EDIT: HẠ
Chân Trăn cảm thấy chính mình sắp bị lóe mù mắt chó.
Kể từ khi Tạ ca ngất xỉu vì bị cảm phát sốt, Yến đăng đã coi một đại nam nhân nặng trên dưới 100 cân trở thành một tiểu bảo bảo mỏng manh, mỗi ngày đều ở bên giường bệnh chăm sóc, ôn nhu che chở.
Nấu canh đút thuốc, lau người thay quần áo, không bao giờ để người khác phải đυ.ng tay.
Ngày đó khi Chân Trăn đi qua phòng ngủ của Tạ ca, nàng nhìn thấy người này tay trái cầm một viên mứt quả, tay phải đưa một chén trung dược, đang dùng thanh âm ôn nhu dỗ dành Tạ ca uống thuốc.
Mứt quả kia là Yến Đăng tự tay làm, nghe nói là thuần thiên nhiên không ô nhiễm, sẽ không mất đi dược tính. Trung dược nghe nói cũng là bài thuốc tổ truyền trong nhà, là bí phương chuyên môn giúp người ta bổ thân thể.
Bởi vì sau khi bị cảm, Tạ ca luôn phát sốt đứt quãng, khi ngủ còn không ngừng nói mớ, gọi đều gọi không được, khi tỉnh lại cũng không có tinh thần.
Đi bệnh viện khám cũng không khám ra được bệnh gì, chỉ nói là bị cảm cúm, nếu thật sự không yên tâm có thể nằm viện truyền dịch.
Dưới sự tức giận Yến Đăng liền dẫn theo Tạ ca về nhà, dựa theo bí phương tổ truyền bắt đầu sắc trung dược mỗi ngày cho Tạ ca uống. Nghe nói là thuốc cường thân kiện thể, tuyệt đối không có tác dụng phụ, đối với Tạ ca chỉ có chỗ tốt.
Tạ ca một chút cũng không lo lắng Yến Đăng loạn sắc thuốc độc chết hắn, không có bất kỳ dị nghị nào tiếp nhận Yến Đăng đút thuốc đều đặn mỗi ngày ba lần.
Dáng vẻ còn đặc biệt chờ mong.
Sau khi Phương ca đến nhìn hai lần, phát hiện sau khi uống thuốc, Tạ ca quả thực có tinh thần hơn nhiều, liền mặc kệ.
Tạ ca nha, cũng thay đổi!
Trước kia thời điểm đóng phim, đừng nói là bị cảm phát sốt mệt rã rời, lúc trước vì quay phim "Ngươi là người thứ bảy", đạo diễn yêu cầu hắn phải chạy qua lại rất nhiều lần dưới cơn mưa nhân tạo trong ngày mùa đông lạnh buốt, cuối cùng hắn bị sốt cao kèm theo viên phổi, phải nằm viện nửa tháng, khi đó Tạ ca chưa từng lộ ra một chút yếu đuối nào.
Hiện tại liền không giống vậy.
Mỗi ngày sau khi đóng phim trở về, hắn liền lập tức bày ra dáng vẻ "bảo bảo rất suy yếu, bảo bảo cần người dỗ dành, bảo bảo thật sự rất khó chịu, yêu cầu người bên cạnh". Ngay cả uống thuốc cũng phải đợi Yến Đăng hảo ngôn hảo ngữ dỗ nửa ngày, mới cố gắng uống sạch.
Còn về việc vì sao phải ăn thêm một viên mứt hoa quả mới chịu ăn thêm hai khối thịt, hai người đối thoại ngươi tới ta đi ngọt ngọt nị nị, Chân Trăn tỏ vẻ chính mình không nghe nổi nữa, chỉ có thể đỏ mặt rời đi.
Có đôi khi, nàng thật sự muốn hét lên một tiếng, các người chạy nhanh ở bên nhau đi, thổ lộ đi, làm rõ quan hệ đi, yêu đương luôn đi. Như vậy ta tốt xấu gì còn có cớ để trốn đi ra ngoài, không cần bị hai người vô ý thức mà điên cuồng chọc mù hai mắt!
"Tạ ca ngủ rồi sao?"
