Chương 14.2

EDIT: HẠ

Sau khi xem được kịch bản, Yến Đăng liền đối với vị Phùng đạo mặt đầy râu quai nón kia nhìn bằng con mắt khác.

Nói thật, nguyên tác "Thiên Linh Ký" hắn cũng đã bớt thời gian xem qua. Không phát hỏa cũng có nguyên nhân, cốt truyện điển hình của truyện long ngạo thiên, từ một phế vật nghịch tập vả mặt đi lên, cuối cùng tiến đến đỉnh cao nhân sinh, lấy được bạch phú mỹ, thành người đứng đầu Tiên giới....

Đương nhiên, cốt truyện cũ kỹ nhưng tác giả viết tốt, bình cũ rượu mới cũng có thể khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Chỉ là vị tác giả này không đủ công lực, kịch bản nơi nơi đều cũ kĩ. Điểm sáng duy nhất chính là tác giả khắc họa nhân vật tương đối xuất sắc, hơn nữa rót tình cảm vào nhân vật phi thường chân thành tha thiết, làm một chuyện xưa già cỗi trở thành một câu chuyện đặc biệt xúc động nhân tâm.

Nhưng là, cảm xúc có thể viết ra, nhưng quay thành phim cũng không thể dễ dàng biểu hiện ra như vậy.

Mà vị đạo diễn muốn đem truyện tiên hiệp cải biên thành kịch bản võ hiệp năng lượng cao này, không những không sửa đổi cốt truyện lung tung rối loạn như trong tưởng tượng của Yến Đăng, ngược lại kịch bản còn có điểm sáng hơn.

Phùng đạo cứng rắn đem nội dung nguyên tác hơn hai trăm vạn chứ tinh luyện dung hợp thành kịch bản khoảng 40 vạn chữ. Những chi nhánh vô thưởng vô phạt trong nguyên tác toàn bộ đều bị chém sạch, những đoạn chủ tuyến đấu trí đấu dũng trong võ lâm, tìm kiếm thân thế hay truy tìm Thiên Linh đồ đều được lưu lại hoàn chỉnh, còn hoàn thiện thêm khiến cốt truyện trở nên phong phú hơn, thậm trí càng thêm xuất sắc.

Truyện trừ bỏ có một nam chính đặc biệt cá mặn thích giả heo ăn thịt hổ vừa phật hệ vừa độc miệng, cùng với một đại tiểu thư chuyên gây rắc rối, còn có một đại vai ác vô cùng thu hút ánh mắt.

Yến Đăng muốn diễn, chính là vai nam số hai, cũng là đại vai ác Úc Nhược Tố này.

Hơn trăm năm trước, hắn từng là con trai độc nhất của người đứng đầu chính đạo, vô luận là thiên phú căn cốt hay tâm tính phẩm hạnh đều là thượng giai. Hắn được xem là người duy nhất có thể đạt được thành tựu đại tông sư trước năm 40 tuổi, cũng là người thừa kế duy nhất của minh chủ võ lâm.

Bởi vì khuôn mặt quá mức nữ khí khiến phụ thân không yêu thích, hắn từ nhỏ đã bắt đầu đeo mặt nạ, che đi hơn nửa khuôn mặt của mình.

Hắn một lòng luyện võ, làm chính mình có thể mau chóng chia sẻ trọng trách với phụ thân. Kết quả, ở sinh nhật 18 tuổi của hắn, kẻ thù không đội trời chung của Úc phụ lặng lẽ tới cửa bắt đi Úc Nhược Tố. Hơn nữa còn để lại thư, nói muốn người đứng đầu chính đạo Úc phụ phải mặc áo tang quỳ dưới núi Chiêu Diêu, lấy đó làm an ủi cho vong linh trên trời của con trai hắn.

Úc phụ nếu như làm theo, hắn sẽ thả Úc Nhược Tố nguyên vẹn trở về, đảm bảo lông tóc vô thương.

Nếu như không làm theo, như vậy hắn sẽ để Úc Nhược Tố nếm thử độc dược mà hắn tỉ mỉ nghiên cứu mấy năm nay, đảm bảo khiến Úc Nhược Tố muốn sống không được, muốn chết không xong.

Một người đứng đầu chính đạo lại vì đứa con đã chết của một ma đầu quỳ dưới núi Chiêu Diêu, khuất nhục như vậy quả thực muốn đem toàn bộ mặt mũi của võ lâm chính đạo chà sát trên mặt đất. Cả võ lâm sôi trào, có đám người dưới sự xúc động, thậm chí còn nói đại trượng phu không cần vì một đứa con mà bỏ đi mặt mũi.

Ngay cả Úc Nhược Tố cũng cảm thấy phụ thân sẽ không vì chính mình mà chịu nỗi nhục này. Nếu không phải bị hạ dược, không vận được nội công, cả người cũng không thể động, hắn nhất định sẽ tự sát tại chỗ.

Ai đều không nghĩ tới, Úc phụ lại vì con trai, thế nhưng thật sự nhịn. Ông một đường mặc áo tang, quỳ gối dưới chân núi Chiêu Diêu, cứu nhi tử trở về.

