Chương 8.2

EDIT + BETA: HẠ

Tôn Huy lập tức kêu dừng, trước tiên hắn giơ ngón cái về phía Tạ Từ Thanh và Yến Đăng hai người, cười tủm tỉm ý bảo hai người diễn rất tốt, rồi sau đó mới vẫy tay với Hàn Khả Nhi.

"Khả Nhi, cô lại đây một chút, tôi nói cho cô biết, Trịnh Tâm ở cảnh này phải..."

Bởi vì lát nữa còn phải tiếp tục quay, Yến Đăng không muốn đồ ăn bị ném trên người hắn rơi xuống đất cho nên chỉ có thể đứng bất động. Tạ Từ Thanh đã đi tới, kinh hỷ mà nhìn về phía cậu, hắn không nghĩ tới Yến Đăng cư nhiên có thể giống như những gì Tôn đạo nói, diễn đặc biệt có linh khí, rất thích hợp đóng phim!

Có lẽ bởi vì là lần đầu tiên đóng phim, cho nên khi thể hiện cảm xúc vẫn còn có chút ngây ngô, nhưng vô luận là biểu tình hay biến hóa ánh mắt, hoặc là dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt cảm xúc nhân vật, Yến Đăng đều thể hiện một cách rất tự nhiên. Đặc biệt khi diễn bằng ánh mắt, dưới sự phụ trợ của một Hàn Khả Nhi chỉ biết đơ mặt đọc thoại, kỹ thuật diễn của thiếu niên có thể đạt 120 điểm!

Tạ Từ Thanh cảm thấy cực kỳ thoải mái, cái loại cảm giác chỉ cần hắn thể hiện cảm xúc ra thì đối phương có thể lập tức tiếp nhận được, hơn nữa còn đáp lại cảm xúc của hắn, tựa như hai người đang cùng nhau chơi một trò chơi, ngươi lặng lẽ vòng sau gank kẻ địch, đối phương chẳng những nháy mắt đã hiểu ý đồ của ngươi, hơn nữa còn phối hợp với tiết tấu của ngươi mà vọt lên, còn dùng hỏa lực lớn nhất để đánh kẻ địch, yểm hộ ngươi tiếp tục xông lên.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu quay phim tới nay hắn cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi có người phối diễn với mình.

Càng đặc biệt là, người khiến hắn tìm thấy sự vui sướиɠ này lại là Yến Đăng, hắn thực thích Yến Đăng, cho nên phần vui sướиɠ này giống như được tăng lên gấp bội.

Yến Đăng đương nhiên cũng rất vui vẻ, nói thật, tối hôm qua hắn đã tìm kiếm trong đầu rất lâu, mới tìm được một chút ký ức của vị ký chủ làm quản lý nghệ sĩ kia. Dựa theo những kí ức ít ỏi của người này khi đưa nghệ sĩ dưới trướng tiến tổ diễn kịch, Yến Đăng mới có thể cân nhắc xem chính mình nên diễn như thế nào, thể hiện cảm xúc ra sao.

Bất quá cảm giác khi xem người khác đóng phim và chính mình tự ra trận đóng phim là hoàn toàn khác nhau. Thời điểm Tạ Từ Thanh dùng ánh mắt tươi cười để khẳng định kỹ thuật diễn của hắn, cảm giác thành tựu trong nháy mắt giống như bị kí©h thí©ɧ mà nổ tung, khiến trái tim hắn giống như được ngâm trong nước ấm, thoải mái đến mức hắn nhịn không được rầm rì hai tiếng.

Đến nỗi vai diễn phối hợp sao, Yến Đăng cũng cảm nhận được, khi cùng Tạ Từ Thanh đối diễn, cảm giác có tới có lui, thậm chí cảm xúc ngẫu nhiên còn được đối phương dẫn dắt, đi theo cảm xúc đối phương, tuy rằng có chút không cam lòng nhưng vẫn rất thoải mái. Dù sao hiện tại hắn chỉ vừa mới tiếp xúc với diễn xuất, bị người khác dẫn dắt cũng không mất mặt.

Chỉ là khi diễn với Hàn Khả Nhi, cái gì mà có tới có lui, tất nhiên không hề tồn tại! Đối phương giống như mang theo máy che chắn cảm xúc, hoàn toàn cự tuyệt tín hiệu mà hắn phát ra, cũng tuyệt không phát ra bất kỳ tín hiệu nào để hắn thu được.

Này má nó là chuyện gì...

Yến Đăng trao cho Tạ Từ Thanh một ánh mắt thương hại, tối hôm qua người này nói với hắn rất nhiều về đóng phim, giữa những lời nói đều tràn ngập tình yêu với diễn xuất. Làm một người mới chỉ tiếp xúc với diễn xuất không lâu, khi cùng Hàn Khả Nhi đối diễn y cũng cảm thấy khá khó chịu, có thể nghĩ đến người có nhiều cảnh phối diễn với nàng nhất, hơn nữa đối diễn với nàng từ đầu đến cuối phim như Tạ Từ Thanh thì sẽ có cảm giác gì.