Chân Trăn đang ở trên diễn đàn trò chuyện nặc danh để giải tỏa nỗi lòng, nhìn các bạn trên mạng vô cùng vui tính hô to "mau đốt đuốc thiêu chết ta, vị chua của tình yêu, dùng thực lực phát đường, tuyệt đối là công sủng thụ, niên hạ ta thích, ta có thể ta có thể" vân vân và mây mây, nàng nhịn không được ngồi trên sô pha cười ngây ngô. Nghe được tiếng mở cửa nhẹ nhàng, ngẩng đầu liền thấy Yến Đăng rón ra rón rén từ phòng ngủ chính chui ra.
"Phương ca nói hôm nay để Tạ ca nghỉ ngơi một ngày, cô đừng quấy rầy anh ấy, để anh ấy ngủ là được." Yến Đăng đeo ba lô lên lưng, nhẹ giọng nhắc nhở Chân Trăn, "Tôi đã nấu canh bách hợp phổi heo để ở trong bếp, chờ Tạ ca tỉnh lại, cô đem cháo trắng tôi hầm để ở tủ lạnh bỏ vào canh rồi đun nóng lại, đồ chua có thể cho anh ấy ăn một đĩa nhỏ, nhiều hơn thì không được. Cô nhất định phải giữ vững lập trường, tổ chức tin tưởng cô!"
Nói xong liền cõng ba lô rời đi.
Chân Trăn nghiến răng nghiến lợi mà chọc di động, cho các ngươi không biết quan ái tiểu động vật, ta cần thiết muốn ngược những người khác để cân bằng tâm lý đang vặn vẹo của ta!
Tạ Từ Thanh chỉ cảm thấy cả người mình giống như đang phiêu phù giữa không trung, bốn phía đen như mực, không có gió cũng không có âm thanh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Hắn luống cuống, theo bản năng muốn thoát ra khỏi địa phương đáng sợ này.
Bỗng nhiên, giống như vũ trụ sơ khai, thế giới đáng sợ bị một đạo ánh sáng trắng bổ ra thành hai nửa.
Hắn phiêu theo ánh sáng trắng kia ra ngoài, trong lúc hoảng hốt, hắn phảng phất có thể nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng sóng vai nhau trong một dãy đình viện quanh co để trốn mưa. Cho dù không nghe được họ đang nói gì, nhưng biểu tình của họ tùy ý mà sung sướиɠ, tràn ngập không khí giang sơn hào hùng.
Nam nhân cao hơn nhìn người bên cạnh, ánh mắt ôn nhu mà nhộn nhạo như nước gợn hồ thu.
Không gian lại nhoáng lên, hắn lại giống như tiến vào một vũ trụ bao la đen tối.
Lần này, hắn không nhìn thấy con người, chỉ thấy hai cơ giáp cao lớn có hình dáng tương tự nhau.
Một cơ giáp màu trắng giơ lên khẩu pháo bắn loạn xạ vào không trung một hồi, lửa đạn ở trong đêm tối giống như một trận pháo hoa nở rộ. Sau đó, cơ giáp màu trắng bay tới lôi kéo cơ giáp màu đen bên cạnh, sóng vai nhanh chóng vọt vào bên trong chùm pháo hoa còn chưa tan kia.
Hai cơ giáp khổng lồ giống như hai mũi tên, tựa như đang chiến đấu với kẻ thù, bắt đầu cùng nhau nhảy múa trong không gian tràn đầy lửa đạn.
A, người thao tác cơ giáp màu trắng giống như đang mờ mịt thổ lộ với chủ nhân cơ giáp màu đen.
Tạ Từ Thanh cũng không biết vì cái gì, thời điểm nhìn thấy hình ảnh này, trong đầu hắn lại toát ra một ý niệm như vậy.
Sau đó, hắn mơ mơ màng màng mà nhìn rất nhiều rất nhiều cảnh tượng khác nhau, nhiều đến mức khi hắn tỉnh lại, đầu óc còn đang ong ong kêu.
Nhìn đến căn phòng tối tăm, Tạ Từ Thanh xoa xoa đầu tóc có chút hỗn độn của mình.
Hình như một tuần trước hắn bị cảm.
Vốn dĩ chỉ là hơi chút cảm cúm, đã bị sốt một lần, sau đó liền không ngừng đứt quãng phát sốt, không thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Mấy ngày nay, hắn vừa uống thuốc liền bắt đầu nằm mơ, mộng tỉnh lại không nhớ rõ cái gì, trong đầu chỉ có một mảnh hỗn loạn.
