Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 5.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDIT+BETA: HẠ

Tạ Từ Thanh tức giận, không phải đã nói sẽ không quấy rầy học bá sao?

"Hả? Tôi?"

"Đúng đúng đúng!" Tôn Huy tiến lên vỗ vỗ bả vai Tạ Từ Thanh, "Người bạn này của cậu, năm đó cũng là do tôi khai quật ra, cậu xem hiện tại, cậu ta đã thành đại minh tinh nha! Ánh mắt của tôi rất chuẩn, tôi cảm thấy cậu khẳng định thích hợp đóng phim, nếu cậu ăn miếng cơm này, về sau nói không chừng còn hồng hơn so với Tiểu Tạ." Chột dạ, đặc biệt chột dạ! Nima, chính mình có phải hay không đang lạt thủ tồi hoa*, có phải hay không đang làm một khoa học gia tương lai chết non?

*Lạt thủ tồi hoa: không biết nặng nhẹ, phá hư cái đẹp

"Khụ, có thù lao không? Đưa bao nhiêu?"

A? Không phải các thiếu niên đều đặc biệt sĩ diện khi nhắc đến tiền sao? Ta đang cùng ngươi bàn chuyện tương lai, ngươi lại cùng ta nói đến tiền?

Yến Đăng vội vàng vỗ vỗ bả vai Tạ Từ Thanh đang tản ra hơi thở vô cùng không vui, rất nghiêm túc mà hỏi: "Đúng vậy, quay phim truyền hình không phải sẽ có thù lao đóng phim sao? Đạo diễn, nếu như tôi đi đóng phim sẽ được diễn vai gì, có thể nhận được bao nhiêu tiền?"

Đối phương không nói theo kịch bản, Tôn Huy tâm càng hư, run run rẩy rẩy vươn ba ngón tay: "3000 mỗi tập, cậu sẽ diễn vai nam số hai, cộng thêm các cảnh phát sinh bên ngoài, đại khái cậu sẽ xuất hiện trong trên dưới 5 tập 6 tập, cậu có thể nhận được một vạn năm một vạn sáu gì đó."

Ngô, nghe tới cũng thực không tồi. Có số tiền này, hắn cũng không cần yêu cầu lão sư trợ giúp hắn trù tiền nữa, cũng có thể nhanh chóng thuê được phòng ở, gần nhất lão bản nương càng ngày càng quá mức, mỗi buổi tối đều chạy tới gõ cửa phòng hắn, quá phiền phức.

Quan trọng nhất chính là, chính mình hiện tại không có mục tiêu gì, quá trống rỗng, không bằng đi thử cái nghề diễn viên mà mình chưa làm qua này thử xem.

"Ừm, được."

"Nếu cậu cần suy... ân? Cậu nói được?" Tôn Huy kích động.

"Yến Đăng, cậu sắp phải thi đại học!" Tạ Từ Thanh rất không ủng hộ, Yến Đăng cùng chính mình khi trước không giống nhau, cậu ấy sắp phải thi đại học! Kể cả Yến Đăng thật sự có hứng thú với đóng phim, diễn kịch cũng có linh khí, nhưng cũng không nên chọn thời điểm này, chờ thi đại học xong, hắn tự nhiên sẽ tìm cho Yến Đăng càng nhiều cơ hội đóng phim tốt hơn.

Yến Đăng kéo kéo đồng phục đã bị giặt đến trắng bệch của mình, rất thản nhiên nói: "Tạ ca, tôi rất nghèo. Mấy hôm trước tôi còn muốn đi thành phố B đem đồ gia truyền ba tôi để lại đi bán, lúc này Tôn đạo đưa tiền tới trước mặt, tôi đương nhiên sẽ đáp ứng."

Tạ Từ Thanh muốn nói cậu thiếu tiền tôi cho cậu vay, tôi có tiền, cậu không cần bởi vì kiếm chút tiền này mà từ bỏ việc học. Chỉ là, khi nhìn vào đôi mắt thiếu niên, một câu hắn đều không nói ra được, đành phải rũ đầu, dáng vẻ rầu rĩ không vui.