Tuy hành động này thể hiện một mảnh ái tâm của ông ta đối với con trai, nhưng tóm lại ông ta đã hướng ma đạo cúi đầu, Úc phụ chỉ có thể rối rắm, không biết có nên giao ra vị trí minh chủ ra hay không.

Mà người được Úc phụ cứu trở về Úc Nhược Tố, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Thì ra, khi còn trẻ nhi tử của ma đầu kia vốn là ân nhân cứu mạng Úc phụ, sau lại bị Úc phụ thẳng tay gϊếŧ hại, cái gì mà tiểu ma đầu độc họa một phương, tất cả đều là vì trừ hại cho dân gì đó, đều là giả dối.

Người nọ bởi vì từ khi sinh ra gân mạch tắc nghẽn, vô pháp tập võ, cho nên cậu ta bị phụ thân mình trộm nuôi dưỡng trong thôn ở một chỗ núi sâu. Chỉ là không nghĩ tới đứa nhỏ này có thiên phú y thuật tuyệt đỉnh, được một vị bán tiên truyền thụ cho nửa cuốn Thiên Linh đồ. Trong nửa cuốn sách này ghi lại đủ loại phương thuốc cùng đan dược, thậm chí tờ cuối cùng còn ghi lại một loại đan dược gọi là "Di".

Loại đan dược gọi là "Di" này có phối phương quỷ dị vô cùng, nhưng dược hiệu lại khiến người khác không thể kháng cự.

Loại đan dược này có thể giúp người ăn nó có được ngàn năm tuổi thọ! Trong một ngàn năm này, người đó sẽ luôn duy trì bề ngoài trẻ trung cùng dáng người kiện thạc!

Cho dù một ngàn năm sau thọ duyên cũng sẽ chấm dứt, nhưng là đối với một phàm nhân có thể sống không quá trăm năm tuổi thọ, một ngàn năm dài đằng đẵng như vậy, khác nào trường sinh bất tử?

Úc phụ nổi lên lòng xấu xa, thân thể vừa khôi phục liền hướng về phía ân nhân của mình hạ một đao. Vì không muốn bị người khác phát giác, hắn còn trộm độc dược lưu trữ để phòng thân của người nọ, đem người của cả thôn đó toàn bộ độc chết, vu oan người nọ là yêu nhân ma đạo.

Làm xong những chuyện này, Úc phụ bình tĩnh trở về, mới phát hiện Thiên Linh đồ mà hắn đoạt tới cư nhiên bị thiếu.

Tuy rằng có phối phương của "Di", nhưng trong phương thuốc này còn cần vài dược liệu quý. Mà những dược liệu đó lại không có trong sách y thông thường.

Trải qua mười mấy năm dụng tâm tìm hiểu, Úc phụ rốt cuộc phát hiện người nọ cư nhiên là con trai độc nhất của Đông lão quái ma đạo. Một nửa phương thuốc kia chính là ở trong tay Đông lão ma! Vì thế, hắn nghĩ biện pháp thả ra tin tức nửa thật nửa giả, dẫn dắt Đông lão ma tới đây bắt Úc Nhược Tố.

Rồi sau đó, lấy cờ hiệu đổi lấy bình an cho nhi tử, ông ta mặc áo tang lẻ loi một mình quỳ trên núi Chiêu Diêu, âm thầm lấy được đồ vật mình muốn.

Sau khi lấy được toàn bộ Thiên Linh đồ, Úc Phụ mới phát hiện, vì cái gì người nọ nói "Di" đan là đan dược độc ác nhất thế gian.

Thì ra, đan dược này cần thiết phải tìm một đồng nam tử, lấy chín chín tám mươi mốt loại kỳ độc nuôi nấng trong ba năm. Trong ba năm này tuyệt đối phải giữ cho người dùng độc không chết, sau khi dưỡng thành dược nhân liền đem dược nhân toàn vẹn đưa vào lò luyện đan, lấy bảy bảy bốn mươi chính loại thảo dược quý làm dẫn, lấy địa hỏa luyện hóa liền thành.

Để một người bị dày vò thống khổ trong 81 loại kỳ độc, sau đó lấy người sống luyện thành đan, đều không phải là độc ác nhất.

Độc nhất chính là, dược nhân dùng để luyện đan nhất định phải là người có huyết mạch tương liên với người dùng đan!

Có được toàn bộ phương thuốc Úc phụ rất không cho là lúng. Cái gì gọi là ác độc? Ăn người mà thôi, ăn chính nhi tử của mình mà thôi, thời điểm thiên tai đói kém đây không phải là chuyện thường thấy sao?

Cứ như vậy, Úc Nhược Tố đã trải qua ba năm thống khổ nhất trong cuộc đời.

Sau đó, người đi ra từ trong sơn động luyện dược kia không phải là Úc phụ đã chuẩn bị tốt hết thảy, mà là cả người tắm máu Úc Nhược Tố.

