả thực sắp tức chết, nàng một bên xoa nước mắt, một bên nằm trên mặt đất nghe ngóng động tĩnh xung quanh: "Ta sớm đã nói chúng ta lại đi thêm một đoạn, ra khỏi cánh rừng này là có thể đi tới đỉnh núi phía trước tìm một địa phương ở tạm. Ngươi lại không đồng ý, lười muốn chết, đi thêm mấy bước ngươi chết được sao? Bây giờ thì tốt rồi, trong rừng rậm lại gặp phải người xấu, nếu Nhược Tố xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lộ Hành cũng rất hối hận, nhưng từ trước đến nay miệng lưỡi của hắn không biết buông tha người, hắn cười lạnh mà dỗi trở về: "Ha hả, chúng ta bỏ trốn nhiều ngày như vậy vốn đã mệt mỏi. Lúc trước ta đã nói chúng ta tìm một khách điếm trong thành trấn để ở lại, có nước để tắm rửa còn có chăn ấm để ngủ. Đại tiểu thư ngươi lại không biết ăn phải cái gì, nói nhất định phải tiếp tục đi, phía trước có cái gì phá núi, phong cảnh đẹp lại có thể ngắm mặt trời mọc. Ha hả, nếu không phải vì mặt trời mọc của ngươi, chúng ta có đến nỗi phải đi đường trong đêm không, mệt mỏi không ở trong rừng nghỉ tạm thì làm gì?"

Hai người một bên tranh cãi, một bên vận khinh công, theo dấu vết mơ hồ đi vào sâu trong rừng.

"Suỵt, mùi máu tươi quá nồng." Lộ Hành đem Lăng Nguyệt Thư giữ chặt, để nàng trốn phía sau mình, nghiêng tai lắng nghe, "Ta nghe được tiếng răng rắc từ bên kia phát ra, chẳng lẽ là có dã thú đang ăn cơm? Tốt nhất chúng ta đừng kinh động đến nó, như vậy sẽ rước thêm phiền toái, chúng ta đi đường vòng đi."

Lăng Nguyệt Thư vừa nghe đến đây lập tức nổi nóng, "Làm gì có mãnh thú nào hơn nửa đêm còn đi ăn cơm! Ngươi nhìn kỹ đi, dấu vết này vẫn luôn hướng về bên kia."

Nói không chừng....

Không, sẽ không, Nhược Tố chỉ là nhìn qua yếu ớt mảnh mai, trên thực tế võ công hắn rất cao. Bằng không lúc trước cũng không có khả năng có thể nhẹ nhàng cứu giúp hai người các nàng.

Chỉ là người trong lòng đang gặp nguy hiểm, cô nương gia làm sao có đủ bình tĩnh để suy nghĩ.

Lăng Nguyệt Thư nương theo mùi máu tươi nồng đậm, không ngừng dùng khinh công di chuyển nhanh chóng qua các cành cây. Rất nhanh nàng đã tới nơi, vừa nhảy xuống khỏi tán cây, nàng đã nhìn thấy một cỗ thi thể đang nằm ngang trên một khoảng đất trống.

Hai mắt thi thể trợn lên, phảng phất không thể tưởng tượng được chính mình lại chết bằng cách này.

"A a a a a a a."

Lăng Nguyệt Thư không thể kiềm chế được mà hét lên.

Không phải nàng sợ hãi thi thể, là do thi thể này đối với nàng mà nói, là người nàng cực kì quen thuộc.

Người này là đại sư huynh của nàng, lớn hơn nàng 6 tuổi, từ nhỏ luôn đi theo che trở nàng, nhìn nàng lớn lên. Thời điểm nàng không vui, đại sư huynh nhất định sẽ lập tức bày trò cợt nhả để dỗ nàng vui vẻ.

Mấy tháng trước sở dĩ nàng rời nhà trốn đi chính là vì phụ thân bỗng nhiên nói cho nàng, đại sư huynh là hôn phu được định sẵn cho nàng.

Lăng Nguyệt Thư hoàn toàn vô pháp tiếp thu chuyện này. Đối với nàng mà nói, đại sư huynh tuy rằng không có chung huyết thống với nàng, nhưng nàng đã hoàn toàn đem người này trở thành thân huynh trưởng mà đối đãi. Để nàng cùng thân huynh trưởng kết hôn, đây quả thực là một trò đùa!

Mà giờ phút này, đại sư huynh từ trước đến nay luôn tươi cười xán lạn lại biến thành một khối thi thể lạnh băng, hiện tại đang nằm trên mặt đất cách nàng không xa.

Lộ Hành tới muộn hơn một bước, y tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng dù sao người chết cũng không có quan hệ gì với hắn, cho nên hắn mới có thể trước tiên phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Nơi này không chỉ có một khối thi thể.

Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt đã có thể nhìn thấy hình dáng của người đang ghé bên khối thi thể kia. Nghe tiếng kẽo kẹt của hai hàm răng va vào nhau, Lộ Hành phải dốc toàn lực mới đè ép cảm giác muốn nôn lại.

"Xin lỗi, là do chúng ta lỗ mãng quấy rầy các hạ ăn cơm, chúng ta hiện tại sẽ rời đi ngay, mong các hạ khoan dung." Lời là nói như vậy, Lộ Hành vẫn duỗi tay cầm lấy chuôi kiếm, âm thầm vận nội lực, chuẩn bị tốt tâm lý cho một cuộc tử chiến.

Thật sự là, tình huống trước mắt quá mức quỷ dị.

Trên đường tới đây, hắn và Lăng Nguyệt Thư đã làm phiền không ít chim chóc, tiếng chim kêu thảm thiết vẫn còn vang vọng bên tai. Vừa rồi Lăng Nguyệt Thư gào ra động tĩnh lớn cũng rất lớn, nhưng lúc này, với thính lực linh mẫn của hắn cư nhiên không thể nghe được bất kì âm thanh nào, kể cả tiếng côn trùng kêu.

Cả một mảnh thiên địa phảng phất đều trở nên tĩnh lặng, chí có âm thanh nhai nuốt huyết nhục của người nọ.

Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Lăng Nguyệt Thư rốt cuộc bình tĩnh lại, cả người nàng rõ ràng đang run rẩy, nhưng tay nàng vẫn như cũ nắm chặt chuôi kiếm, đứng nghiêng lưng về phía Lộ Hành.

Úc Nhược Tố rốt cuộc đã ăn uống no đủ, lúc này hắn mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai tiểu gia hỏa quấy rầy bữa ăn của hắn.