Chương 12.2

EDIT: HẠ

"Anh xem, Tất Thanh có phải rất đáng thương hay không? Từ nhỏ đã sinh hoạt trong hoàn cảnh biếи ŧɦái như vậy, sau này còn gặp đả kích lớn, về sau nếu không có ấm áp đền bù vào nhân sinh của hắn, có phải là quá đáng thương rồi không?"

Lý Dao Dao nhớ tới mười mấy cảnh phối diễn giữa Tạ Từ Thanh và Yến Đăng, mỗi hình ảnh đều tràn ngập ấm áp hữu ái, trong đầu nàng toát ra một ý tưởng.

"Tất Thanh muốn không nhiều, chỉ cần một chút ấm áp là đủ. Nếu nữ chính đã đi rồi, vậy thì chúng ta sẽ khiến cho nam chính tới đưa ấm áp cho nam phụ không phải được rồi sao? Những cảnh còn chưa quay đều sửa lại một lần, anh đừng quấy rầy em, em đang có linh cảm." Đôi mắt Lý nữ sĩ sáng cực kỳ, phất phất tay, ôm sổ ghi chép rúc vào một góc ngồi xuống.

Tôn Huy bị dùng xong liền ném, hắn cười khổ một tiếng rồi chạy đi quan tâm hai viên trân châu mà hắn đã tìm ra được.

Bên này, Yến Đăng bị Tạ Từ Thanh một câu tiếp một câu ngập tràn đau lòng mà răn dạy khiến hắn có chút dở khóc dở cười, so sánh với kiếp trước, vết trầy da trên đùi lúc này chỉ là mưa bụi mà thôi, không tính là cái gì. Chỉ là nhìn Tạ Từ Thanh đem chân hắn ôm vào trong ngực, cau mày thật cẩn thận dùng bông từng chút từng chút một mà rửa sạch vết thương cho mình như thể đang thực hiện một thí nghiệm quan trọng, tâm hắn lập tức mềm mại, một câu phản bác cũng không nói lên lời.

Thời điểm được một người quý trọng như châu tựa bảo, việc duy nhất ngươi cần làm là an tâm tiếp thu hết thảy những gì người đó mang cho.

Nếu không phải tư thế hiện tại có chút bất tiện, Yến Đăng rất muốn ôm người trước mắt một cái, nói với hắn, ta cảm nhận được tâm ý của ngươi, ngươi cũng đừng quá khó chịu.

"Hả, bị thương nặng như vậy sao?" Tôn Huy vừa thấy cũng rất đau lòng, thiếu niên này làn da vừa tế vừa bạch, quanh vết trầy da lúc này đã lộ ra một mảng xanh tím đan xen, nhìn qua đặc biệt ghê người.

Yến Đăng vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt lo lắng của Tôn Huy, ngay cả Chân Trăn đang ôm hòm thuốc cũng bày ra bộ dáng giống như vừa khóc một hồi, trừng đôi mắt ngập nước đỏ rực nhìn hắn.

"Ha ha ha ha ha, biểu tình của mọi người cũng quá khoa trương đi, sao tôi đột nhiên cảm thấy bản thân không giống như té ngã, ngược lại giống như đang mắc bệnh nan y?" Một mình Tạ Từ Thanh đối với hắn như vậy là đủ, hắn thật sự không muốn có thêm những người khác dùng ánh mắt đau lòng cùng lo lắng nhìn hắn, điều này khiến hắn có chút luống cuống chân tay, nhịn không được chọc cười một câu.

"Tôn đạo, có chuyện gì không?"

Một lòng quan ái đều bị ném đi cho chó ăn! Tôn Huy hừ cười một tiếng, giơ tay nhẹ bắn vào trán Yến Đăng một cái: "Tiểu tử thúi, sao cậu không biết tự lo cho mình hả? Còn ở đây trang sói đuôi to với tôi? Chậc, xem dáng vẻ đắc ý này của cậu đi!"

Tạ Từ Thanh đang chuyên tâm xử lý vết thương đột nhiên ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Huy một cái, duỗi tay sờ sờ trán Yến Đăng, nhẹ nhàng xoa xoa: "Anh nhẹ chút, cậu ấy sẽ đau."

"Má nó, Yến Đăng là làm từ đậu hũ hả? Lão tử chỉ bắn nhẹ một chút vào trán cậu ta, cậu nhìn tôi như vậy làm gì, còn muốn đánh lại?"

"Ha ha ha, Tôn đạo, ngài đừng khi dễ tôi, tôi có Tạ ca che trở nha."

"Ừ." Tạ Từ Thanh lại cảnh cáo nhìn thoáng qua Tôn Huy, cúi đầu tiếp tục giúp Yến Đăng xử lý miệng vết thương.

Giai điệu quen thuộc lại lần nữa vang lên, Tôn Huy trợn trắng mắt, chỉ chỉ hai người vài cái, nói: "Được rồi, xử lý vết thương cho tốt, các cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, hôm nay quay đến đây thôi."