Hắn chỉ nhớ mang máng, phảng phất ở trong mộng nhìn thấy một người đàn ông truy đuổi người trong lòng gần ngàn năm, ngàn năm đều là yêu thầm, sau khi tỉnh lại các loại cảm xúc chua xót cùng ngọt ngào tràn vào lòng hắn, quá mức tha thiết khắc sâu.
Chẳng qua người nam nhân kia là ai, hắn đang theo đuổi ai, theo đuổi như thế nào, vì sao theo đuổi cả ngàn năm còn chưa theo đuổi được, hắn đều không nhớ rõ.
"A, Tạ ca anh tỉnh rồi?" Chân Trăn nhẹ nhàng mở cửa liền thấy Tạ Từ Thanh đầu tóc rối loạn, đang dựa vào đầu giường phát ngốc.
"Yến Đăng."
"Yến Đăng hôm nay phải qua đoàn phim "Thiên Linh Ký" bên kia đóng phim. Tạ ca, anh không sao chứ? Cậu ấy tiến tổ đã năm sáu ngày rồi." Chân Trăn vội vàng tiến lên sờ trán Tạ Từ Thanh, sợ mấy đợt sốt cao trước đó sẽ đem lão bản nhà mình đốt thành ngốc tử.
"Ừm." Tạ Từ Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, hắn đã sinh bệnh như vậy, vì cái gì sau khi tỉnh lại không thể nhìn thấy Yến Đăng đầu tiên.
Hắn hồn nhiên quên mất, Yến Đăng luôn nói muốn chậm lại thời gian tiến tổ, muốn ở bên cạnh dưỡng tốt bệnh cho hắn rồi mới đi. Là hắn chủ động cự tuyệt hết lần này đến lần khác, còn nói Yến Đăng phải đóng phim thật tốt, không cần vì hắn bị bệnh mà lo lắng.
Giờ phút này, Yến Đăng đang lôi một người đàn ông vào nhà vệ sinh, không ngừng ấn đầu hắn ta xuống bồn cầu.
"Ca, ca, ai nha, đừng đánh mà, ca. Tôi nói thật, tôi nói thật." Người trẻ tuổi nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ trên mặt đất, tư thế giống như hận không thể tiến lên ôm lấy chân Yến Đăng tỏ ý thần phục: "Ca, là Ninh Phàm sai tôi làm như vậy! Những lời kia, đều là hắn nói cho tôi nghe, tôi chỉ học theo lời của hắn ta thôi!"
Yến Đăng một chân đem người trẻ tuổi này đá đến trong góc, cười lạnh nói: "Thật sự là Ninh Phàm? Không thay đổi khẩu cung?"
"Không, sẽ không!" Người trẻ tuổi liên tục lắc đầu, hận không thể lắc đầu mình rơi xuống đất.
Hắn bất quá là một tên côn đồ dán chút hình xăm giả lên cánh tay để đi khi dễ mấy đứa nhóc tiểu học yếu gà mà thôi. Bạn gái mới của hắn mấy ngày trước được nhận vào đoàn phim này đóng vai quần chúng, hắn cũng thuận thế mà thường xuyên tới đây lắc lư, ngẫu nhiên gặp lúc đoàn phim cần người góp cho đủ số, hắn sẽ tiến vào bổ cứu.
Trước đó, trợ lý của Ninh Phàm lặng lẽ tới nói với hắn, để hắn đi theo Yến Đăng, nếu có hắc liêu thì phải chụp lén đưa cho hắn ta. Hắn đi theo chụp mấy ngày, phát hiện nhân gia trừ bỏ thường trốn trong góc hút điếu thuốc ra, chính là xem kịch bản luyện diễn, vừa xong việc liền lập tức ngồi xe về nhà. Đừng nói cái gì mà nhảy disco, hẹn pháo (Gạ xxx đó các bạn), cắn thuốc, bán mông gì đó, nhân gia vừa về nhà liền cửa đều không ra, trạch đến đáng sợ.
Kết quả này Ninh Phàm khẳng định không hài lòng.
