Chương 10.1

EDIT: HẠ

"Tạ ca, anh ngồi đi." Yến Đăng ôm vai Tạ Từ Thanh đi đến ngồi trên sô pha, "Những vết thương này đã có từ mười mấy năm trước, hiện tại đã tốt rồi, anh đừng khổ sở."

Tạ Từ Thanh ngây thơ mờ mịt mà ngồi, mười mấy năm trước? Khi đó Yến Đăng mới bao nhiêu tuổi? Một đứa nhỏ ba bốn tuổi, vì cái gì sẽ bị người đối xử tàn nhẫn như vậy?

"Ai, tôi đã nói với anh về ba ba của tôi, đúng không? Kỳ thật ông ấy không phải ba ruột tôi mà là ba nuôi. Khi đó ông ấy là một cảnh sát đặc biệt lợi hại, nếu không phải trong một lần làm nhiệm vụ, vì bị người ám hại mà bị thương đến cột sống sau đó liệt nửa người, ông ấy nhất định có thể trở thành một đại anh hùng công huân đầy người."

Yến Đăng từ trong quần áo móc ra một cái kẹp pha lê nhỏ cỡ lòng bàn tay, mở ra cho Tạ Từ Thanh xem, bên trong có một tấm ảnh.

Trong ảnh có một đôi nam nữ trẻ tuổi chụp chung, người phụ nữ ôm lấy cổ người đàn ông, hai người dựa đầu vào nhau, rất thân mật, ý cười dạt dào mà nhìn vào màn ảnh.

"Đây là ba mẹ tôi." Khóe miệng Yến Đăng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười, ánh mắt lại có chút mê mang, "Mẹ tôi là một người cực kỳ ôn nhu, tuy rằng sau khi đón tôi về nhà hai năm, bà đã qua đời, nhưng đối với tôi mà nói, bà là người mẹ tốt nhất trên thế giới này. Mẹ tôi là một vị bác sĩ, ba tôi là một cảnh sát, hai người bọn họ một người cứu người, một người bảo vệ công lý, bọn họ có phải là một đôi trời đất tạo nên hay không?"

Tạ Từ Thanh nuốt nuốt yết hầu, duỗi tay đem Yến Đăng ôm vào trong lòng, xoa xoa tóc của hắn, nhẹ nhàng trả lời: "Đúng vậy."

"Tôi vốn là một đứa nhỏ bị lừa bán, nghe nói khi tôi vừa mới sinh không bao lâu đã bị bắt cóc bán cho một gia đình, bất quá năm tôi 4 tuổi, bọn họ lại sinh ra một đứa con trai. Lúc trước vì mua tôi, bọn họ đã đào rỗng của cải trong nhà, hiện tại có thân sinh nhi tử, bọn họ đương nhiên muốn dùng tôi để đổi lại những của cải đã mất. Bởi vì lớn lên đẹp mắt, bọn họ đem tôi bán với giá tốt, khi đó mặc dù tôi còn nhỏ nhưng cũng khá thông minh, vẫn luôn nhớ rõ địa chỉ nhà của mình. Tôi không ngừng cưỡng bách chính mình phải ghi nhớ địa chỉ, chỉ sợ nếu chính mình quên mất thì sẽ không thể về nhà."

Yến Đăng nhớ tới sự tình năm đó, có chút buồn cười, khi còn nhỏ hắn chính là ngu như vậy, rõ ràng cũng đã đại khái hiểu được hai vợ chồng kia đã đem hắn bán đi, nhưng bởi vì mấy năm sống chung, nếm được chút tình thân cho nên mới nhận định nơi có ba mẹ chính là nhà, cho nên đem hai chữ "trở về" này trở thành chấp niệm lớn nhất của mình.

"Sau khi bị bán đến gia đình mới, bởi vì tôi luôn cùng người kia nói mình bị lừa bán, người mua tôi không muốn gặp phải rắc rối, thấy tôi cũng khó nuôi dạy cho nên đã đem tôi bán lại cho bọn buôn người, sau khi nghe người bán nói về tôi, bọn chúng sợ tôi sẽ gây chuyện, liền điên cuồng đánh tôi, dùng đủ mọi biện pháp để làm tôi khuất phục."

Đoạn thời gian đó, chỉ có vô tận đánh đập, dây lưng quật, dí tàn thuốc lên người, đói khát, đe dọa, chửi rủa.

"Nhóm người này còn chưa kịp đem tôi đánh phục, đã bị ba ba cùng đồng nghiệp của ông ấy tận diệt, tôi cũng được cứu ra. Lúc ấy thương thế của tôi rất nghiêm trọng, ở bệnh viện ước chừng ba tháng, nga, đúng rồi, bác sĩ chủ trị cho tôi khi đó chính là mẹ tôi. Ba mẹ đều là người mềm lòng, bởi vì biết quá khứ của tôi, bọn họ không muốn đưa tôi đến viện phúc lợi, cho nên liền nhận nuôi tôi, cho tôi một gia đình."

