Chương 10.2

EDIT: HẠ

Cuộc hôn nhân của ba mẹ hắn là hôn nhân thương nghiệp điển hình.

Tạ gia làm về nhiên liệu, Tạ phụ khi còn đang trong thời kì phản nghịch đã từng vì yêu mà điên cuồng, cưới một người phụ nữ Y quốc đã ly hôn và có hai con gái. Cũng vì thế mà khi hai người kết hôn, Tạ gia nháo đến trời long đất lở, kết quả, người vợ này thân thể không tốt lắm, đứa con trai thứ nhất của bọn họ vừa ra đời không lâu, vị này đã hương tiêu ngọc vẫn.

Đây là lý do vì sao Tạ Từ Thanh lại có hai chị gái dị phụ dị mẫu, cùng với một vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ.

Sau đó không lâu, thương tâm đủ rồi Tạ phụ cũng không chịu nổi đả kích nào nữa, tuổi tác khi đó cũng đã lớn, kỳ phản nghịch cũng đã qua. Ông thành thành thật thật mà gánh vác Tạ gia, sau đó cưới mẹ của Tạ Từ Thanh, con gái duy nhất của trùm địa ốc Liễu gia.

Bởi vì đây là một cuộc liên hôn thương nghiệp thuần túy, Tạ phụ và Tạ mẫu không có chút tình cảm nam nữ nào, hai người đều chỉ vì liên hôn mới đến với nhau. Thời điểm Tạ Từ Thanh được sinh ra, hai vợ chồng giống như mở ra thi đấu, tư sinh tử tư sinh nữ từ đó bắt đầu một chuỗi một chuỗi mà xuất hiện.

Tạ Từ Thanh làm Liễu gia người thừa kế đời tiếp theo, từ nhỏ liền sinh hoạt trong gia đình lộn xộn như vậy, không bị dưỡng hỏng phần nhiều đều nhờ ông ngoại của hắn. Ông ngoại hắn từ rất sớm đã đem hắn nhận về bên người nuôi nấng, khi hắn 11 tuổi thì đem hắn đến M quốc du học, tiến vào trường Groton tiếp thu nền giáo dục đứng đầu.

Bất quá ông ngoại Liễu không nghĩ tới chính là, người thừa kế mà ông khổ tâm bồi dưỡng lại đối với việc thừa kế đế chế thương nghiệp của ông hoàn toàn không sinh ra chút hứng thú nào, sau khi về nước lại chạy đi thi học viện điện ảnh.

Nếu không phải Tạ phụ Tạ Mẫu cảm thấy thực thua thiệt đứa con chung này, hai người thương lượng thừa dịp còn có thể sinh, nhanh chóng sinh thêm một đứa con đưa đến cho Liễu gia, ông ngoại Liễu nói không chừng sẽ tức giận thành cái dạng gì, Tạ Từ Thanh cũng không có khả năng yên ổn làm diễn viên lâu như vậy.

Yến đăng bóp ngón tay tính toán, Tạ Từ Thanh năm nay 23 tuổi, chị gái dị phụ dị mẫu lớn nhất của hắn hiện tại cũng đã 32 tuổi, mà đệ đệ nhỏ nhất năm nay mới hơn bốn tuổi đi?

Này má nó là cái gia đình kỳ ba gì?

Tạ gia cùng Liễu Gia hắn đều biết, đó là chân chân chính chính hào môn thế gia, cho dù là Chu gia đời trước đem hắn hại thảm khi đặt trước mặt hai gia tộc này, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi.

Bất quá, cho dù là hào môn thế gia thì thế nào, khi biết những chuyện loạn thất bát tao trong gia đình họ, Yến Đăng quả thực cảm thấy ủy khuất thay cho tiểu Tạ Từ Thanh năm đó. Quanh năm suốt tháng không thấy được cha mẹ vài lần, vừa quay đầu bên người hắn đều là nhóm huynh đệ tỷ muội đối với hắn không có chút hữu hảo nào. Cuộc sống của hắn có thể dùng hai từ "cung đấu" để hình dung, một chút đều không có sai.

"Vậy thì vừa lúc, năm nay chúng ta cùng nhau ăn tết, tôi cùng anh cùng nhau trải qua năm mới!" Yến Đăng vỗ vỗ bả vai Tạ Từ Thanh, "Không phải tôi nói khoác, tay nghề của tôi tuyệt đối so với Bách Vị Lâu gì đó khá hơn nhiều, tôi làm đồ ăn tuyệt đối có thể khiến người ta nuốt xuống đầu lưỡi. Chờ anh diễn xong xuân vãn, chúng ta liền về nhà ăn cơm tất nhiên, ăn xong chúng ta cùng đi chơi pháo hoa, tôi nhớ rõ anh rất thích pháo hoa. Ngô, thành phố B hình như không cho đốt pháo hoa thì phải?"

Một chút thương tâm khi nói đến chuyện gia đình lập tức bị miêu tả của Yến Đăng đánh tan.

Tạ Từ Thanh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: "Trong thành phố thì bị cấm. Tôi có một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố, chúng ta có thể đến đó để đón năm mới, nơi đó có thể bắn pháo hoa."

Nói đến pháo hoa hắn lại nhớ đến tối hôm qua chơi pháo bông, hai người còn ở trong vòng pháo bông khiêu vũ. Tạ Từ Thanh thầm nghĩ, đến lúc đó nhất định phải mua thật nhiều thật nhiều pháo hoa xinh đẹp, sau đó ở dưới pháo hoa, hắn khi còn thanh tỉnh sẽ một lần nữa nhảy với Yến Đăng một điệu.

Yến Đăng từ trong l*иg ngực Tạ Từ Thanh chui ra, duỗi một cái lười eo, cười nói: "Tạ ca, bên kia phòng hình như có bể bơi, thế nào, chúng ta so một lần?"

Đột nhiên người trong l*иg ngực không còn, có chút mất mát.

"Được, đi thôi."

Hai người lăn lộn hơn nửa ngày mới tắm rửa rổi nằm trên giường, hai người vẫn nói chuyện không ngừng. Bọn họ nói đến cảnh quay ngày mai, nói đến chuẩn bị thi B ảnh, nói đến tương lai sau này.

Tạ Từ Thanh làm việc và nghỉ ngơi luôn rất có kế hoạch, nếu không chạy show, không quay cảnh đêm, hắn nhất định phải nằm lên giường trước mười rưỡi tối, đúng 11 giờ đi vào giấc ngủ.

Cho nên mặc kệ hắn muốn nói chuyện nhiều thêm một chút với Yến Đăng, hai mí mắt của hắn vẫn không biết cố gắng như cũ, rất nhanh đã không ngừng đánh nhau.

Yến Đăng buồn cười nhìn Tạ Từ Thanh đã buồn ngủ đến mức bắt đầu nói mê sảng, còn cường chống, động tác ngáp cũng không dám làm quá rõ ràng, tự nghẹn đến mức nước mắt lưng tròng, bộ dạng nhìn qua đặc biệt đáng thương.

Hắn tiến lên sờ sờ đầu đối phương, nói: "Tạ ca, mệt nhọc liền nhanh đi ngủ đi, đừng có gấp, chúng ta về sau còn rất nhiều thời gian ở bên nhau."

Ánh sáng đèn ngủ quá tối tăm, thanh âm Yến Đăng cũng hết sức ôn nhu, giờ phút này không khí quá ấm áp, hứa hẹn tương lai cũng quá tốt đẹp. Tạ Từ Thanh hút cái mũi, nhịn không được mà làm nũng túm lấy cổ tay Yến Đăng, mơ hồ nói: "Ngày mai gặp."

"Ừm, ngủ ngon, ngày mai gặp."

Yến Đăng đối với Tạ Từ Thanh có bao nhiêu ôn nhu, đối với Tôn Huy liền có bấy nhiêu lãnh khốc. Sau khi đóng cửa phòng, hắn nhìn thời gian một chút, Tôn Huy là một con cú đêm, khẳng định còn chưa ngủ đi, hắn quyết định gọi điện thoại qua.

"Tôn đạo, ân, tôi là Yến Đăng. Vâng, tôi vẫn chưa ngủ, tôi có chuyện bận tâm nên chưa ngủ được. Chính là việc này, hiện tại đang trong thời gian chạy nước rút, lão sư của chúng tôi tương đối nghiêm khắc, ngài biết đi? Đúng đúng, chủ nhiệm lớp tôi là Phùng Kiến Quốc, ai nha, trùng hợp như vậy, lúc trước ông ấy cũng là chủ nhiệm lớp của anh? Vậy thì tốt quá, sáng ngày mai anh có thể cùng tôi đi xin nghỉ sao? Tôi không dám một mình đến đối diện với Phùng lão sư, Tôn đạo anh chính là sư huynh ruột thịt của tôi, có anh đi cùng, khẳng định sẽ ổn. Được được, cảm ơn Tôn sư huynh, ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Yến Đăng nhịn cười đến cả người loạn run, xiêu xiêu vẹo vẹo mà nhào lên trên giường, trong nháy mắt liền ngủ mất.

Đầu dây bên kia, Tôn Huy hận không thể cho chính mình một cái tát, cho ngươi miệng tiện, cho ngươi vừa bị khen hai câu liền không tỉnh táo, chết sĩ diện. Ngươi chính là một cái nằm liệt giữa đường, cho dù ngươi là đạo diễn nổi tiếng nhất quốc nội, ở trong miệng lão Phùng, ngươi chính là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp tên du thủ du thực!

Ngươi đã quên ngày đó khi trở về quay phim, Phùng lão sư đã đem ngươi coi thành tôn tử mà giáo huấn sao?

Ngươi hiện tại còn muốn bắt cóc học trò yêu quý của nhân gia đi đóng phim, ngươi là thật sự muốn kiến thức đến công phu càng già càng dẻo dai của Lão Phùng hả?

Lời nói cũng đã nói ra rồi, Tôn đạo sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, lại lần nữa mất ngủ.