Sau đó, tên trợ lý kia lại đến gặp hắn, còn đưa thêm tiền.
Bên kia muốn hắn nghĩ biện pháp để gặp riêng Yến Đăng, sau đó ở trước mặt cậu ta nói cái gì mà Tạ Từ Thanh bị bao dưỡng, sau lưng có kim chủ, bán mông, pê đê thô tục linh tinh, thử xem thái độ của Yến Đăng như thế nào. Nếu đối phương làm bộ như không nghe thấy, vậy thì có thể thử lại tiếp cận, tranh thủ bắt được ghi hình hay ghi âm về việc Yến Đăng oán giận sau lưng Tạ Từ Thanh.
Nếu sau khi đối phương nghe thấy mà tức giận sau đó mắng chửi hắn, như vậy cũng có thể nghĩ cách lưu lại chứng cứ, nếu có thể cùng Yến Đăng đánh nhau thì càng tốt.
Người trẻ tuổi này không nghĩ tới, hắn chạy đến địa phương Yến Đăng thường hút thuốc, thời điểm cậu sắp tới, hắn làm bộ ở trong điện thoại mắng Tạ Từ Thanh vài câu. Người này thế nhưng không theo kịch bản ra bài, không biết ở trên người hắn động tay động chân cái gì, cả người hắn trong nháy mắt đều tê mỏi không động đậy được.
Sau đó Yến Đăng xách cổ hắn, một đường nghênh ngang xách hắn đến một nhà vệ sinh hẻo lánh nhất thành điện ảnh.
Yến Đăng tay chân lanh lẹ mà lột sạch thiết bị điện tử của hắn ném vào trong nước, kế tiếp chính là một trận cuồng đánh.
Cũng không biết người này rốt cuộc là ma quỷ phương nào, một trận tay đấm chân đá lên người hắn khiến hắn đau đến tận xương tủy, đau đến mức hắn kêu đều kêu không thành tiếng.
Đáng sợ nhất chính là, hắn vừa mới nhìn thoáng qua, trên người hắn cư nhiên sạch sẽ, trừ bỏ dính bụi đất, những nơi bị đánh đừng nói xanh tím, ngay cả vệt đỏ cũng không có.
Người trẻ tuổi hối hận đã chết, hắn đây là trêu chọc phải người nào, đánh người đau đến chết đi sống lại nhưng không lưu lại dấu vết gì? Loại người này hầu hết đều thâm tàng bất lộ, nếu không cũng là kẻ đặc biệt thù dai, có thù tất báo!
Chẳng lẽ hắn phải vì năm vạn tệ mà để lại cái mạng nhỏ ở đây?
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền vội vàng khai hết mọi việc, giải thích rõ ràng từ đầu đến cuối. Hy vọng vị đại ma vương này có thể xem ở phân thượng hắn ngoan ngoãn nhận lỗi, coi hắn thành cái rắm rồi thả hắn đi.
Yến Đăng nghe người trẻ tuổi nói xong, châm điếu thuốc ngậm vào trong miệng, hút thật sâu hai hơi mới đem đáy lòng cuồng bạo áp xuống.
Ninh Phàm, người sắm vai nam chính Lộ Hành trong Thiên Linh Ký.
Thời cấp ba bởi vì hoạt động bình chọn giáo thảo đẹp trai nhất mà phát hỏa ở trên mạng một thời gian. Một năm sau thuận lợi thi vào Z ảnh, trong lúc đi học bắt đầu liên tục nhận đóng phim. Cũng không biết hắn đã đắc tội với vị nào trong giới, một kẻ muốn diện mạo có diện mạo, muốn kỹ thuật diễn cũng tính là có kỹ thuật diễn, trải qua hai ba năm trong giới, đến nay vẫn chưa nổi lên chút bọt nước nào.
Muốn nói hắn không có tài nguyên cũng không phải, mấy bộ phim hắn tham diễn trước đó đều có chất lượng không tồi, vô luận là phim thần tượng hay phim chính kịch, nhiệt độ đều khá cao.
Các diễn viên khác cùng đoàn phim đều hồng ở những trình độ khác nhau, duy nhất chỉ có Ninh Phàm mãi vẫn không nổi, hoàn mỹ thuyết minh cái gọi là phim hot diễn viên không hot.
