Chương 1.2

EDIT+BETA: Hạ

Đã nói là đi tìm thiếu niên văn nhược để chút giận mà? Vì sao trong nháy mắt, phong cách đã thay đổi, thiếu niên văn nhược đột nhiên hóa thành cao thủ võ công, cầm một cái chổi có thể đánh ra uy vũ sinh phong, vô cùng nhẹ nhàng đã đem bọn họ đánh bạo?

"Tê, thì ra thân thể của mình hiện tại lại kém như thế?"

Yến Đăng lắc lắc cánh tay có chút nhức mỏi, trong lòng thầm nghĩ 026 không phải nói đã giúp mình cường hóa thân thể rồi sao, như thế nào hắn mới chỉ đánh mấy tên yếu gà này đã phí nhiều thời gian như vậy.

Bất quá sau khi nghe được tiếng bụng mình kêu, Yến Đăng cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường. Thời gian này chính mình mới vừa đem hết tiền dành dụm trong nhà ra làm tang sự cho cha nuôi, bởi vì lòng tự tôn quá cao cho nên hắn không muốn xin giúp đỡ của người khác. Ba bốn ngày gần đây hắn không ăn được một bữa nào tử tế, chỉ có thể uống nước mát để chống đói.

"Cậu đứng dậy đi mua cho tôi một ít đồ ăn." Yến Đăng tìm kiếm nửa ngày mới tìm được một thiếu niên không bị đánh vào mặt, rất ôn hòa cười nói với đối phương.

Dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của Yến Đăng, thiếu niên bị điểm danh đột nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đau đớn trên người giống như đều được hóa giải, gật đầu như gà mổ thóc: "Được được, đại ca ngài muốn ăn cái gì? Nếu không chúng ta đi ăn nướng BBQ được không, quán nướng bên cạnh có món cánh gà ăn đặc biệt ngon!" Hắn vừa nói vừa nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

"Tôi đói lâu rồi, mua hai cái bánh mì và một chai nước khoáng là đủ."

Oa, người này lớn lên cũng quá đẹp mắt đi, đôi mắt như chứa vô số ngôi sao sáng lấp lánh, thanh âm khi nói chuyện cũng thật dễ nghe, trách không được chị dâu lại muốn thông đồng với cậu ta. Thiếu niên mơ hồ mà cười ngây ngô, đi được mấy bước đã vội vàng chạy như bay, Yến Đăng đang rất đói, hắn phải nhanh chóng mang đồ ăn trở về.

Yến Đăng ném cây chổi đã biến hình trong tay xuống, đi về phía tóc lam, nếu hắn nhớ không lầm, tiểu tử này biết hút thuốc, hắn hiện tại đã đói đến hoa mắt, vị chua từ dạ dày không ngừng trào lên, cảm giác rất khó chịu, hắn muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt.

Nhìn Yến Đăng đi về phía mình, tóc lam giống như thiếu nữ nhà lành bị cường bạo, nức nở ôm chặt thân thể, cầu xin nói: "Mày, đừng, không cần qua đây, tao sai rồi, mày...hả?"

Yến Đăng lấy hộp thuốc của hắn, bật lửa, hít một ngụm thật sâu, cảm thụ được nicotin đang vọt vào khiến đại não choáng váng, rất thoải mái mà thở dài một hơi. Một lúc sau hắn mới phát hiện tóc lam đang trừng lớn hai mắt nhìn mình, bộ dáng khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa, hắn nhịn không được có chút buồn cười.

"Nhìn tôi làm gì?"

Thiếu niên nửa ngồi xổm ở ven tường, khi nói chuyện, làn sương khói lượn lờ bay ra từ môi răng, bởi vì vừa vận động kịch liệt, tóc mái bị mồ hôi làm ướt, có chút hỗn độn mà rủ trên trán. Đôi mắt tú mỹ như ẩn như hiện dưới mái tóc, ánh đèn vàng nhạt dừng ở làn da trắng sứ, ngón tay mảnh dài khẽ đung đưa vẩy đi chút tàn thuốc, khi nói chuyện, yết hầu của hắn hơi hơi rung động, tất thảy tạo nên hình ảnh ưu mỹ đánh sâu vào thị giác người nhìn.

