Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 12.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Nghe được tiếng dập slate, sức lực của Yến Đăng giống như bị rút cạn, thở hổn hển, bộ dáng như tùy thời có thể ngã xuống.

Tạ Từ Thanh vội vàng đem người ôm vào trong lòng ngực, hướng Chân Trăn vẫy tay: "Mau đi, lấy hòm thuốc đến đây." Nói xong liền kéo ống quần Yến Đăng, nhìn trên cẳng chân trắng tuyết của thiếu niên có một mảnh máu me nhầy nhụa, mày hắn nhăn chặt lại.

Cảnh quay này xem như là cảnh diễn nặng nề nhất của nhân vật Tất Thanh, hành vi của hắn cũng từ đây mà bắt đầu thay đổi, đây cũng là nguyên nhân khiến sau này hắn hắc hóa. Nếu diễn tốt phân cảnh này, nhân vật Tất Thanh sẽ trở nên đầy đặn hơn, sẽ khiến người xem đau lòng cho Tất Thanh thời điểm này, cho dù sau này hắn có làm ra nhiều chuyện khiến người ta chán ghét, thế nhưng bởi vì biết rõ những đau khổ hắn trải qua, người xem cũng sẽ không cảm thấy người này quá đáng giận.

Nếu diễn không tốt, vậy thì khán giả hoàn toàn không đồng cảm được với những thống khổ và bi thương của Tất Thanh, chỉ cảm thấy nhân vật này được xây dựng như vậy, hắn đau khổ chẳng qua chỉ vì kịch bản muốn như vậy, sau này cũng vô pháp khiến khán giả cảm thông, hoàn toàn trở thành nhân vật phản diện xấu xa thảo người ghét.

Trước kia khi chính mình đóng phim, Tạ Từ Thanh chưa từng suy xét đến việc nhân vật của mình về sau sẽ khiến khán giả cảm thấy thế nào, thảo hỉ vẫn là chán ghét. Hắn chỉ đem hết toàn lực, dựa vào lý giải của chính mình để thể hiện nhân vật, những việc không liên quan đến nhân vật đều bị hắn bỏ qua.

Chỉ là tới khi Yến Đăng xuất hiện, cho dù không ai nói cho hắn phải quan tâm đến suy nghĩ khán giả, hắn cũng tự phát mà sưu tập tất cả bình luận của người đọc về nhân vật Tất Thanh này, từ trong đó chọn ra những bình luận đáng chú ý nhất, tỉ mỉ phân tích cho Yến Đăng nghe. Hắn biết, Yến Đăng cần đem Tất Thanh diễn thống khổ đến tận cùng, diễn đến người xem đều cảm thấy đồng cảm giống như bản thân đã từng trải qua, như vậy nhân vật này mới không đối với diễn lộ tương lai của Yến Đăng gây trở ngại, thậm chí có thể làm một khởi đầu tốt cho cậu.

Ban nãy khi bắt đầu quay, hắn còn nghĩ biện pháp để mang Yến Đăng nhập diễn. Ai biết, thư kí trường quay vừa dập slate, Yến Đăng đã mang sắc mặt trắng bệch, biểu tình thê lương mà chạy về phía hắn, cái loại đau đớn mờ mịt ập vào trước mặt này thậm chí khiến hắn sửng sốt trong nháy mắt.

Yến Đăng đang nhập diễn, không cần hắn mang, chỉ tự nhiên như vậy mà nhập diễn, đem một Tất Thanh hoàn mỹ xuất hiện trên màn ảnh. Ngay cả thời điểm lảo đảo té ngã, cậu cũng vững vàng mà ngã xuống, khiến tình tiết trở nên liền mạch lưu loát hơn.

Nhìn dáng vẻ nhe răng trợn mắt của đối phương, Tạ Từ Thanh trong lòng vừa tự hào vừa oán trách: "Vì sao lại tử chủ trương mà ngã thật? Cậu có nghĩ tới vạn nhất không ngã tốt mà đập mặt xuống đất, vậy thì vết thương sẽ xuất hiện ở trên mặt cậu cậu biết không? Cậu có biết đối với diễn viên, mặt quan trọng đến mức nào không? Hả?"

Giờ phút này Tạ Từ Thanh đã sớm quên khi đóng phim chính mình cũng là bộ dáng không cần mạng như thế này, Phương Thịnh cũng đã vì vậy mà rống giận không biết bao nhiêu lần. Nếu Phương Thịnh thấy một màn này, nhất định sẽ muốn gân cổ lên mắng to: "Đồ chó tiêu chuẩn kép!"

Yến Đăng lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt lấy tay Tạ Từ Thanh nhẹ nhàng lắc lắc. lấy lòng mà cười nói: "Ai nha, không phải vì tôi nhập diễn quá sâu sao. Trong đầu chỉ nghĩ nếu mình là Tất Thanh, gặp được chuyện như vậy thì sẽ thế nào. Đừng giận tôi nữa, ngã cũng không nghiêm trọng, chỉ là da tôi có chút nộn cho nên nhìn qua giống như bị thương rất nặng thôi."

Cũng do hắn xui xẻo, địa phương ngã xuống có mấy hòn đá nhọn, hơn nữa quần giáo phục chất lượng quá mức rác rưởi, này vừa mới ngã xuống, chẳng những rách quần, còn ở trên đùi hắn vẽ ra vài vết thương tương đối sâu.

Tạ Từ Thanh nhấp miệng, cau mày, căn bản không tiếp thu Yến Đăng lấy lòng. Lúc này trong lòng hắn tràn đầy đều là nghĩ mà sợ, hắn sợ vừa rồi nếu xảy ra sai lầm gì, những hòn đá kia sẽ rạch lên mặt Yến Đăng, thậm chí chọc vào mắt cậu, hậu quả sau đó quả thực không dám tưởng tượng.

Hắn chính là bị suy nghĩ của chính mình dọa đến một thân mồ hôi lạnh.

"Ai nha, Tạ ca, ca ca tốt, đừng nóng giận. Tuy rằng bị thương, nhưng cảnh này tôi diễn thật sự siêu sảng!"

Thành thật mà nói trước khi nhập diễn, Yến Đăng chưa từng nghĩ tới đóng phim có thể khiến người mệt mỏi như vậy. Không phải thân thể mệt mỏi, tố chất thân thể hắn hiện tại đừng nói chạy hai phút, cho dù mang mười tám loại vũ khí ra chơi một lần cùng lắm cũng chỉ khiến hắn ra một tầng mồ hôi mỏng mà thôi, ngay cả thở dốc cũng không đến mức. Bất quá khi hắn tiến vào thế giới nội tâm của Tất Thanh, hắn chỉ cảm thấy che trời lấp đất đều là tuyệt vọng, bất lực, bi thương cùng thống khổ, mồ hôi lạnh cũng chảy ra như mưa, một tầng lại một tầng mà tuôn ra ngoài.

Quả thực rất mệt, nhưng sau khi quay xong, trong lòng Yến Đăng chất đầy cảm xúc thỏa mãn. Hắn ôm ngực, có chút vui sướиɠ mà cười ra tiếng, hắn càng ngày càng chắc chắn, hắn thích diễn kịch, thích đóng phim!

Cho dù không đi xem lại đoạn phim hồi phóng ở chỗ Tôn Huy, hắn cũng biết cảnh quay này tuyệt đối có thể qua.

Cảnh này đương nhiên sẽ qua, Tôn Huy quả thực giống như bị mê hoặc, một lần lại một lần mà nhìn màn hình hồi phóng.

Mới chỉ qua mấy ngày, Yến Đăng đã tiến bộ đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đặc biệt ở việc xử lý lời kịch, có thể nói là tiến triển thần tốc. Cảnh quay này lời kịch của Tất Thanh ít đến đáng thương, nhìn qua cũng chỉ có ba bốn câu thoại, nhưng mỗi câu thoại đều biểu đạt vô số cảm xúc và tình cảm phức tạp của nhân vật, mỗi câu thoại đều phải thể hiện ra được sự biến hóa rõ ràng trong nội tâm Tất Thanh, mà những thứ này, Yến Đăng xử lý vô cùng đúng chỗ.