Ninh Phàm đem chuyện này suy xét cẩn thận một lần, cuối cùng quy kết tất cả đều do người đại diện của hắn. Hắn ta cảm thấy đối phương cho dù tiếp cho hắn một ít kịch bản thực xuất sắc, nhưng nhân vật không thuộc dạng thảo hỉ. Sau hai tháng ầm ĩ với công ty, cuối cùng hắn được như nguyện đổi sang một người đại diện khác, người này trước đó đã đối với hắn vươn cành ô liu.
Dưới vận tác của người đại diện mới, hắn bắt được kịch bản bộ phim "Thiên Linh ký" này.
Nói thật ngay từ đầu, hắn ta rất không xem trọng bộ phim này. Một đạo diễn ngay cả tên hắn cũng chưa từng nghe qua, cũng không có tác phẩm nào ra mắt. Nếu không phải trước đó vì muốn đổi người đại diện mà hắn đã nháo cương với công ty, hắn không thể kén cá chọn canh. Hơn nữa kịch bản sau khi được vị đạo diễn này cải biên cũng rất hấp dẫn người xem, nhân thiết của nam chính cũng đặc biệt tốt. Nếu không phải bởi vì một đống lý do này, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng tiến vào đoàn phim nhỏ rách nát thế này.
Năm nay hắn cũng đã 26 tuổi, đây là lần cuối cùng hắn thử diễn phim cổ trang. Nếu bộ diễn này vẫn giống như trước kia, không tạo được chút bọt nước nào, hắn thật sự phải dựa theo quy hoạch của công ty, ngừng mơ mộng đến việc nổi tiếng mà chỉ tập trung vào việc diễn xuất, như vậy ít nhất hắn cũng có thể đạt được một ít giải thưởng nhỏ, như vậy sau này khi đóng phim hắn sẽ được xem trọng hơn.
Đây có thể xem là cơ hội hồng lên cuối cùng của hắn, Ninh Phàm đối với bộ phim này coi trọng đến 200%.
Trước đó bởi vì đoàn phim quá mức keo kiệt, lấy ra đạo cụ vừa cũ vừa xấu, hắn đã cùng Phùng đạo phát sinh tranh chấp. Kết quả sau khi xem đoạn ngắn chiếu lại, Ninh Phàm bị kinh diễm rồi, trái tim vốn treo ngược cũng chậm rãi buông xuống.
Kịch bản OK, nhân thiết OK, đạo diễn phi thường OK!
Ninh Phàm lần đầu tiên cảm giác được, khoảng cách giữa hắn với hai từ "hồng lên" đã gần trong gang tấc! Hắn rất tự tin, chỉ cần chính mình cố gắng diễn, bộ phim này tuyệt đối có thể làm hắn bạo hồng!
Có lẽ ý tưởng muốn "hồng" này đã trở thành chấp niệm lớn nhất của Ninh Phàm, cho nên một ngày sau khi Yến Đăng tiến tổ đóng phim, cả người hắn đều bị đả kích đến sắp hỏng mất.
Rõ ràng thời điểm xem kịch bản, hắn chỉ cảm thấy Úc Nhược Tố là một kẻ người không ra người, yêu không ra yêu, là một tên bệnh thần kinh biếи ŧɦái.
Vì cái gì Yến Đăng vừa diễn, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà cảm thấy đồng tình, không khỏi cảm thấy Úc Nhược Tố đẹp đến phá trời xanh, cũng cuốn hút đến bạo?
Nhìn những nữ nhân viên công tác xung quanh đều ôm khuôn mặt ửng hồng, xông lên một bên giúp Yến Đăng tháo đạo cụ một bên hỏi han ân cần. Ninh Phàm bỗng nhiên nhớ tới thời điểm vừa học diễn xuất, lão sư đã từng nói một câu thế này: Diễn viên thực lực thực sự có thể dùng kỹ thuật diễn của mình để tạo hình hoàn chỉnh nhân vật mà mình đóng.
Lúc trước thời điểm chỉ xem kịch bản chưa nhìn đến nguyên tác, hắn chỉ cảm thấy nhân thiết của nhân vật Úc Nhược Tố này một chút cũng không khiến người thích, nếu như nhân thiết trong kịch bản không thay đổi, như vậy Ninh Phàm còn có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thật sự mấy năm nay người xem không biết vì sao, đều chỉ thích những vai nam phụ vừa xấu xa lại vừa thâm tình.