Úc Nhược Tố chính nghĩa nhiệt huyết của trước kia đã bị chính phụ thân hắn bóp chết, thời điểm bị buộc uống chén độc dược đầu tiên đã chết rồi. Người tồn tại hiện tại, chẳng qua chỉ là một tên quái vật nằm trong thân xác tên là Úc nhược Tố mà thôi, một con quái vật cần lấy huyết nhục của người sống làm thức ăn.

Úc Nhược Tố rời khỏi sơn động, nhấc lên tinh phong huyết vũ trong giang hồ, sau đó lại biến mất không một tiếng động, giống như thời điểm hắn xuất hiện.

Úc Nhược Tố vẫn luôn mơ hồ mà đi khắp nơi, hắn ngẫu nhiên nghe được một tin tức, nói đến Ẩn Nguyên Tông lánh đời đã lâu đột nhiên hiện thế, đã thiết lập ra bảy bảy bốn chín cửa ải để tuyển chọn đệ từ phù hợp truyền thừa.

Người xuất sắc nhất trong số các đệ tử tham gia tuyển chọn sẽ được trao cho tuyệt học võ công lợi hại nhất của phái, Thiên Linh đồ!

Úc Nhược Tố vuốt quyển thượng của Thiên Linh đồ trong lòng ngực, thứ này đã hủy hoại cả cuộc đời hắn, hắn bỗng nhiên tìm được mục tiêu sống của mình. Hắn muốn tìm môn phái kia, đem nơi đó gϊếŧ không còn một mảnh, máu chảy thành sông!

Toàn bộ võ lâm vì truyền thừa này, nháo đến oanh oanh liệt liệt.

Lúc này, nam chủ Phật hệ cũng bởi vì không cẩn thận cứu được Đại tiểu thư nữ chủ. Trên đường đi, hai người không ngừng gây ra rắc rối, cũng cãi nhau ầm ĩ một đường, không biết bằng cách nào mà lại bị trộn lẫn vào truyền thừa chi tranh.

Chuyện xưa liền bắt đầu từ nơi này.

Yến Đăng khép lại kịch bản, thở dài một hơi, tiết tấu cốt truyện phi thường chặt chẽ, nội dung cũng đặc biệt xuất sắc. Dựa theo kịch bản, 32 tập phim truyền hình, có tình yêu, tình thân, hữu nghị, thân thế, huyền nghi, huyết hải thâm thù, các cảnh cẩu huyết v... v... Hết thảy đều được Phùng đạo kiêm biên kịch xử lý vô cùng tốt.

"Muốn nhận?" Tạ Từ Thanh nhắm mắt lại để Chân Trăn giúp hắn tháo trang sức, mệt không muốn động. Thật sự là mấy ngày này đối diễn với Hàn Khả Nhi quá tra tấn người. Bên này, hắn mới vừa đem cảm xúc điều động lên, bên kia một bức tường băng đã trực tiếp đập vào mặt hắn, hắn còn phải duy trì cảm xúc nhân vật, tiếp tục diễn.

"Ừ. Nhân vật Úc Nhược Tố này, diễn lên rất thú vị." Yến Đăng tùy tay mở ra một gói quả hạch, nhặt một nhân quả hạch đào nhét vào trong miệng Tạ Từ Thanh, "Nói hắn là người tốt, thế nhưng hắn chính là kẻ gϊếŧ người như ma, hơn nữa hắn còn ăn thịt uống máu người để sống. Thế nhưng muốn nói hắn là phản diện thuần túy, hắn lại không phải. Hắn du tẩu giang hồ mấy trăm năm, hắn cứu rất nhiều người, tuy rằng tất cả chỉ là do hắn tùy mà làm."

"Tổng kết lại, người này kỳ thật là một người đặc biệt đơn thuần. Trước khi bị phụ thân phá hủy, hắn là một thiếu niên thuần khiết, sau khi bị hủy hoại dẫn đến hắc hóa, hắn vẫn như cũ hướng chính mình tới loại ý niệm tốt đẹp nguyên bản nhất, đương nhiên hắn cũng phỉ nhổ cái được xưng là thuần khiết này. Một bên phỉ nhổ một bên hướng tới, cho nên, hắn mới có thể điên cuồng gϊếŧ chóc những kẻ giả nhân giả nghĩa, mang danh người tốt nhưng lại âm thầm đi làm chuyện xấu, bởi vì hắn cho rằng những người đó không đủ thuần túy. Trong mắt Úc Nhược Tố, trong tâm chỉ có một điểm đen còn đáng sợ hơn so với hoàn toàn bị nhuốm đen."

"Bệnh thần kinh." Tạ Từ Thanh nhai hạch đào, thanh âm rầu rĩ.

"Ha, còn không phải là một cái bệnh tâm thần sao. Mấu chốt chính là, người nà còn có một bộ hành vi chuẩn tắc của chính mình, từ đầu đến cuối đều kiên định chấp hành, không chút nào dao động."

"Như vậy à." Tạ Từ Thanh mới vừa đứng dậy liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống.