Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 11.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT: HẠ

Phùng lão nhìn thoáng qua người đang khom lưng cúi đầu trước mặt, lại nhìn Yến Đăng đang đứng ngoan ngoãn không dám nói lời nào, ông cảm thấy chính mình có lẽ đã lớn tuổi, cho nên mới xuất hiện ảo giác.

"Cậu vừa nói cái gì?"

"..."

Tôn Huy lau mồ hôi lạnh trên trán, lén liếc mắt nhìn dáng vẻ mờ mịt của Phùng lão, cắn răng lặp lại lần nữa: "Là cái dạng này, lão sư. Hiện tại không phải em đang quay một bộ phim sao, nam số hai trong đoàn đột nhiên bội ước bỏ diễn, em bị đánh không kịp trở tay, không còn cách nào khác chỉ có thể chạy khắp nơi để tìm người thay thế, không nghĩ tới em lại có thể gặp được Yến Đăng. Lão sư ngài không biết, Yến Đăng rất có linh khí, diễn cũng rất đạt, điển hình kiểu người được Tổ sư gia thưởng cho bát cơm này. Em cũng chỉ là luyến tiếc lương tài mỹ ngọc, sợ cậu ấy bị mai một, cho nên tìm cậu ấy đến diễn vai nam số hai. Hôm nay em tới, chính là muốn giúp cậu ấy xin mấy ngày nghỉ, ngài yên tâm, em tuyệt đối sẽ ưu tiên quay những cảnh của cậu ấy trước, tranh thủ trong vòng mười ngày có thể quay xong."

Phùng lão bưng trà lên uống một ngụm, sau một lúc mới bình tĩnh nói: "Cậu muốn thay đứa nhỏ này xin nghỉ, đi đóng phim?"

"Đúng đúng, chính là như vậy."

"Đúng cái đầu cậu! Cậu có biết cậu bé hiện tại đang trong thời điểm mấu chốt cỡ nào không?"

"Biết, biết ạ."

"Biết mà cậu còn câu dẫn đứa nhỏ này chạy đi đóng phim?"

"Em, em không phải là luyến tiếc lương tài mỹ ngọc, sợ bị mai một sao..."

"Cậu ấy là lương tài mỹ ngọc, cậu liền bắt cóc cậu ấy đi đóng phim? Cậu là đang làm hại cậu bé! Cậu để đứa nhỏ này đóng phim có thể trợ giúp cho cậu ấy cái gì? Cậu có biết hay không, chỉ cần Yến Đăng vẫn luôn bảo trì thành tích hiện tại, sang năm thi đại học cậu bé nhất định có thể là tỉnh trạng nguyên!? Cậu hiện tại nói với tôi, cậu muốn một tỉnh trạng nguyên trong tương lai đi theo cậu đóng phim, còn để tôi cho cậu ấy nghỉ phép? Tôn Huy a Tôn Huy, tôi thấy cậu là bị giới giải trí phù hoa làm cho mờ mắt mê tâm! Cậu còn biết gọi tôi một tiếng lão sư, cậu nếu thật sự coi tôi là lão sư cũng sẽ không làm ra được việc không đáng tin như vậy! Yến Đăng cậu ấy không giống cậu, của cải giàu có có thể tùy tiện hồ nháo, thi đại học sẽ quyết định tương lai của cậu ấy, cậu..."

Phùng lão giận đến sắc mặt xanh mét, nói một câu lại chụp đánh cái bàn một cái.

Một chưởng một chưởng giống như không phải đánh vào bàn mà như đánh vào lòng hai người họ, Tôn Huy là chột dạ, Yến Đăng là đau lòng.

Hắn đau lòng người luôn xụ mặt giống như ngay sau đó liền có thể mắng chửi người này, kỳ thật nội tâm đặc biệt ôn nhu, yêu quý học sinh như yêu quý con cái của mình. Nếu chưa từng thể nghiệm qua đóng phim, có lẽ hắn sẽ thỏa hiệp, giống như mong muốn của Phùng lão sư, an an phận phận mà ở lại trường học tập những kiến thức mà hắn đã sớm thuộc nằm lòng.

Trước hôm nay, Yến Đăng đã biết Phùng lão khẳng định sẽ đặc biệt tức giận, cho nên mới lôi kéo Tôn Huy đi cùng, cùng nhau chia sẻ hỏa lực.

Không nghĩ tới Phùng lão ngay cả một câu nặng lời cũng không nói với hắn, ngược lại đem hỏa khí toàn bộ trút xuống đầu Tôn Huy. Không cẩn thận đi hố người khác một phen, Yến Đăng có chút áy náy.

Nhìn Phùng lão nói đến ho khan ra tiếng, Yến Đăng vội tiến lên đem lão đầu nhi đỡ ngồi xuống, một tay dùng sức ấn trên huyệt vị của đối phương vài cái, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng ông.

Hắn nhẹ giọng mở miệng nói: "Lão sư, đi đóng phim là quyết định của một mình em, Tôn sư huynh chỉ mở lời mà thôi. Ngài nếu như thật sự tức giận vậy thì cứ đánh em hai cái xả giận đi."

Phùng lão mới nãy còn phun đến miệng khô lưỡi khô với Tôn Huy , khi nghe lời nói của Yến Đăng ngược lại liền ngậm miệng. Ông trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Yến Đăng, em còn nhỏ, người khác cho em một cái bánh có độc, em nhìn không ra, liền vui vẻ hài lòng mà ăn."

Tôn Huy nhịn rồi lại nhịn, không dám tranh luận.

Yến đăng bưng bình giữ nhiệt của Phùng lão lên, chạy nhanh rót đầy một ly nước ấm đưa đến tay lão Phùng, "Phùng lão sư, ngài cũng hiểu rõ em. Em trước nay đều không phải người thích học tập, sở dĩ học tập đều là vì nếu thi vào đại học tốt sẽ nhận được lợi ích về sau. Ỷ vào đầu óc không tồi, đem những thứ muốn thi học xong, có thể thi được điểm cao sẽ không học thêm những thứ khác. Bằng không vì cái gì em thi nhiều lần đệ nhất như vậy lại chưa từng tham gia bất kì cuộc thi nào, cũng luôn cự tuyệt đăng ký đi thi đấu? Bởi vì em không thích, cho nên không có động lực để nghiên cứu càng sâu, học càng tốt."

Nói đến chính mình đời trước, Yến Đăng có chút thổn thức.

Khi đó bởi vì ba hắn nằm liệt giường nhiều năm, gia đình quá mức nghèo khó, một thiếu niên không có kiến thức cho dù không thích học cũng chỉ có thể liều mạng để học tập. Mục tiêu lớn nhất của hắn chính là thi vào một trường đại học danh tiếng. Trong nhận thức của hắn, chỉ có thi vào đại học tốt nhất, khi ra ngoài xã hội mới có thể tìm được công việc có thể diện, có thể kiếm tiền giúp hai ba con có cuộc sống sung túc hơn.

Đương nhiên những ý nghĩ này không hề sau, muốn dựa vào thi đại học để thay đổi vận mệnh của chính mình, đây là suy nghĩ rất tốt. Chỉ là hắn hiện tại đã không giống khi còn thiếu niên, hắn đã trải qua quá nhiều, lịch duyệt quá nhiều, tầm mắt cùng kiến thức càng không ít, cho nên hắn biết, đại học không còn là đường ra duy nhất đối với hắn.

"Lão sư, em nói cái này không phải lý do. Em thật sự rất thích đóng phim, so với mỗi lần thi đều đạt đệ nhất, em đều không cảm thụ được vui vẻ, chỉ có khi đóng phim, em mới chân chính cảm nhận được. Lão sư, ngài có lẽ sẽ cảm thấy, thành tích của em tốt như vậy, chỉ cần ổn định là có thể thi vào Thanh đại hay Bắc đại, sau đó tiến vào tối cao học phủ, con đường tương lai sẽ thực bình thản khoan thai. Nhưng là khi ba mẹ em lần lượt rời đi, em mới hiểu được nhân sinh quá ngắn ngủi, em muốn thử làm việc em thích, muốn nắm lấy thứ em muốn có được."

Ánh mắt thiếu niên ôn nhu mà trong suốt khiến đáy lòng Phùng lão mềm xuống không ít, nhưng ông vẫn không tán thành.

"Yến Đăng, em phải biết rõ giới giải trí là địa phương như thế nào? Nơi đó giống như thiên quân vạn mã đi trên cầu độc mộc, so với thi đại học còn cạnh tranh kịch liệt hơn nhiều, thi đại học ít nhất là cạnh tranh thuần khiết, còn nơi đó cạnh tranh chính là máu chảy đầm đìa, gϊếŧ người không thấy máu!"

"Em biết. Chỉ là em vẫn muốn đi thử xem, ngay cả thi đại học, em cũng đang tính toán đi khảo B ảnh." Yến Đăng thấy thái độ của Phùng lão đã mềm xuống, theo sát đem tính toán của mình nói ra, sau đó ném ra đòn sát thủ, "Lão sư ngài yên tâm, cho dù em đi đóng phim, thi trường nghệ thuật, em cũng sẽ không bỏ xuống việc học, đảm bảo không cho các trường khác lấy được danh hiệu tỉnh trạng nguyên."

Còn, còn muốn đi thi B ảnh?

Phùng lão nhìn dáng vẻ quyết tâm của Yến Đăng, có chút mệt mỏi mà phất tay: "Được rồi, thầy đồng ý cho em mười ngày nghỉ, em đi đi, cũng đem cái tên không bớt lo kia đi luôn." Ông còn phải tốn một khoảng thời gian để bình phục lại tâm tình, tỉnh trạng nguyên kỳ thi đại học, thế nhưng muốn ghi danh B ảnh, chuyện này vừa nghe đã khiến ông nghẹn đến phát cuồng.

Ra khỏi văn phòng, Tôn Huy như nhìn quái vật mà nhìn Yến Đăng.

Hắn phát hiện, trên người đứa nhỏ này có sức cuốn hút đặc biệt đáng sợ, những lời vừa rồi nếu đổi thành người khác nói, cho dù nói có bao nhiêu lừa tình có bao nhiêu chân thành tha thiết, với tính cách của Phùng lão, tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Chẳng qua người này lại làm được, hắn chẳng những thành công làm Phùng lão cho nghỉ học, còn khiến đối phương cam chịu với quyết định ghi danh B ảnh của mình.

Hả, giống như có chỗ nào không đúng?

"Ngọa tào, cậu muốn thi B ảnh?!" Tôn Huy điên rồi, "Cậu, cậu..."

Yến Đăng nhún vai, "Tôn sư huynh anh không phải nói tôi ở phương diện diễn xuất chính là tổ sư gia thưởng cơm ăn sao? Vừa lúc sắp thi đại học, tôi liền đi B ảnh nghệ khảo, học thêm chút kiến thức đóng phim, về sau mới có thể không cô phụ tổ sư gia nha."

"Nga, là như vậy sao?"

"Tôn đạo tôi đi trước tìm Tạ ca đây."

Nhìn Yến Đăng nhanh chóng chạy đi, Tôn Huy cảm thấy thế giới này quá mức ma huyễn. Mà lát sau, hắn đột nhiên cười không dừng lại được, móc di động ra liền gọi cho mấy lão sư ở B ảnh, hắc, hắn cũng là từ B ảnh đi ra.

Chuyện này cần thiết phải nói trước cho trường học, một học sinh có khả năng sẽ tiến vào Thanh Hoa cùng Bắc Đại, thế mà lại sắp báo danh vào B ảnh chúng ta! Quá sảng khoái! Hắn muốn xem những người luôn mắng học sinh trường nghệ thuật bọn họ là một đám không học vấn không nghề nghiệp, là nơi hội tụ học tra, lần này xem các người còn mắng được không, hừ!
« Chương TrướcChương Tiếp »