EDIT: HẠ
"Thẩm Gia Thụ, mẹ kế kia của anh bị làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, chào hỏi bà ấy, bà ấy lạnh lùng thì thôi đi, nhưng bà ấy đem em phê bình từ đầu đến chân, lời trong lời ngoài đều nói công tác của em không ổn định về sau không thể làm hiền thê lương mẫu, còn nói đứa trẻ từ gia đình đơn thân sẽ nuôi dạy ra đứa nhỏ có tâm lý vặn vẹo! Đầu bà ấy có phải có bệnh không?"
"Tâm Tâm, thực xin lỗi, làm em chịu ủy khuất rồi. Em cũng không cần đem lời bà ấy nói để trong lòng. Anh mang em về nhà chính chỉ để nói một tiếng với ba anh, chúng ta muốn kết hôn. Anh bảo đảm với em, về sau em không bao giờ phải nhìn thấy người phụ nữ đó nữa, được không?"
"Bà ấy nói em thì thôi đi, còn nói mẹ của em! Người, người như vậy, còn là giáo sư đại học nữa, em chỉ cảm thấy bà ấy là một lão vu bà! Trách không được Tất Thanh sau khi xuất ngoại không bao giờ trở về nữa."
Yến Đăng ngồi ở bên cạnh Tôn Huy, nhìn Hàn Khả Nhi đem một màn Trịnh Tâm oán giận với người yêu cường ngạnh diễn thành người đàn bà chanh chua đang chửi đổng. Hắn không khỏi thở dài, sau này phim công chiếu, nhân vật này khẳng định sẽ trở thành thuốc độc màn ảnh.
Hắn đành đảo mắt, nhìn Tạ Từ Thanh ở bên kia để rửa rửa đôi mắt.
Đổi đi giáo phục cùng trang điểm trẻ hóa, mặc lên tây trang cắt may tỉ mỉ, Tạ Từ Thanh lập tức không còn cảm giác thiếu niên ngây ngô nữa. Tóc được vuốt keo ngược về sau, kiểu tóc này vốn dĩ khiến người ta trông già hơn, nhưng có lẽ bởi vì vội vã đi gặp người trong lòng, cho nên có vài sợi không nghe lời mà rũ xuống trán, khiến cho người đàn ông này vừa mang cảm giác ngây ngô của thiếu niên vừa có chút gợi cảm của người đàn ông trưởng thành.
Đặc biệt là khi hắn ôm người trong lòng, ôn nhu khuyên nhủ nhân nhi đang làm nũng, khóe mắt đuôi mày đều chứa đầy dáng vẻ thâm tình. Nhìn các nhân viên nữ xung quanh đều nhìn hắn bằng cặp mắt chứa đầy trái tim, có thể biết người này khiến người khác yêu thích bao nhiêu.
"Tôn đạo, anh hiện tại, thật sự rất Phật hệ." Để phối hợp với lịch trình của Hàn Khả Nhi, toàn bộ đoàn phim đã rời đến thành điện ảnh ở ngoại ô thành phố B. Yến Đăng phát hiện từ khi tới nơi này, cả người Tôn Huy đều Phật hệ lên.
Yến Đăng vẫn còn nhớ rõ, thời điểm hắn vừa tiến tổ, Hàn Khả Nhi diễn còn tốt hơn hiện tại một chút, thế nhưng Tôn Huy liên tục hô "cut", sau đó bắt đầu chỉ đạo tỉ mỉ cho nàng.
Như thế nào hiện tại nàng biểu hiện cay đôi mắt như vậy, Tôn đạo ngược lại còn bày ra một bộ "đừng quấy rầy lão tăng tu đạo". Yến Đăng thậm chí còn hoài nghi, nếu hiện tại hắn mở ra một khúc Chú Đại Bi, Tôn đạo có khả năng sẽ lập tức đạp đất thành Phật.
"Ha hả." Tôn Huy hiện tại chính là Phật hệ, nên mắng hắn đã sớm ở sau lưng mắng sảng. Dù sao, hiện tại hắn đã tiếp thu Hàn Khả Nhi tới đây để làm bình hoa di động. Một khi đã tiếp nhận rồi, vậy cũng càng dễ chịu, hắn muốn xem xem vị muội tử này có thể diễn đến trình độ nào.
"Ai, chuyện tôi nói với cậu, cậu suy xét thế nào rồi?" Tôn Huy duỗi tay, "Thuốc lá của cậu không tệ, cho tôi điếu đi."
"Tạ ca mua cho em, anh ấy không cho em hút thuốc lá rẻ tiền." Yến Đăng ném qua một điếu thuốc, đưa bật lửa châm cho hắn, "Ngày nghỉ không còn bao nhiêu, bên này quay xong là em phải về ngay."
"Ui, tới cũng tới rồi, cùng lắm tôi lại giúp cậu xin nghỉ với lão Phùng. Ai, cậu có phải đã luyện qua không, tôi nhìn tư thế chơi kiếm của cậu ngày đó, thật sự rất đẹp mắt!" Tôn Huy bày ra dáng vẻ "tiểu tử ngươi mau nghe ta đề cử đi", một bên hít mây nhả khói, một bên lừa dối Yến Đăng: "Cậu có phải cảm thấy Phùng Nhạc Khang trả cậu 5000 tệ là quá ít không? Ách, xác thật có chút keo kiệt, nhưng không có biện pháp nha, bên kia của hắn còn nghèo hơn bên này của tôi."
Yến Đăng cười: "Tôn ca, nếu người không hiểu rõ nghe được lời này của anh, nhất định sẽ cho rằng anh đang muốn dẫn mối* cho tôi đấy."
*Dẫn mối: Làm môi giới dẫn dắt nghệ sĩ đi bán "rau dăm".
"Dẫn cái gì mối! Ai, nói thật, tôi thấy cậu thật sự rất thích hợp đóng phim đó, cậu ở bên này của tôi, cũng không có chuyện gì để làm, qua bên đó diễn không phải khá tốt sao? Cậu đừng nhìn Phùng Nhạc Khang làm người không đáng tin cậy, hắn quay phim thật sự không thể chê. Hắn tuy có thể tính là một nửa đồ đệ của tôi, nhưng lời này không phải tôi nói để thổi phồng hắn. Ở phương diện quay phim, thiên phú của hắn cao hơn tôi nhiều. Cậu qua bên kia quay một tháng, tuyệt đối sẽ có thu hoạch."
Đúng vậy, lời đối thoại như dẫn mối này, thật ra là Tôn đạo đang giới thiệu cho Yến Đăng một đoàn phim khác.
Theo lý thuyết, Yến Đăng mới diễn một bộ phim, hơn nữa phim còn chưa quay xong, đạo diễn bên này liền chủ động giới thiệu kịch bản tiếp theo cho cậu. Nếu đặt trên người người mới khác, nói không chừng đã vui vẻ đến nở hoa, hận không thể ba quỳ chính lạy, lấy việc này làm cảm tạ.
Chỉ là đoàn phim bên kia, quá một lời khó nói hết.
Chuyện này bắt đầu từ một buổi trưa nọ, lúc ấy Yến Đăng ngẫu nhiên phát hiện thư ký trường quay cư nhiên là một tiểu mê đệ ẩn hình của Tạ Từ Thanh, đang giờ nghỉ trưa, cậu ta âm thầm cầm Ipad xem lại bộ phim "đeo kiếm tiêu dao hành".
Yến Đăng vừa lúc cũng không có cảnh quay, liền chạy tới cùng thư ký trường quay cùng nhau xem. Hai người vừa nhìn vừa bàn luận, thời điểm xem đến hứng khởi, Yến Đăng nhịn không được nhặt một cành cây múa một bộ kiếm pháp, tỏ vẻ chỉ có kiếm pháp sắc bén như vậy mới có thể xứng với vai diễn Vũ Văn Bội của Tạ ca.