Tóc lam có chút hoảng hốt, so với Yến Đăng, Lâm Vũ Phỉ có vẻ kém rất xa. Trách không được người này không vừa mắt Lâm Vũ Phỉ, nếu cậu ta lớn lên cũng đẹp như vậy cậu ta cũng chướng mắt Lâm Vũ Phỉ.

Đang suy nghĩ, tóc Lam bị tiếng ho khan đè thấp của Yến Đăng làm cho bừng tỉnh, cậu ta nhịn không được muốn cho mình một cái bạt tai để tỉnh táo lại. Cậu ta đang nghĩ cái quỷ gì, Lâm Vũ Phỉ chính là bạn gái mày, người trước mắt này chính là kẻ câu dẫn bạn gái mày, mày con mẹ nó tới cửa trả thù không thành còn bị đánh ngược một trận, mặt mũi bị chà sát dưới chân nghiền thành bột phấn rồi, mày không cảm thấy mất mặt sao? Không cảm thấy hận sao?

Chỉ là, hắn thật sự rất dễ nhìn, hận không nổi T_T.

Yến Đăng chính là một lão yêu quái nhìn người vô số, tiểu tử tóc lam này chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, trong lòng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, hắn vừa nhìn liền hiểu ngay.

Hắn nhịn không được muốn cười, nói thật, mau xuyên gần ngàn năm, hắn đối với diện mạo nguyên bản của chính mình đã quên đến gần như không còn, không nghĩ tới sau khi trở về sẽ bị người dùng phương thức này để nói cho hắn, ngươi lớn lên rất đẹp,

"Về sau mày đừng nghe gió thành mưa nữa, Lâm Vũ Phỉ sớm đã cùng Chử Hướng Phi ở bên nhau, lần này mày tới gây sự, cũng là do Chử Hướng Phi đứng sau lưng chỉ điểm Lâm Vũ Phỉ, chính là vì muốn một hòn đá ném hai con chim." Hồi ức một chút những chuyện của đời trước, nhìn khuôn mặt non nớt của tóc lam, Yến Đăng vẫn hơi mềm lòng.

Thôi, đời trước cậu bị người xúi giục mới tìm tới tôi, trong lúc hỗn loạn cậu hủy hoại mặt tôi, tôi cũng chọc mù mắt cậu, từ đó ác mộng cuộc đời tôi bắt đầu, nói trắng ra thì, tôi với cậu đều là quân cờ trong kế hoạch của người khác thôi. Đời này đường ai nấy đi, hi vọng từ nay về sau cậu thông minh hơn chút, đừng vì người không liên quan mà phí hoài bản thân.

"Cái gì?!"

Tóc xanh kinh ngạc.

Cậu ta biết Chử Hướng Phi, đó là con trai cấp dưới của ba cậu ta, cũng là con nhà người ta trong miệng ba mẹ cậu, trước khi Lâm Vũ Phỉ tỏ ra thầm mến Yến Đăng, trong mười mấy năm này, kẻ khiến tóc lam chán ghét nhất chính là Chử Hướng Phi. Cái gì mà học tập tốt, lớn lên đẹp, nghe lời hiếu thuận lại thông minh, cái gì cũng có thể làm blah blah, trước khi lên cấp 3, mỗi lần giáo huấn tóc Lam, cha già cậu ta sẽ đem Chử Hướng Phi ra làm tấm gương, luôn đem thành tích học tập của hai người ra so sánh, còn nói Chử Hướng Phi có bao nhiêu ngoan ngoãn tốt đẹp, tóc lam trong lòng thầm hận.

Mãi cho tới khi lên cấp 3, Yến Đăng xuất hiện, vô luận là thành tích học tập hay diện mạo, tất thảy đều đè bẹp Chử Hướng Phi, việc này khiến tóc Lam vui vẻ thật lâu, mỗi lần cha già nhắc đến Chử Hướng Phi, hắn sẽ đến tìm Chử Hướng Phi gây khó dễ, nói hắn bất quá cũng chỉ là ngàn năm lão nhị.

Nếu không phải Lâm Vũ Phỉ nói nàng ta thích Yến Đăng, nói muốn chia tay với cậu ta, cậu ta đối với vị học bá luôn đè ép Chử Hướng Phi một đầu này vẫn rất có thiện cảm.

Thanh mai trúc mã từ nhỏ Lâm Vũ Phỉ lại cùng nam sinh mà hắn ghét nhất vụиɠ ŧяộʍ với nhau? Còn thiết kế để hắn đi đánh Yến Đăng?