Tạ Từ Thanh giống như xem hiểu ánh mắt của Yến Đăng, hắn có chút bất đặc dĩ mà bĩu môi: "Đúng rồi, cậu ở một mình có sợ không? Muốn chuyển đến ở cùng tôi không? Phòng tôi vừa lúc có phòng xép, hai phòng ngủ, cậu đến ở cùng tôi, chúng ta còn có thể diễn tập trước với nhau, thảo luận kịch bản cũng tiện hơn."

Lời này hắn định nói từ sáng sớm, nhưng bên người luôn có người khác vây quanh, lúc này mọi người đều chú ý đến Tôn đạo và Hàn Khả Nhi, Tạ Từ Thanh mới nhân cơ hội này nói ra. Hắn mơ hồ nhớ được, tối hôm qua Yến Đăng có nói mấy năm trước vì chữa bệnh cho ba ba, đồ đạc trong nhà đều bị bán sạch, ngay cả căn nhà cũng đã sang tên cho người khác, cậu hiện tại đang ở trong một khách sạn nhỏ, chỉ chờ Tôn đạo phát thù lao đóng phim để đi thuê nhà khác.

"Có bao ăn không? Tôi ăn rất nhiều nha."

"Cậu tùy tiện ăn, tôi sẽ bao hết."

Yến Đăng cũng không phải người thích làm ra vẻ, hơn nữa, tối hôm qua hai người còn ước định sẽ ăn tết cùng nhau, cùng nhau ở chung một khách sạn thì tính cái gì. Có khách sạn cao cấp để ở, hắn tất nhiên sẽ không ở lại phòng trọ nhỏ kia nữa. Hắn duỗi tay giữ chặt tay Tạ Từ Thanh, lắc vài cái, trêu đùa nói: "Vậy đa tạ kim chủ ba ba đã bao dưỡng tôi nha!"

Bao, bao dưỡng?

Tạ Từ Thanh cũng không phải người ngây thơ gì, trước kia hắn cũng từng nghe Phương Thịnh nói không ít bát quái, gã nói mấy tiểu diễn viên bây giờ ai ai cũng có người bao dưỡng, lúc ấy hắn chỉ nghe qua loa, cũng không để trong lòng. Thế nhưng hiện tại khi Yến Đăng nói ra từ này, nhân vật trong câu chuyện đổi thành bọn họ, hắn đột nhiên cảm thấy đặc biệt thẹn thùng!

Yến Đăng nhìn Tạ Từ Thanh lại bắt đầu đỏ mặt, bộ dáng nhấp môi rũ mắt nhìn qua đặc biệt ngoan ngoãn, hắn giống như lại hiểu biết thêm về người này một chút. Không có đối người xa cách ngàn dặm, cao ngạo lạnh nhạt,... giả, tất cả đều là giả! Đây rõ ràng là một tiểu khả ái dễ thẹn thùng, nội tâm vừa mềm mại lại có chút nhút nhát đáng yêu.

"Tạ ca, nghe nói anh đã tốt nghiệp B ảnh? Thi vào đó có khó không? Nếu tôi ghi danh B ảnh, anh nghĩ tôi có thể thi đậu không?"

Nghe thấy lời này, Tạ Từ Thanh nơi nào còn lo lắng thẹn thùng nữa, hắn khϊếp sợ mở to hai mắt: "Cậu muốn thi B ảnh?"

"À, tôi cảm thấy tôi cũng coi như có chút thiên phú diễn xuất không phải sao? Hơn nữa tôi rất thích diễn xuất, cũng muốn về sau trở thành một diễn viên. Nếu muốn làm diễn viên vậy thì thi vào trường điện ảnh là tốt nhất. Những trường khác tôi không biết rõ lắm, anh lại tốt nghiệp B ảnh, vậy thì B ảnh khẳng định không tồi, sau này tôi làm học đệ của anh, thế nào?"

Tạ Từ Thanh cảm giác chính mình có khả năng còn chưa tỉnh rượu, bằng không hắn như thế nào lại xuất hiện ảo giác?

Lúc trước tuy rằng thành tích học tập của hắn khá tốt, nhưng tuyệt đối không tốt bằng Yến Đăng. Hắn thi đại học được trên 600 điểm, thời điểm vào B ảnh, một đám người đều có biểu cảm giống như hắn đã chịu kí©h thí©ɧ quá lớn cho nên mới chọn trường đó. Hiện tại người thi được hơn bảy trăm điểm cũng muốn nối gót hắn, muốn thi vào B ảnh?

Yến Đăng biết Tạ Từ Thanh vì sao khϊếp sợ, "Vào đại học còn không phải vì học thêm kiến thức bổ trợ cho nghề nghiệp sau này sao? Trước kia tôi vốn dĩ còn đang mông lung không biết sau này nên làm gì, hiện tại đã có mục tiêu, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Cũng không có ai quy định thành tích tốt thì nhất định phải trở thành nhà khoa học hay làm giám đốc, đúng không?"

"Cậu thật sự thích diễn xuất, nghĩ kỹ rồi sao?" Tạ Từ Thanh luôn tôn trọng ý kiến và lựa chọn của người khác, "Nếu đã xác định vậy thì hôm nay sau khi hạ diễn, tôi sẽ nói cho cậu lưu trình báo danh. Đúng lúc, tháng 12 tới vừa lúc là thời gian báo danh hàng năm của B ảnh. B ảnh cần thiết báo danh và thông qua phỏng vấn mới có thể tiếp tục khảo thí."

"Được, vậy buổi tối anh nói cho tôi đi." Thấy Hàn Khả Nhi mang khuôn mặt buồn bã trở về, Yến Đăng kết thúc cuộc nói chuyện, chuẩn bị tốt để tiếp tục quay.

Quay phim một ngày, Tôn Huy vui tươi hớn hở mà phất tay tạm biệt mọi người, thật sự là kinh hỉ lớn, sau khi Yến Đăng tiến tổ cũng không vì là người mới mà kéo chậm tiên độ của đoàn phim, ngược lại còn diễn tốt vượt qua tưởng tượng, đặc biệt là khi cùng Tạ Từ Thanh diễn chung một khung hình, ngoài mấy cảnh phải quay đặc tả ra, hai người này trên cơ bản chỉ cần một lần liền qua, hiệu suất cao đến bất ngờ.

Đương nhiên, hắn vẫn không quên dặn dò Yến Đăng hai câu, nhắc nhở đối phương học tập thêm về xử lý lời kịch. Tuy rằng Yến Đăng phát âm rất tiêu chuẩn, nhả chữ cũng rõ ràng, cảm xúc rót vào xem như no đủ, chẳng qua kỹ thuật diễn của đối phương khiến hắn quá mức kinh diễm, cho nên hắn rất muốn bồi dưỡng thêm cho cậu, để cậu về sau có thể phát triển tốt hơn, càng tiến càng xa.

"Đăng à, phương diện đài từ cậu có thể thỉnh giáo Tiểu Tạ một chút, cậu rót cảm xúc vào lời thoại khá đúng chỗ nhưng lại quá mức sinh hoạt hóa, biểu đạt cảm xúc khi nói chuyện hàng ngày so với lời thoại trong phim rất khác nhau. Tiểu Tạ, cậu phải cố gắng dạy cho Yến Đăng, giúp cậu ấy hoàn thiện hơn về đài từ."

Yến Đăng khiêm tốn tiếp thu, cũng bổ sung thêm việc cải thiện kỹ năng đọc thoại vào lịch trình của mình.

"Vậy cảnh quay hôm nay phải quay lại ạ?"

Tôn Huy bất đắc dĩ mà cười cười: "Đoàn phim chúng ta đã nghèo thành cái dạng này đương nhiên không có tiền để thu âm tại hiện trường. Yên tâm đi, hậu kỳ sẽ có phối âm, cậu không cần lo lắng. Đăng à, về mặt diễn xuất, cậu thật sự là được tổ sư gia thưởng cho bát cơm." Vốn dĩ ở đời thực đã là một thiếu niên đẹp mắt, khi lên hình cũng hoàn toàn không bị dìm nhan sắc, ngược lại mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đều tràn ngập sức cuốn hút, càng thêm hấp dẫn ánh mắt người xem.

Đó là một loại khí chất mà bất kì diễn viên nào cũng muốn có được, gọi là sức hút màn ảnh. Phải biết rằng trong giới giải trí khắp nơi đều là trai xinh gái đẹp, bỏ qua kĩ thuật diễn, vì cái gì có một số diễn viên khiến người xem nhìn không thuận mắt? Thử nghĩ xem trên màn ảnh người nọ cười đến thần thái phi dương, có khi khóc đến tê tâm phế liệt, nhưng ngoài màn ảnh bọn họ lại không thể hiện quá nhiều cảm xúc trên khuôn mặt, thậm chí nhàm chán không khiến người ta chú ý, chính là bởi vì người này không có sức hút màn ảnh.

Tạ Từ Thanh cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, Yến Đăng da mặt dày, đối với lời khen ngợi của hai người này cũng không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại vuốt cằm cười nói: "Nếu đã như vậy, chờ sau này tôi hồng, Tôn đạo ngài có thể trực tiếp dán lên chiêu bài tuệ nhãn như đuốc, Bá Nhạc biết nhìn ngựa*."

*Bá Nhạc tướng mã: Nói về người có thể nhận ra nhân tài và trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.

"Được rồi, mau trở về đi, bụng cậu cũng đã kêu to kháng nghị rồi kìa." Tôn đạo rất keo kiệt mà tỏ vẻ Tạ đại minh tinh có tiền như vậy thì không có tư cách ở lại đoàn phim tranh cơm hộp với nhóm người nghèo như bọn họ.

"Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt Tôn đạo."

Hàn Khả Nhi đang muốn đến cùng Tạ Từ Thanh nói mấy câu, bất quá vừa mới cất bước đã nhìn thấy nhân gia mang theo Yến Đăng cùng nhau đi vào xe bảo mẫu.