Tôn Huy thật sự là kinh hỷ ngoài ý muốn, hắn tiến lên dùng sức vỗ vào bả vai Yến Đăng, cao hứng sắp hỏng mất: "Đi đi đi, Tôn ca mời các cậu đi ăn cơm, ăn bàn tiệc lớn! Khụ, cậu tên là gì?"

"Yến Đăng."

"Tiểu Yến, lát nữa cậu gọi thêm ba mẹ cậu tới đây, chúng ta vừa ăn vừa bàn hợp đồng, thế nào?"

"Nhà tôi hiện tại cũng chỉ còn mình tôi thôi, Tôn đạo anh yên tâm, tháng trước tôi đã tròn 18, có thể tự làm chủ cho mình."

Tôn Huy sửng sốt một chút, sắc mặt không thay đổi, nhiệt tình mà ôm lấy bả vai Yến Đăng đi ra ngoài: "Có thể tự lập từ sớm sau này nhất định sẽ thành nghiệp lớn! Đi, Tôn ca mời cậu đi ăn cơm, chúng ta đi ăn sườn dê nướng, hai ta cũng là đồng hương, nơi này tôi rất quen thuộc, tôi biết một quán bán sườn dê nướng vô cùng ngon!"

Yến Đăng không có cha mẹ? Lẻ loi một mình?

Nhớ tới thiếu niên luôn thản nhiên ôn hòa tươi cười, đầu óc Tạ Từ Thanh có chút loạn, muốn nói rất nhiều, nhưng khi lời đến miệng, trong nháy mắt lại không biết nên nói gì.

"Sao? Tiểu Tạ đứng ở chỗ này làm gì? Chạy nhanh đi tìm Chân Trăn, để cô ấy giúp cậu tháo trang sức thay quần áo, chúng ta đi ăn sườn dê nướng, quán ăn kia mỗi ngày bán đồ ăn có hạn lượng, nếu đi chậm liền không thể ăn được." Nói xong, Tôn Huy thân thiết ôm lấy vai Yến Đăng tiếp tục đi, dáng vẻ như hôn quân chỉ thấy người mới cười*.

*Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc. (Có mới nới cũ)

"Ồ." Nhìn Yến Đăng bị lôi đi càng lúc càng xa, hắn cảm giác như vừa ngạnh sinh sinh nuốt phải một quả chanh, chua từ miệng đến trong lòng.

Rõ ràng người được Yến Đăng đáp ứng đi ăn cơm là hắn!

Người trong nước luôn thích bàn công việc trên bàn tiệc.

Chi hơn một vạn tệ cho vai nam số hai, Tôn Huy quả thực là cao hứng hỏng rồi, không đợi Yến Đăng triển lãm các loại lễ nghi trên bàn rượu mà mình tinh thông, Tôn Huy đã tự đem chính mình rót đến mức say chuếnh choáng. Hắn phun ra một hơi đầy mùi rượu, cùng Yến Đăng bàn luận về vai nam số hai này: "Đăng à, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nhìn số lần lên hình của nhân vật này ít hơn so với nam chính, nhưng nhân vật này rất quan trọng! Đặc biệt quan trọng!"

Yến Đăng đem sườn dê gắp ra, cẩn thận cạo đi phần mỡ, lại tách phần xương ra khỏi thịt sau đó để vào trong đĩa, đưa cho Tạ Từ Thanh đang nửa rũ mắt không nói lời nào ngồi bên cạnh, thấp giọng nói: "Lượng calo không cao, tôi đã đem gia vị gạt bớt, anh có thể ăn một chút, sườn dê này xác thật rất ngon." Nói xong lại vội vàng quay đầu đáp lời Tôn Huy: "Vâng, Tôn ca, anh nói tiếp đi."

Tạ Từ Thanh vốn dĩ muốn nói hắn hiện tại còn trẻ, lượng vận động nhiều, cho dù ăn một bữa sườn dê cũng không thành vấn đề. Chính là, nhìn miếng thịt được cắt thành từng khối vuông vức vừa ăn, tưởng tượng đến thời điểm Yến Đăng nói chuyện công việc vẫn không quên chiếu cố hắn, trong lòng hắn lại thực ngọt thực ngọt, vội vàng cầm đũa gắp đồ ăn.

Ăn xong lại thấy Yến Đăng cùng Tôn Huy hai người anh một chén tôi một chén không ngừng uống, cũng không ăn cái gì vào bụng, hắn nhanh chóng đem mấy khối thịt đã cắt cùng một ly nước quả đẩy đi qua.

"Không nên uống nhiều rượu, ăn gì đó lót dạ đi."

Yến Đăng đã rất nhiều năm không cùng người ta so uống rượu, hiện tại vừa uống liền có chút không kiềm chế được, Tôn Huy ngồi đối diện đã bị hắn rót đến mức bắt đầu mê sảng.

Quay đầu nhìn lại liền thấy bộ dáng lo lắng của Tạ Từ Thanh, anh lặng lẽ đẩy cốc nước quả về phía hắn.

Hắn nhướng mày cười, đè thấp âm thanh trêu đùa nói: "Thế nào, lo lắng cho tôi sao?"

Thiếu niên sau khi uống rượu hơi dựa trên lưng ghế, tư thái lười biếng, khóe mắt ửng đỏ, vừa nửa híp mắt vừa cong môi cười rộ, quả thực quá mức mê người.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Từ Thanh là liếc mắt nhìn Tôn Huy, thấy đối phương vẫn đang ôm bình rượu, đầu giống như sắp chui vào nồi canh, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ phong tình vừa rồi của Yến Đăng, lúc này hắn mới yên tâm mà thở phào một hơi.

Đầu óc Yến Đăng vẫn còn tỉnh táo, thân thể cũng hoàn toàn không mất khống chế, chỉ là cảm xúc hiện tại có chút phấn khởi, thấy Tạ Từ Thanh bởi vì bị hắn trêu chọc mà đỏ lên lỗ tai, hắn nhịn không được càng muốn làm càn hơn, muốn biết Tạ Từ Thanh khi uống rượu sẽ có bộ dáng gì.

Hắn đổ hai chén rượu, nghiêng người tới gần, giơ lên một chén, vươn ra đầu lưỡi nhẹ liếʍ lên miệng chén, ách giọng nói: "Tạ ca, chúng ta uống một chén để chúc mừng quen biết, thế nào?"

Thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Tiếng tim đập giống như tiếng trống đang reo hò, âm thanh chấn động tựa như ở ngay bên màng nhĩ, Tạ Từ Thanh chỉ cảm thấy cổ họng mình khát khô, rất muốn, rất muốn làm gì đó?

Tạ Từ Thanh bưng lên chén rượu, cũng hướng về phía Yến Đăng nghiêng người qua, hai người cơ hồ là đầu sát bên đầu, gần đến mức có thể ngửi được hương rượu nồng phát ra từ trên người Yến Đăng. Hắn nhẹ nhàng chạm vào cái chén, sau đó liền một hơi uống cạn, động tác có chút kịch liệt, phảng phất thứ hắn uống không phải là rượu mà là lữ khách trên sa mạc đang uống cam lộ.

Yến Đăng bỗng cảm thấy Tạ Từ Thanh của hiện tại thật sự rất táo bạo, đặc biệt là khi hắn cười giãn ra mặt mày, cất cao giọng nói: "Mừng quen biết."

Kết quả hắn còn chưa kịp cảm thán xong, người đàn ông vừa mới táo bạo khi nãy đã nhắm mắt lại, đổ người về phía hắn, đông một tiếng, trán của hai người đυ.ng mạnh vào nhau.

Ôm Tạ Từ Thanh đang bất tỉnh nhân sự, Yến Đăng vuốt cái trán còn bị đau của mình, có chút dở khóc dở cười.

Ngươi cái này một chén liền say gia hỏa, vì cái gì còn muốn bày ra tư thế ngàn ly không say? Kĩ thuật diễn của ngươi đều là dùng ở địa phương này sao.

Hắn có phải mệnh khắc Tạ Từ Thanh hay không, hôm nay đều là vì đồ vật mình đưa mới khiến Tạ Từ Thanh gặp nạn, đầu tiên là sặc, sau đó là say, này thật sự quá tạo nghiệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »