Chương 1.1

"Tiểu tử này, nữ nhân của lão tử mà mày cũng dám nhòm ngó, mày mẹ nó biết lão tử là ai không hả?"

Yến Đăng chỉ cảm thấy chính mình bị một chân đá bay, phía sau lưng đυ.ng phải bức tường rắn chắc, dịch dạ dày quay cuồng như muốn trào ra, cảm giác bỏng rát từ cổ họng xông lên khiến hắn nhịn không được muốn nôn khan.

Hắn hơi ngẩng đầu lấy lại bình tĩnh, hiện tại hắn đang ở trong một con hẻm nhỏ tối tăm, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn nhìn thấy mấy thiếu niên có dáng vẻ bất lương đang đứng trước mặt mình, kẻ đứng đầu là một thiếu niên nhuộm tóc xanh lam, cánh tay xăm đầy hình xăm.

Thiếu niên tóc xanh cầm một ống thép đen tuyền trong tay, cậu ta hung tợn trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt vốn non nớt lúc này đều là vẻ hung lệ và tàn bạo không hợp với tuổi tác.

"Lên cho tao, mấy đứa mày đè nó lại, tao phải đem khuôn mặt này của nó hủy đi, xem sau này nó còn dám câu dẫn người của lão tử hay không?"

Ban đêm, trong hẻm nhỏ, tóc xanh lam, ống thép...

Thì ra 026 đã đưa hắn trở về thời điểm này. Ký ức bị ăn mòn chậm rãi trở về, những chuyện xảy ra ở kiếp trước trở nên đặc biệt rõ ràng, giống như mọi chuyện mới phát sinh ngày hôm qua.

Yến Đăng lau vết máu nơi khóe miệng, đỡ cột đèn đứng dậy, hắn khẽ cười nói: "Nháo nhào cái gì, chậc, tao gọi mày là tóc lam nhé. Tóc lam, tao kiến nghị mày nên ném thứ đang cầm trong tay xuống rồi đem ví tiền và di động của mày, còn cả của đám đàn em mày nữa, đều đưa hết ra đây, tao có thể niệm tình mày bị lừa mà tha cho mày một lần."

Tóc lam vốn đang cầm ống thép hùng hổ đi về phía này chợt bị dọa cho ngây ngẩn cả người, cậu ta rất muốn nói mày đang lải nhải cái quỷ gì, chỉ là, lời mới tới miệng đã theo bản năng mà nuốt ngược trở về.

Vì, vì cái gì nhỉ? Trong nháy mắt đó, hắn thế nhưng cảm thấy con gà bệnh này giống như đã thay đổi thành một người khác.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu niên đứng dựa vào cột đèn, rõ ràng vẫn là dáng vẻ gầy trơ xương như trước, mặt mũi bầm dập, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra một ý cười ôn hòa, chỉ là ý cười kia lại không chạm tới đáy mắt, cũng không hề có sự hài hước. Hiển nhiên người này không phải đang mạnh miệng, lời nói tuy rằng thản nhiên nhưng lại chứa đầy tính uy hϊếp.

"Còn dám làm ra vẻ? Mày cho rằng chúng ta đang ở trong trường à, các lão sư sẽ che trở cho mày? Phi, dám động đến chị dâu của bọn tao, đánh gãy một chân một tay của mày là còn nhẹ!"

"Ha ha ha ha, giáo thảo của chúng ta bị đánh đến choáng váng rồi hả, còn nói muốn tha cho chúng ta."

"Lão đại, miệng của thằng nhãi này quá bẩn, em thấy chúng ta cứ làm theo lời người kia đi, đánh gãy một tay một chân của nó, nếu không chúng ta cũng không nuốt trôi được cục tức này."

Tóc lam còn đang bị trấn trụ thế nhưng lại được đám anh em kí©h thí©ɧ, trong nháy mắt nhiệt huyết đã tăng vọt: Đúng vậy, thằng nhãi này cùng lắm chỉ là một tên thư sinh, bộ dáng cũng gầy giống như dân chạy nạn, sức lực cũng không lớn bao nhiêu, mình đang sợ cái lông gì?

"Thôi, lời hay khó khuyên quỷ đáng chết." Yến Đăng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tóc lam, duỗi tay cầm một cây chổi thoạt nhìn khá sạch sẽ ở bên cạnh thùng rác, ước lượng một chút, cái này cũng không tệ, ít nhất sẽ không đem mấy thiếu niên này đánh thành tàn phế.

"Ha ha ha, chúng mày nhìn xem nó đang cầm cái gì?"

"Mau quay video, mẹ nó, tao phải quay video, sau này mở ra xem cũng bị chọc cho cười chết."

"Ta á! Ai ui má ơi!"

"A a a a đừng, đau, ô ô..."

"Ai ui ai ui, a a a a."

"Mày, mày đừng tới đây, mày mà tới đây, tao sẽ báo a! Đừng đánh, đau."

Một lát sau, đám thiếu niên vừa rồi còn dương oai diễu võ, lúc này chỉ có thể nức nở rêи ɾỉ vì đau đớn, run bần bật ôm lấy nhau.

Ở trung tâm trận chiến, tóc lam là đứa thê thảm nhất, trên mặt cậu ta đầy vết xanh xanh tím tím, nhiều chỗ còn chảy máu. Cậu ta quỳ ghé ở bên cạnh thùng rác, hai tay ôm cái mông đã sưng to của mình, khóc cũng không dám lớn tiếng.

Bởi vì đại ma vương này một khi không vui sẽ nói cậu ta quá phiền phức, sau đó càng đánh càng tàn nhẫn, càng đánh càng đau.