Một trận náo loạn như vậy, Tôn Huy bên cạnh vừa lúc nhìn thấy.
Nha, tiểu tử này thực không tồi, thật sự là đa tài đa nghệ. Ở trong đoàn phim của mình thật là đại tài tiểu dụng, kia vừa lúc, tôi sẽ cho cậu một nơi để cậu thi triển tài nghệ.
Cho nên, Tôn đạo tự mình quyết định, lôi kéo Yến Đăng đi đoàn phim cách vách.
Cũng vì vậy mà Yến Đăng chứng kiến được một kịch bản võ hiệp năng lượng cao không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Vì cái gì gọi là kịch bản võ hiệp năng lượng cao? Bởi vì bộ phim này cũng là được cải biên, nhưng quan trọng nhất là, nguyên tác "Thiên Linh Ký" là một truyện tiên hiệp!
"Thiên Linh Ký" không giống "Từ Giáo Phục đến váy cưới", ít nhất nguyên tác không nổi được như vậy. Tác giả truyện cũng là một kẻ nằm liệt giữa đường, không biết bị ai lừa dối, liền đem bản quyền truyện bán rẻ ra ngoài.
Bản quyền sau nhiều lần đổi chủ, cuối cùng lưu lạc vào tay vị bằng hữu kia của Tôn Huy. Vị này là Phùng Nhạc Khang, có thể coi là một nửa học trò của Tôn đạo. Hắn cùng đám bạn bè của mình bán xe bán phòng tiết kiệm được một khoản tiền, sau đó tính toán đem truyện chuyển thể thành phim.
Kết quả, thời điểm dự toán kinh phí lại gặp phải nan đề.
Phim tiên hiệp nha, cho dù dùng kỹ xảo 5 xu rác rưởi nhất cũng không phải thật sự chỉ cần 5 xu là có thể làm ra được.
Cuối cùng, vị Phùng đạo thần kỳ này vỗ đầu một cái, nếu như chúng ta không có tiền, vậy thì không cần dùng đến tiền làm đặc hiệu nữa. Sửa lại, quay thành một bộ võ hiệp trên cơ sở cốt truyện tiên hiệp không phải xong chuyện rồi sao?
Vì thế liền xuất hiện một bộ phim võ hiệp năng lượng cao như thế này. Đoàn phim của người ta thì treo dây thép, trong tiên khí mù mịt phi thiên độn thổ đánh yêu quái, theo sát đó là ngự kiếm đi cứu người.
Thực xin lỗi, đoàn phim nghèo đến mức không biết cái gì gọi là đặc hiệu, các ngươi bay làm gì, cưỡi ngựa chắp vá một chút là được.
Ngay cả con ngựa thuê tới đều là loại phẩm tướng không tốt hoặc ngựa tuổi tác lớn, trước khi lên hình còn phải cẩn thận hóa trang một chút. Nha, ngay cả ngựa như vậy cũng chỉ có thể thuê ba con, tất cả diễn viên trong đoàn sẽ thay phiên cưỡi.
Yến Đăng tưởng tượng đến hình ảnh thấy được ngày đó, liền nhịn không được mà thay vị đạo diễn kia chua sót trong lòng.
"Tôn đạo, nếu anh thật sự giúp tôi xin nghỉ với lão Phùng, tôi sẽ đi đóng bộ phim kia."
Sau khi tới thành điện ảnh thành phố B, các cảnh chủ yếu là quay bổ sung những cảnh lộ mặt của Hàn Khả Nhi, cảnh diễn của Yến Đăng không có bao nhiêu. Nếu như có cơ hội tiếp xúc với một kịch bản mới, Yến Đăng hiện tại ai cũng không cự tuyệt. Tôn Huy nếu đã nói sẽ giúp hắn kháng lôi ở chỗ lão Phùng, hắn liền thuận lý thành trương mà đi diễn thôi.
Cuối cùng, Yến Đăng lấy tổng tiền thù lao là 5000 tệ, bị tạm thời bán cho đoàn phim cách vách.