Chương 5.1

EDIT + BETA: HẠ

Yến Đăng bị một người gần bốn mươi tuổi một ngụm một tiếng học đệ, da đầu không khỏi tê dại, cái loại cảm giác vô sự hiến ân cần vô gian tức đạo này cũng đừng nên thể hiện rõ như vậy được không?

Tạ Từ Thanh rất nhanh đáp lại, hỏi: "Tôn ca tìm tôi có việc gì sao?"

Nói đến chuyện này, Tôn Huy cười lạnh một tiếng, lôi kéo Tạ Từ Thanh đi sang một bên, đè thấp thanh âm nói: "Chính là tiểu tử diễn vai nam số hai mà nhà đầu tư cắm vào kia, khóc cười đều bày ra dáng vẻ mặt cương thi, vì hắn mà lão tử đã cự tuyệt một diễn viên lưu lượng. Chúng ta đã bắt đầu quay một tuần, hắn hôm nay đẩy ngày mai, ngày mai lại dời sang ngày mốt, chờ hắn đến tận hôm nay hắn lại nói cho tôi hắn không muốn diễn nữa! Má nó, không diễn sao không nói sớm một chút để lão tử biết đường tìm người khác! Thảo! Lão hiệu trưởng bên này chỉ cho tôi nửa tháng để quay phim, sắp tới trường học bắt đầu thi cuối kỳ."

Tạ Từ Thanh đã hiểu, Loại tình huống này cũng không mấy hiếm lạ, rất nhiều diễn viên trẻ tuổi vì cái lợi trước mắt mà muốn kỵ lừa tìm mã, không tìm được chỉ có thể tạm thời cưỡi lừa, gặp được bạch mã rồi liền đem con lừa đạp đi. Thực rõ ràng vị tiểu thịt tươi này chính là loại người như vậy, hắn nhận được tài nguyên tốt hơn, cho nên không thèm để bụng chút tiền vi phạm hợp đồng này.

Tôn Huy lau mặt một phen, sau khi phim "săn hung" kết thúc, ba năm tiếp theo hắn có quay thêm một vài bộ phim, bất quá danh khí đều không cao, nếu không phải vợ hắn là tác giả tiểu thuyết mạng, vừa lúc có nhà sản xuất muốn mua bản quyền kịch bản từ trong tay nàng, vợ hắn liền nhường cho bên đầu tư một phần lợi ích, đổi lại Tôn Huy sẽ đảm nhiệm vị trí đạo diễn của bộ phim này. Nếu không nhờ vợ mình, hắn hiện tại chỉ sợ đã lưu lạc đến mức chỉ có thể đi quay MV.

Bởi vì kinh phí phim eo hẹp, hắn vì lấy lòng bên đầu tư mà cự tuyệt một diễn viên có danh khí tốt để đưa người vào đoàn, ai biết tên kia lại nháo khó coi, trực tiếp bỏ diễn, hiện tại muốn nhanh chóng tìm được một diễn viên đáng tin cậy để thay thế vị trí này là rất khó.

"Khụ, Tiểu Tạ, vị học đệ kia là ai? Bạn của cậu à?"

Tôn Huy quay đầu nhìn thoáng qua Yến Đăng, càng nhìn càng cảm thấy thích hợp, quả thực chính là Tất Thanh từ trong sách bước ra. Đặc biệt là vừa rồi khi cậu ta và Tạ Từ Thanh đứng chung một chỗ, cái loại cảm giác không khí hòa hợp sắp tràn ra ngoài này vô cùng giống mô tả trong nguyên tác.

Phải biết rằng ở trong nguyên tác, nam số hai Tất Thanh và nam chính Thẩm Gia Thụ được xưng tụng là nam thần cao trung nhị vương. lúc trước thời điểm nhìn thấy tiểu thịt tươi do bên đầu tư an bài, Tôn Huy cảm giác mặt mình sắp nứt ra.

Tạ Từ Thanh có nền tảng tốt, ánh mắt cũng đủ sạch sẽ, hơi hóa trang một chút, đổi cái giáo phục, nói hắn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cũng không thành vấn đề. Nhưng vị tiểu thịt tươi tuyến mười tám này rõ ràng so với Tạ Từ Thanh còn nhỏ hơn một tuổi, chẳng qua vì bò lên trên mà quá mức dốc lòng, khí chất đã có chút vẩn đυ.c, hơn nữa ánh mắt không che dấu được dầu mỡ cùng lõi đời, nói hắn là người hơn ba mươi tuổi cũng có người tin.

Ngươi mẹ nó đến diễn vai lão sư trong phim vườn trường cũng không kém bao nhiêu! Nội tâm Tôn Huy rít gào, bên ngoài còn phải bày ra dáng vẻ đáng thương với nhà đầu tư, các loại lời nói khích lệ giống như không cần tiền mà ném hết cho vị tiểu thịt tươi kia, thầm nghĩ đến lúc quay phim nhất định phải nhắc cameramen chọn góc quay thật cẩn thận, miễn cho đem học bá Tất Thanh chụp thành học sinh cao cửu cao thập.

Hiện tại, tiểu thịt tươi kia bỏ diễn mặc dù cũng tạo thành phiền toái cho hắn, nhưng, nhưng là nhìn thiếu niên có đôi mắt tràn ngập linh khí kia, Tôn Huy sắp cười không khép được miệng.

Bằng hữu sao?

Cậu ấy mời mình hút thuốc ăn kẹo, là bạn bè đi?

"Ừm, chúng tôi là bằng hữu!" Nói xong, còn cười nhẹ gật gật đầu.

Tôn Huy mặc kệ Tạ Từ Thanh từ nơi nào tìm được một người bạn là học sinh cấp 3, hắn vỗ bàn tay một cái, rất cao hứng nói: "Cậu xem, có thể để người bạn của cậu tới diễn vai nam số hai được không? Đứa nhỏ này tôi vừa nhìn liền thấy cả người đều là linh khí, hơi dạy bảo một chút, khẳng định không thành vấn đề."

"Không được!" Tạ Từ Thanh lập tức cự tuyệt, Yến Đăng là học sinh cao tam, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, làm sao có thể khiến hắn phân tán tinh lực đi quay cái gì phim truyền hình, "Hắn năm nay cao tam."

"Cao... cao tam đúng là thời điểm phải suy xét đến tương lai sau này." Tôn Huy nhớ tới tư thế như kẻ nghiện thuốc của thiếu niên, "Học tập không tốt cũng có thể chọn nghề diễn viên làm đường ra."

"Cậu ấy thi thử được 726 điểm, đứng đầu toàn khối!" Tạ Từ Thanh dùng điểm số dạy Tôn đạo cách làm người.

Bao, bao nhiêu?

Mặt Tôn Huy đều xanh, trong lúc nhất thời chỉ có thể trầm mặc. Hắn không thể dối lòng mà nói: Học đệ, ta xem ngươi cốt cách không tệ, cả người linh khí, là điển hình được tổ sư gia thưởng cho bát cơm, không bằng ném xuống việc thi đại học, cùng ta đi đóng phim được không?

Nhìn hai người đứng một bên thì thầm to nhỏ, Yến Đăng rất muốn thở dài, tuy rằng các ngươi đã tận lực hạ giọng, nhưng linh hồn ta đã trải qua ngàn năm rèn luyện, trước khi trở về 026 còn giúp ta cường hóa thân thể làm phúc lợi, nghe lời thì thầm của các ngươi là chuyện rất nhẹ nhàng.

Chỉ là, vừa nãy còn nói lát nữa đi ăn cơm cùng nhau, hiện tại lại muốn đi, như vậy không phải rất không tốt sao?

Chỉ có thể tận lực không đi nghe việc riêng của đoàn phim người ta.

Thẳng đến khi Tạ Từ Thanh chém đinh chặt sắt lại mang chút ngọt ý mà nói ra hai từ "bằng hữu" kia, Yến Đăng nhịn không được âm thầm liếc mắt nhìn lén.

Trách không được vị lão học trưởng này lại cười như cái tú bà, thì ra là muốn lừa dối hắn đi đóng phim.

Không thể không nói, trải qua vô số thế giới mau xuyên, hắn đã rong ruổi qua chiến trường, tung hoành trong triều đình, chơi đùa ở giới võ lâm, hành y tế thế được vạn người kính ngưỡng, cũng từng chơi qua cơ giáp, trở thành đầu bếp, làm thợ may, thậm chí tu tiên đều có.

Khụ, cư nhiên chưa từng làm diễn viên.

Nhớ tới buổi sáng khi đến thăm trường quay, tiếng dập slate vừa vang lên, Tạ Từ Thanh liền giống như thay đổi thành một người khác, cả người tỏa ra khí chất của một thiếu niên thiên chân, muốn đi tìm nữ chủ giảng hòa rồi lại ngại mất mặt mũi, một bộ dáng biệt biệt nữu nữu, kết quả bị nữ chủ mắng trở về lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì sợ người khác biết hắn vì nữ chủ mà thương tâm phát khóc, hắn đành phải chạy như điên trên sân thể dục, dùng động tác lau mồ hôi trộm lau đi những giọt nước mắt không biết rơi xuống khi nào, lau xong lại ngẩng đầu ngạnh cổ, bày ra bộ dáng chính mình rất quật cường, một chút cũng không để bụng.

Lúc ấy, Yến Đăng bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Gia Thụ trong lời các bạn nữ đang thật sự hiện hữu ngay trước mắt mình.

Thẳng đến khi đạo diễn hô cut, Yến Đăng mới ý thức được, Thẩm Gia Thụ này cũng không phải thật.

Đóng phim, dường như rất thú vị?

Nhìn vẻ mặt "ngươi đừng mơ tưởng thông đồng làm hảo hài tử lơ là việc học" của Tạ Từ Thanh, Tôn Huy thở dài: "Thôi, tôi lại nghĩ cách tìm người khác vậy."

"Khụ, lát nữa còn tiếp tục quay sao?"

"Không cần, tối hôm qua các cậu cũng bị lăn lộn mệt hết rồi, chiều nay không quay nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tạ Từ Thanh nghe được tin chính xác, vô cùng cao hứng mà chạy về phía Yến Đăng, "Hôm nay tôi rảnh, tôi mời cậu đi ăn cơm."

Thấy người này vẫn một lòng muốn mang mìn đi ăn cơm, dáng vẻ gấp không chờ được, Yến Đăng không tránh khỏi mềm lòng. Hắn cười gật đầu, "Anh không phải người nơi này, tôi mang anh đến một quán, quán đó do một đôi vợ chồng già mở, đã mở hơn bốn mươi năm, mì thịt bò ở đó là ngon nhất."

"Được." Tạ Từ Thanh nghe Yến Đăng nói như vậy, cảm thấy việc cùng nhau ăn cơm cũng không phải là việc chỉ mình hắn đơn phương tình nguyện, đối phương cũng thực nguyện ý, trong lòng càng thêm cao hứng.

Nhìn thiếu niên cùng Tạ Từ Thanh sóng vai đứng chung một chỗ mang theo bầu không khí hòa hợp khó tả, Tôn Huy vẫn nhịn không được mở miệng: "Vị bạn học này, cậu có muốn đóng phim không?"