Trước kia khi còn đang làm nhiệm vụ, 026 luôn khen hắn tâm địa thiện lương, sâu trong nội tâm luôn cất giấu chính nghĩa. Đó là bởi vì hắn có một đôi cha mẹ vừa thiện lương vừa chính nghĩa, lời nói và việc làm của họ đều mẫu mực, hắn chỉ học được một phần mười trong đó.

Yến Đăng sờ sờ ảnh chụp, híp mắt nở nụ cười, lúc trước nếu không phải còn giữ một chút thiện lương này, hắn đã sớm khuất phục trước vận mệnh của chính mình. Phải biết rằng khi đó sau khi bị bỏ tù, hắn bị đám nhân tra họ Chu kia cứu ra, bị tra tấn cả thể xác và tinh thần, hiện tại hắn còn có nhân tính đã xem như là may mắn.

Nếu hắn thật sự trở nên sa đọa, 026 cũng sẽ không lựa chọn hắn, cũng sẽ không có được sinh mệnh thứ hai như hiện tại.

"Tôi hối hận nhất chính là khi đó bởi vì sợ hãi, tôi không cùng họ chụp một tấm ảnh gia đình hoàn chỉnh."

Sau khi tin tức một đứa trẻ được giải cứu từ tay bọn buôn người truyền ra, có không ít phóng viên vô đạo đức đã trộm chạy đến bệnh viện, điên cuồng mà quay chụp Yến Đăng, còn yêu cầu hắn triển lãm những vết thương trên người để bọn họ chụp, lặp đi lặp lại dò hỏi hắn đã chịu những tổn thương gì khi bị bắt. Cũng vì lý do này, Yến Đăng khi còn nhỏ rất sợ hãi, sau đó chậm rãi chuyển thành sợ hãi với tất cả những đồ vật phát ra âm thanh răng rắc và ánh đèn chớp nháy.

Tạ Từ Thanh cảm thấy chính mình giống như nuốt phải chì, ngũ tạng lục phủ đều nặng trĩu đau đớn.

Hắn không biết nên dùng biểu cảm gì để thể hiện nội tâm của chính mình, đành phải đem Yến Đăng ôm càng thêm chặt chẽ: "Về sau tất thảy sẽ tốt lên."

Yến Đăng bị loại này vụng về an ủi lấy lòng, hắn cười ôm đáp lại đối phương, mở miệng đánh tan không khí ủ dột lúc này:

"Ai nha, dáng người của Tạ ca nhìn qua thật đẹp mắt, chạm vào cảm giác càng tốt, chậc chậc, bạn gái tương lai của anh khẳng định sẽ siêu cấp hạnh phúc! Ai, Tạ ca mau nói, anh có bạn gái chưa? Anh yên tâm, tôi khẳng định không nói cho người khác."

Bị đùa giỡn như vậy, Tạ Từ Thanh cũng phát hiện hiện tại hai người chỉ mặc hai cái qυầи ɭóŧ ôm nhau, thật sự có chút không thích hợp, nhưng hắn lại luyến tiếc buông tay, lỗ tai hắn chậm rãi đỏ bừng, chỉ có thể xấu hổ mà nói: "Không có."

"Thật sự không có? Trời ạ, Tạ ca anh soái thảm như vậy cư nhiên không có bạn gái sao?" Yến Đăng làm ra một biểu tình khoa trương: "Nói vậy khẳng định có không ít mỹ nữ theo đuổi anh đi?"

"Hình như không có?" Tạ Từ Thanh hồi tưởng lại một chút, thực nghiêm túc mà lắc đầu, "Tôi không thích nói chuyện, tính cách cũng thực buồn chán."

"Quan niệm của chúng ta khẳng định không giống nhau!" Yến Đăng cảm thấy Tạ Từ Thanh căn bản không ý thức được gương mặt này của hắn có bao nhiêu lực sát thương đối với nữ sinh, phàm là hắn chỉ cần lộ ra một chút ý tứ, các cô nương khẳng định sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên muốn nhào vào trong ngực hắn.

"Tôi cũng không làm người ta thích." Nhớ tới mỗi lần về nhà cũ ăn tết, các trưởng bối hai bên hoặc là dùng biểu cảm muốn nói lại thôi nhìn hắn, hoặc là uyển chuyển ám chỉ hắn phải học theo các huynh đệ tỷ muội, "Những người khác đều biết làm người ta vui vẻ, còn tôi sẽ không, cũng không muốn học."

Nghĩ đến Yến Đăng nói với mình chuyện nhà của cậu, Tạ Từ Thanh cũng lễ thượng vãng lai*, cũng nói cho Yến Đăng về chuyện gia đình mình.

*Lễ thượng vãng lai: có qua có lại.