Đặc biệt là cảnh đặc tả Tất Thanh giống như người chết đuối mà dùng ánh mắt tràn ngập khát cầu chờ đợi câu trả lời của Thẩm Gia Thụ, cùng với lời kịch ẩn giấu sự cầy khẩn rồi lại cố cưỡng bách chính mình phải khắc chế, vô số cảm xúc đan xen khiến cảnh quay vô cùng cuốn hút. Cảnh quay này làm Tôn Huy, một tên đàn ông trung niên dầu mỡ gần 40 tuổi cũng phải nổi lên tâm tư thiếu nữ. Lúc đó hắn chỉ muốn xuyên qua màn ảnh, cho thiếu niên đang giãy giụa trong tuyệt vọng kia một cái ôm ấm áp, đương nhiên, hắn cũng muốn một chân đá bay tên Thẩm Gia Thụ ngây thơ vô tri kia, sau đó đi ôm đứa trẻ tội nghiệp Tất Thanh.

Tôn Huy đã như vậy, càng miễn bàn đến người vừa đến thăm ban, vừa lúc nhìn thấy một màn này, vợ của Tôn Huy, cũng là tác giả nguyên tác.

Đôi mắt Lý Dao Dao sưng lên như hai quả đào nhỏ, nàng đẩy khăn giấy mà Tôn Huy đưa cho, nước mắt liên liên mà thét chói tai chất vấn chính mình: Mình vì cái gì lại cho Tất Thanh gặp phải cảnh ngộ như vậy? Mình bị điên rồi sao, sao mình có thể tàn nhẫn với hắn như vậy? Mình vì cái gì phải an bài cho hắn vận mệnh đáng sợ như vậy! Không được, mình muốn sửa kịch bản, mình phải để đứa nhỏ này hạnh phúc, hạnh phúc từ đầu đến cuối, làm hắn trở thành một đứa trẻ ngốc bạch ngọt vô ưu vô lự!"

Tôn Huy nhìn ra được suy nghĩ của vợ mình, có chút dở khóc dở cười mà gãi gãi đầu, dùng ánh mắt ám chỉ nhìn đám nhân viên đang xem náo nhiệt để họ tản đi, thò đầu lại gần hôn hôn vợ mình, đè thấp thanh âm ôn nhu nói: "Ai nha, đều là giả, đây chỉ là đóng phim thôi, em nhìn em đi, lúc trước còn phun tào với anh bạn thân em gần ba mươi rồi vẫn còn vì một bộ phim truyền hình mà khóc thành kẻ ngốc, hiện tại em như thế nào cũng khóc thảm giống như nàng đâu. Còn có, đây là truyện em viết nha, lúc trước thời điểm em viết truyện không phải còn vừa vắt chân ăn dâu tây vừa nói với anh, áng văn này đều là đường, đều là ngọt đến mức rớt răng sao, em viết đến vui vẻ quên trời đất không phải sao? Ngoan, không khóc, em nhìn xem, người xung quanh đều đang cười em."

Sự thật chứng minh, tuyệt đối đừng dội nước lạnh khi phụ nữ đang kích động, một khi ngươi làm như vậy, các nàng không những không bình tĩnh lại như ngươi mong muốn, ngược lại sẽ làm ngươi biết cái gì gọi là vũ khí hủy diệt.

Nghe chồng nói như vậy. Lý Dao Dao một cái tát đem hắn chụp ngã ngồi trên đất, nàng rút khăn giấy ra hung hăng lau nước mũi, cười lạnh nói: "Vậy mời Tôn đạo bình tĩnh sáng suốt làm gương tốt cho tôi, ngủ thư phòng ba tháng, được không?"

"Đừng đừng, em đừng vừa cãi nhau liền khai đại chiêu được không? Được rồi được rồi, anh sai rồi, đều do anh sai. Anh không phải sợ em khóc hỏng đôi mắt sao, anh cũng không bình tĩnh, anh cũng đang cố chống đỡ đây này, nếu không phải vì sĩ diện, anh đã sớm khóc cùng em."

"Em vì sao lại viết truyện ngược tâm như vậy, đã nói là ngọt rụng răng rồi mà, không được, em nhất định phải sửa một chút." Lý Dao Dao thân là nguyên tác tác giả kiêm biên kịch, hiện tại rất muốn lạm quyền một phen, "Anh nói đi, em..."

"Nếu hiện tại em sửa đi cốt truyện về Tất Thanh, đổi thành ngọt đến rụng răng, như vậy cả kịch bản đều sẽ bị rối loạn. Bà cô của tôi ơi, ngày đó không phải em ôm mặt thét chói tai muốn mua giày mua mỹ phẩm sao, đoàn phim chúng ta đều nghèo đến nỗi phải hạ thấp tiêu chuẩn cơm hộp, nếu em sửa kịch bản, những cảnh quan trọng trước đó đều phải quay lại một lần, đầu tư ba ba sẽ tức giận, đến lúc đó những thứ em muốn mua đều không có."

Tôn Huy khi nãy đã ăn qua mệt, đương nhiên biết không thể nói lý với bà xã nhà mình, chỉ có tể trực tiếp lấy ra đòn sát thủ.

Nghĩ đến đống lớn bảo bối đang ở trong giỏ hàng, cảm xúc của Lý nữ sĩ đã ổn định hơn nhiều, nàng cũng biết chính mình vừa rồi bị cảnh phim cảm nhiễm mới giận chó đánh mèo lên lão công, có chút vô cớ gây rối.

"Được rồi, vậy những cảnh quay chưa quay đến em có thể sửa đúng không?"

Lý Dao Dao hồi tưởng lại cảnh diễn vừa rồi, trong ngực lại cảm thấy buồn bực, vội vàng đi đường vòng cứu quốc, "Không phải hôm nay anh gọi em đến để em nghĩ cách sửa kịch bản phối hợp với vị đại minh tinh đi quay chân nhân tú kia sao? Như vậy cũng vừa lúc, nàng muốn để thế thân lên diễn, rất nhiều cảnh cũng không quay tốt, vậy thì chúng ta có thể cắt bớt cảnh diễn của nàng, để Tất Thanh lên hình nhiều hơn."

"Hử?" Tôn Huy bị lời nói của lão bà đả động.

Đúng nha, Lý nữ si hôm nay chẳng những đến thăm ban, còn có nhiệm vụ sửa kịch bản trong người.

Chuyện Hàn Khả Nhi đột nhiên chạy đi quay chân nhân tú gì đó khiến Tôn Huy suýt nữa cao huyết áp, một bộ phim lấy tuyến tình cảm của nam nữ chính làm chủ, cảnh phối diễn của hai người chiếm đến 70% thời lượng phim, thế mà nàng ta bắt hắn dùng thế thân quay, chờ đến khi chân nhân tú bên kia quay xong mới trở về để quay bổ sung những cảnh diễn cần cảnh chính diện? Nàng ta mẹ nó đang đùa hắn đúng không?

Chỉ tiếc hắn hiện tại đã rơi đài, Hàn Khả Nhi bên kia có thể một đường từ chân nhân tú đi lên đương nhiên cũng có kim chủ đứng phía sau, Tôn Huy nhịn rồi nhịn, mới bóp mũi đáp ứng yêu cầu này. Không còn biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể mời lão bà đại nhân đang bế quan ở nhà đến đây, để nàng nghĩ cách chỉnh sửa lại kịch bản một chút, tiền đề là không ảnh hưởng quá lớn đến cốt truyện, giúp sửa lại xuất diễn của Hàn Khả Nhi.

"Em muốn sửa thế nào?" Hắn liếʍ liếʍ môi, nhớ tới biểu hiện vừa nãy của Yến Đăng, tâm Tôn Huy đã thập phần ngứa ngáy.
« Chương TrướcChương Tiếp »