Anh Triệu như mất hồn trằn trọc trên giường đến chiều, ngay cả trưa ăn gì cũng không có ấn tượng, nhìn đồng hồ cuối cùng đã 2 giờ 30, không thể nằm được nữa, thay quần áo lên xe chạy về hướng khu chung cư của Bạch Ngọc Trạch.
Đến khu chung cư của bọn họ rồi, lúc đó mới 3 giờ, anh Triệu ngồi trên xe đợi.
Vừa mới đợi được một lúc, thấy hai người mặc cảnh phục đi ra từ tòa nhà của Bạch Ngọc Trạch, mắt anh Triệu sáng lên, xuống xe chặn họ lại: "Đồng chí, đồng chí, tôi là đồng nghiệp của người đàn ông đã chết ở tầng 18 hôm qua, đã gọi điện cho các anh mấy lần rồi, lần nào cũng nói chưa có tiến triển, xin hỏi bây giờ đã tìm ra nguyên nhân cái chết của họ chưa?"
Sợ cảnh sát không tin, anh Triệu còn lấy giấy tờ ra cho họ xem.
Ông ta chỉ có một điểm không hiểu, tại sao truyền nhân Ngự trù lại chết ở nhà đối diện? Hơn nữa tin tức truyền nhân Ngự trù qua đời, bọn họ vẫn chưa công bố ra ngoài. Anh Triệu phải thừa nhận, lúc đầu ông ta đã tham lam, tiếc nuối lượng người xem hiện có của [Phòng livestream ẩm thực], do dự một chút rồi để Bạch thiếu thay thế tiếp tục làm. Nếu biết cậu sẽ lên hot search ngay tối đó, còn cần gì [Phòng livestream ẩm thực] nữa. Bắt đầu lại từ đầu tốt biết bao! Đỡ phải lo lắng khi tin tức về cái chết của truyền nhân Ngự trù truyền ra ngoài, lại thêm một tầng rắc rối.
May mắn thay, câu trả lời của cảnh sát cũng không có gì kỳ lạ. Truyền nhân Ngự trù thật sự đã nhận tiền của đối thủ, đã chuyển hết đồ đạc đi, kết quả khi sắp đi thì gặp cô hàng xóm xinh đẹp ở nhà đối diện, cô hàng xóm xinh đẹp mời gọi anh ta, anh ta không kìm được cám dỗ, có lẽ nghĩ dù sao cũng sắp chuyển đi rồi không ăn thì phí... Anh ta không biết tinh thần của cô hàng xóm xinh đẹp đã có vấn đề từ lâu, đang chuẩn bị tự tử, tìm truyền nhân Ngự trù là do nhất thời nảy sinh ý định, có lẽ nghĩ hai người cùng lên đường sẽ bớt cô đơn cũng nên? Tóm lại một chai rượu đỏ có độc đã uống hết, cả hai cùng qua đời.
Anh Triệu thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn cảnh sát xong, lại quay về xe của mình, chắp tay lại niệm vài câu Phật cho gã xui xẻo truyền nhân Ngự trù. Ông ta quyết định lúc quay lại chùa cầu nguyện, cũng làm lễ cho anh ta, bất kể sinh thời như thế nào, anh ta đã chết rồi, chết là hết, cầu phúc cho buổi livestream của họ có thể nổi tiếng là được.
Lại kiên nhẫn đợi thêm một lúc, nhìn đồng hồ cuối cùng đã đến 4 giờ hẹn, anh Triệu lập tức bước nhanh như bay, đến trước cửa nhà Bạch Ngọc Trạch gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở ra.
Anh Triệu: "... Ơ!"
Ông ta sợ hãi lùi lại một bước, nếu không phải Bạch thiếu đang sống sờ sờ đứng trước mặt mình, ông ta cứ ngỡ mình đi nhầm cửa mất!
Đây còn là căn hộ mẫu bình thường không có gì đặc biệt sao?
Chỉ nhìn trong phòng khách, đã bày biện nhiều chậu cây xanh đẹp đến mê hoặc.
Có những dây leo như thác nước hoa, có những cây trúc ngọc xanh biếc đứng thẳng tắp, có những bông hoa đang nở rộ rực rỡ.
Mũi ngửi thấy mùi hương thơm ngát, lan tỏa trong không khí trong lành, mùi hương này khó mà diễn tả được, nhưng khiến người ta không kìm được mà hít vào, như thể muốn hút hết vào phổi, say sưa như đang dạo chơi trên mây, khuôn mặt không kìm được mà nở nụ cười.
Nhưng anh Triệu hoàn toàn không dám bước vào.
Bởi vì tất cả những nơi mắt nhìn thấy được đều trải đầy thảm màu vàng nhạt nhìn là biết rất đắt tiền. Nói thật, nhìn Bạch thiếu đi chân trần, đạp trên tấm thảm ấm áp, cảnh tượng này đẹp mắt quá, đặc biệt cậu còn đang ôm một con mèo đen rất đẹp, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng rõ ràng là làm bằng lụa. Vào buổi chiều mùa đông, ánh nắng màu cam dịu dàng chiếu qua cửa sổ kính, cảnh tượng này đẹp như một bức danh họa tuyệt thế, dù là người lạnh lùng nhất cũng không kìm được mà tim đập nhanh hơn.
Anh Triệu nhắm mắt lại, trước đây ông ta nói khi nhìn thấy Bạch thiếu luôn thấy có gì đó không hợp...
Không hợp là phải rồi! Bởi vì khí chất đó của cậu hoàn toàn không hợp với những món đồ rẻ tiền trên người!
Vậy ra trong thời gian ngắn như vậy, cậu đã tiêu hết 150.000 tiền ký hợp đồng rồi ư?
Sao cảm giác 150.000 còn xa lắm mới đạt đến mức độ này nhở!
Nhưng vấn đề bây giờ là, căn phòng sang trọng lộng lẫy thế này, cậu công tử quý phái cao sang thế này, ông ta thử sờ vào lương tâm mà nghĩ, cậu có điểm nào giống một streamer ẩm thực chứ!
Anh Triệu có thể tưởng tượng, đến lúc livestream, sẽ có bao nhiêu người chửi người ký hợp đồng với cậu là có mắt không tròng, phí phạm nhân tài...
Thật sự không cần thuê một người quản gia nấu ăn, rồi bưng lên phục vụ, còn Bạch thiếu chỉ cần nhíu mày ăn thôi sao?