Hắn không muốn bộ phim truyền hình giúp mình "hồng" lên này lại xuất hiện một nhân vật chiếm hết nổi bật của mình, hút fans nhiều hơn so với nhân vật chính.
Chỉ là Yến Đăng khi đóng Úc Nhược Tố luôn lộ ra cường đại, tà ác, một chút cũng không thâm tình, thậm chí có thể nói là xấu xa đến mức tận cùng. Nhưng kỳ quái chính là mặc kệ nhân vật này có bao nhiêu xấu xa, khi Yến Đăng diễn, nhân vật này lại mang một loại mị lực kỳ quái như từ trong xương cốt phát ra, điều này khiến Ninh Phàm sợ hãi.
Nếu một Úc Nhược Tố quá mức dẫn nhân chú mục như vậy hiện ra trước mắt người xem, như vậy vô luận là nam chính Lộ Hành được hắn diễn giải hoàn mỹ bao nhiêu, sinh động cỡ nào, nhất định vẫn sẽ bị Úc Nhược Tố phân đi một phần chú ý!
Đây là bộ phim quan trọng nhất đối với hắn, là bộ phim xuất sắc nhất của hắn, chỉ có một mình Ninh Phàm hắn và nhân vật Lộ Hành mới được phép nổi bật!
Không có người khác.
Cũng không thể có người khác.
Vì thế, sau khi thương lượng với người đại diện, Ninh Phàm tiêu tiền tìm một tên lưu manh, để hắn đi nhìn chằm chằm cái người tên Yến Đăng này, xem cậu ta có địa vị gì. Nếu trong lúc theo dõi có thể chụp được một ít hắc liêu của cậu ta vậy thì càng tốt.
Kết quả, đi theo mấy ngày, cái gì đều không có.
Trừ bỏ biết người thiếu niên này gọi là Yến Đăng, 18 tuổi, học sinh cấp ba, diễn vai nam số hai ở đoàn phim cách vách, đạo diễn là Tôn Huy ra, chỉ có một tin tức hơi có giá trị một chút - Người này có quan hệ không bình thường với Tạ Từ Thanh.
Hai người thường xuyên nói nói cười cười, cùng tiến cùng ra, quan hệ nhìn qua phi thường tốt.
Đối với việc này, Ninh Phàm có hai loại suy đoán: Một, Tạ Từ Thanh là kim chủ sau lưng Yến Đăng, áp lực của minh tinh tương đối lớn, bao dưỡng một số tiểu hài nhi đặc biệt xinh đẹp là chuyện rất bình thường, hắn cũng đã thấy nhiều. Thứ hai, Tạ Từ Thanh đang tính toán tự lập môn hộ, Yến Đăng là hạt giống mà hắn tìm được, đang tính toán bồi dưỡng để về sau trở thành cây rụng tiền.
Mặc kệ là loại nào, chỉ cần để tên côn đồ đi thăm dò một phen là được.
Nếu là loại thứ nhất, tiểu nam hài ở tuổi này đều tâm cao khí ngạo, tuy rằng bị bao dưỡng nhưng nói không chừng trong lòng lại chất chứa căm hận đâu. Đến lúc đó hắn chỉ cần đem ghi âm đưa đến chỗ Tạ Từ Thanh, sau đó Yến Đăng bị làm sao hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần bộ phim này cậu ta không thể tiếp tục tham diễn là được.
Nếu là loại thứ hai, kỳ thật càng tốt hơn. Chỉ cần tên côn đồ bị đánh, hắn tự nhiên sẽ hỗ trợ đem chuyện này nháo lớn, lớn đến mức không thể áp xuống được. Đến lúc đó Phùng Nhạc Khang cho dù có thưởng thức Yến Đăng cũng không thể mặc kệ diễn viên trong đoàn phim vô cớ ẩu đả với người qua đường như thế được, một khi tin tức lộ ra thì đoàn phim cũng coi như xong.
"Kỹ thuật theo dõi của cậu quá kém cỏi." Kỳ thật từ sáng sớm Yến Đăng đã phát hiện có người đi theo hắn và Tạ ca. Bất quá hắn chỉ nghĩ Tạ ca quá nổi tiếng, ra ngoài có paparazzi đi theo chụp ảnh là chuyện rất bình thường, cho nên cũng không quá để ý.
Ai ngờ nơi này còn có một người muốn đυ.c nước béo cò.
Hắn vớt điện thoại di động từ trong nước ra, camera mini còn cả máy ghi âm, ở trước mặt tên côn đồ trình diễn một màn tay không bẻ sắt. Chỉ thấy đám đồ điện tử giống như bánh quy mà từng chút từng chút một bị bẻ thành các khối lớn nhỏ khác nhau, miếng nhỏ nhất chỉ bằng một hạt đậu nành.
"Mẹ ơi cứu con!"
"Tiền đâu?"
"Tiề, Tiền gì?"
"Tiền Ninh Phàm cho mày."
"Ở chỗ này ở chỗ này!" Tên côn đồ khóc chít chít móc ra một gói giấy thật dày đưa qua.
"Chậc, tôi biết ngay hắn ta sẽ đưa cậu tiền mặt." Yến Đăng đem tiền móc ra đếm đếm, sau đó ném vào ba lô của mình, "Tiểu bằng hữu, khuyên cậu một câu, trở về đem những thứ trên cánh tay tẩy sạch đi. Làm tốt diễn viên quần chúng, xem như là công việc sau này. Đừng quá mức ích kỷ, sống không yên ổn còn làm bạn gái cậu phiền lòng theo."
"Được được được!" Người này là ma quỷ sao? Vì cái gì hắn biết mình là diễn viên quần chúng? Còn biết bạn gái mình cũng ở chỗ này? Đáng sợ nhất chính là, rõ ràng hắn đem mình hung hăng đánh một trận, quay đầu lại dùng ngữ khí như bố già khuyên mình học thật giỏi? Hơn nữa mình cư nhiên, cư nhiên cảm thấy hắn nói rất đúng, hẳn là nên sửa chữa sai lầm, làm một người tốt????
Chờ tên côn đồ kẹp mông chạy ra ngoài, lúc này Yến Đăng mới móc ra di động, ngữ khí ôn nhu mà nói: "Tạ ca, tỉnh rồi sao? Ai, hôm nay vừa vớt được một khoản thu nhập ngoài, em đi mua chút nấm với rau xanh, lát nữa trở về bỏ vào hầm canh gà, tối nay chúng ta ăn canh gà đi? Ừm, được, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt. Anh mở tủ lạnh nhìn xem, bên trong có dâu tây em đã rửa sạch, anh cho thêm chút sữa chua vào rồi ăn lót dạ trước, em rất nhanh sẽ trở về."
Ngắt điện thoại, Yến Đăng lại châm một điếu thuốc. Hắn giơ tay sờ sờ vành mắt có chút chua sót, không cần soi gương hắn cũng biết mắt mình có quầng thâm rõ ràng.
Gần đây Tạ ca giống như bị bóng đè, khi ngủ cũng không được an ổn, trong miệng không ngừng nói mớ những thứ nghe không rõ, cảm xúc cũng đặc biệt kích động. Hắn đã xem mạch cho Tạ ca rất nhiều lần, chỉ là có chút mệt mỏi, ngoài ra cũng không có dị thường.
Yến Đăng một bên thầm than chính mình vẫn là học nghệ chưa tinh, một bên còn lặng lẽ gác đêm bên cạnh Tạ Từ Thanh. Hắn chỉ sợ có biến cố gì xảy ra, hắn sẽ không kịp phát hiện cũng không kịp hỗ trợ Tạ ca, khiến cho thân thể Tạ ca càng suy sút.
Ngày đó Tạ Từ Thanh ở ngay trước mắt hắn ngất xỉu, khi đó tâm tình của Yến Đăng chỉ có thể dùng hai từ kinh hoảng để hình dung. Cảm thụ đáng sợ như vậy, hắn không nghĩ trải nghiệm một lần nữa.
Người ngủ không tốt, tính tình tự nhiên sẽ táo bạo lên.
Cái kẻ tên Ninh Phàm kia, quả thực là biết chọn thời điểm.
PS: Hôm nay chỉ có 1 chương thôi nha, vì chương này không tách thành 2 ^^