"Hả? Đừng nha Tôn đạo, tôi cũng chỉ bị thương một chút, ngài không phải đau lòng tôi đến mức để tôi nghỉ ngơi chứ?"

Vừa mới diễn đến xuất thần, Yến Đăng còn muốn tiếp tục diễn tiếp vai diễn của mình, thể hiện ra một mặt u ám của nhân vật, hắn vội vàng đem chân từ trong tay Tạ Từ Thanh rút ra, tại chỗ nhảy nhót hai cái, ý bảo chính mình không tàn phế, vẫn là một người có thể đánh có thể nháo.

Mà bên này Tạ Từ Thanh lại bày ra vẻ mặt cảm kích mà nhìn Tôn Huy, hơi gật đầu.

"A, cậu cho rằng mặt mũi cậu lớn đến vậy à, còn muốn tôi vì cậu mà sớm kết thúc công việc?" Cho dù là như vậy thật, hắn cũng sẽ không thừa nhận, "Hai người phối hợp ăn ý như vậy, tiến độ hôm nay sớm đã hoàn thành rồi, vừa lúc Hàn Khả Nhi bên kia lại nháo sự, tôi liền tìm vợ tôi đến sửa kịch bản một chút. Vận khí của cậu tốt mới đυ.ng trúng thời điểm này thôi."

Nghe Tôn Huy nói như vậy, Yến Đăng chỉ có thể thở dài, hắn cho rằng việc đối diễn với người luôn không có biểu cảm như Hàn Khả Nhi đã là tra tấn, không nghĩ tới đối phương còn có thể nghĩ ra biện pháp tra tấn người còn độc đáo hơn, làm hắn trực tiếp đi diễn với thế thân, cảm giác cảm xúc bị đánh gãy rồi phá thành mảnh nhỏ này, quả thực quá sốt ruột.

Tạ Từ Thanh cũng muốn thở dài, thân là nam chính hắn là người cảm thụ rõ nhất. Có lẽ mấy năm nay những bộ phim hắn quay đều là các chế tác vừa hoặc lớn, phía đầu tư ra đủ tiền, cho nên các diễn viên cũng coi như chuyên nghiệp, dẫn đến hắn tiến vào vòng luẩn quẩn này đã ba năm, hiện tại mới có thể kiến thức đến loại sự tình dùng thế thân để quay toàn bộ cảnh diễn trong truyền thuyết.

May mắn bộ phim này còn có Yến Đăng, đây là điểm duy nhất hắn cảm thấy được an ủi.

Tôn Huy đương nhiên biết hai người đối với việc này có bất mãn, ngay cả hắn cũng bị chọc cho giận đến chết khϊếp, hận không thể cầm hợp đồng quăng vào mặt Hàn Khả Nhi, hỏi xem nàng ta có biết cái gì gọi là chuyên nghiệp hay không, rống một câu không muốn quay thì lăn giùm cái.

Chỉ là... Hiện tại người ta thế lực lớn, còn hắn chỉ là một đạo diễn nhỏ nằm liệt giữa đường.

Yến Đăng bị Tạ Từ Thanh cõng trở về, trên người đối phương có mùi đặc biệt dễ ngửi, giống như thần dược thôi miên, khiến người vốn đã hao tổn tinh thần vì nhập diễn quá lâu như hắn rất nhanh đã ghé vào lưng nhân gia ngủ.

Một giấc ngủ tỉnh, đã là giữa trưa hôm sau.

Yến Đăng hơi mê mang trong chốc lát, lung lay mà ngồi dậy, phát hiện Tạ Từ Thanh đang ngồi ở mép giường, đang chậm rãi lật xem kịch bản.

"Tạ ca?"

"Không có việc gì, hôm nay là ngày nghỉ, Tôn ca cho một ngày để chúng ta làm quen với kịch bản mới, ngày mai tiếp tục quay." Tạ Từ Thanh đem Yến Đăng đang vội vã muốn nhảy xuống ấn trở về, lấy ra gối dựa lót sau lưng hắn, đưa nước mật ong đã sớm chuẩn bị qua: "Uống một chút đi, cậu ngủ lâu như vậy cổ họng nhất định sẽ không thoải mái."

"Chậc, tưởng tượng đến sau này Tạ ca sẽ ôn nhu săn sóc tẩu tử, trong lòng tôi đặc biệt chua nha." Yến Đăng vừa uống nước mật ong thơm ngọt vừa hài hước nói.

"Vậy thì không có tẩu tử." Tạ Từ Thanh vuốt vuốt đầu thiếu niên, nghiêm túc mà nói ra lời hứa hẹn.

"Ha ha ha ha ha, tôi sẽ nhớ kĩ, về sau chờ anh tìm bạn gái, ai...thật ngon." Yến Đăng buông ly xuống, vẫy vẫy tay, "Em cũng muốn xem kịch bản mới."

Một giờ sau, sắc mặt Yến Đăng có chút kỳ quái mà nhìn kịch bản trong tay, cốt truyện trước kia đã làm hắn cảm thấy kỳ quái, kịch bản hiện tại lại càng thêm kỳ quái hơn.