Anh Triệu giống như không nghe thấy, không chớp mắt.
Chỉ lầm bầm một câu: "Người xấu hay gây chuyện!"
Vào thời điểm quan trọng, nhất định phải đứng về phía nam thần! Cùng chung kẻ thù với cậu! Để cậu cảm nhận được sự chân thành của mình!
Đừng nói cô gái này có khả năng đang vu khống... Cho dù là thật thì có sao? Có nhiều người muốn quyến rũ Văn thiếu gia, ai nhớ được ai! Hơn nữa, cô ta cũng quá coi thường bộ phận của bọn họ rồi, nơi đó chính là một lãnh cung đó! Đằng ấy có thấy Hoàng thượng nhà ai không có chuyện gì lại đi lang thang trong lãnh cung không...
Bạch Ngọc Tuyết bị câu nói "người xấu hay gây chuyện" làm tức giận suýt thăng thiên, không thể giữ nổi vẻ mặt của công chúa nhỏ, đôi mắt vốn đẹp giờ trông như bị dao cứa, biểu cảm dữ tợn, thật sự rất xấu xí.
Anh Triệu vẫn đang nói không dứt về đãi ngộ và phúc lợi với Bạch Ngọc Trạch, chẳng hạn như lương cơ bản đã đủ tiêu chuẩn của nhân viên văn phòng, tiền thưởng chia đều, công ty trả tiền thuê nhà! Hoàn trả tất cả nguyên liệu thực phẩm! Hoàn trả học phí nâng cao kỹ năng nấu ăn! Đưa ra quyền tự chủ lớn nhất! Thời gian linh hoạt, làm bán thời gian không ảnh hưởng đến công việc.
Gì cơ, cậu còn là sinh viên top 2 hả? Tuyệt vời! Căn hộ chúng tôi thuê gần trường cậu lắm, hay chúng ta đi xem ngay bây giờ? Nếu thấy hài lòng thì ký hợp đồng luôn!
Anh Triệu nói rất nhanh, như thể sợ rằng nếu nói chậm thì sẽ bị "nam thần" tìm ra kẽ hở để từ chối.
Bạch Ngọc Trạch đứng đó, ánh mắt trống rỗng không biết đang nghĩ gì, khi lấy lại tinh thần thì ra hiệu cho anh Triệu đang hưng phán dừng lại, gật đầu nói: "Vậy thì đi thôi."
Anh Triệu ngạc nhiên mở to mắt: "Ý của cậu là, đi xem phòng?"
Bạch Ngọc Trạch bước đi trước: "Anh dẫn đường đi."
Anh Triệu nhảy hai bước tại chỗ, rồi chạy nhanh: "Được rồi! Xe tôi đậu ngay phía trước!"
Thấy bọn họ sắp đi, Bạch Ngọc Tuyết không chịu buông tha, chạy theo hai bước: "Anh đứng lại..."
"Cô câm miệng!"
Bạch Ngọc Trạch bộc lộ hoàn toàn khí thế của mình, lạnh lùng quay lại nhìn ba người kia.
Cậu từng chữ từng câu nói: "Đây là lần cuối cùng, sau này gặp tôi thì hãy tránh xa, đừng ra ngoài làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ cho các người biết thế nào là hối hận."
Trong mắt ba người Bạch Ngọc Tuyết, Bạch Ngọc Trạch chợt như biến thành một con thú dữ, khiến bọn họ theo bản năng mà la hét như những con gà lôi hoảng sợ, đứng chết trân tại chỗ, chân mềm như cọng bún, suýt ngã xuống đất.
Một đứa trẻ đi qua chỉ vào bọn họ cười: "Ha ha, nhát quá... Anh ấy còn chưa đánh bọn họ nữa. Mẹ ơi, đây có phải là người giả vờ bị đυ.ng trong truyền thuyết không ạ?"
Mẹ của cậu nhóc lập tức kéo đi.
Bạch Ngọc Trạch ngồi lên xe của anh Triệu, tâm trạng của cậu có vẻ khá tốt, Anh Triệu liên tục qua gương chiếu hậu quan sát sắc mặt của cậu, sợ nam thần bị ba người kia làm phiền, lỡ không ký hợp đồng với mình thì hỏng.
Ây da, không chỉ đẹp trai mà tâm lý cũng tốt nữa! Nếu như là người khác chắc chắn không thể bình tĩnh như vậy, lúc cậu bộc lộ hết khí thế thật sự rất đẹp trai! Chẳng qua Triệu béo ông ta không phải nữ, nếu là nữ thì chắc chắn không thể kiềm chế được mà mắt sáng lên hình trái tim rồi...
Sau khi ký hợp đồng với cậu, tương đương với lúc ông ta chơi địa chủ, mình đã có bốn đôi hai cộng với con át chủ bài!
Cái đám cháu bên Thiên Cung livestream kia, hãy đợi đấy!
Lái xe hơn nửa tiếng, anh Triệu đã đỗ xe trước một khu chung cư trông khá sang trọng.
Ông ta chỉ về hướng đông nam: "Đây, trường của cậu ở bên đó, chỉ cách hai trạm thôi, lát nữa anh sẽ mua cho cậu một chiếc xe điện, đi qua đó sẽ tiện hơn nhiều."
Xuống xe, ông ta dẫn Bạch Ngọc Trạch vào thang máy: "Căn hộ ở tầng mười tám, không quá lớn, hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng điểm cộng là bếp được trang trí rất đẹp, còn có một ban công lớn, là nơi có ánh sáng tốt nhất trong cả tầng. Căn hộ này rất mới, trước đây chưa có ai ở, người đầu tiên tôi ký hợp đồng là hậu duệ của đầu bếp Hoàng gia. Cậu phân xử giúp tôi xem, tôi đối xử với anh ta tốt biết nhiêu. Nếu như anh ta muốn nghỉ việc, ít nhất cũng nên báo trước chứ! Đã vậy còn để tôi chờ... Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã nhận tiền từ chỗ khác rồi..."
Nói về hậu duệ của đầu bếp Hoàng gia, anh Triệu vẫn không thể kiềm chế cơn giận, nếu không phải đang ở ngay trước mặt nam thần, chắc ông ta đã chửi thề rồi.
Khi bước vào thang máy, vừa định bấm nút đóng cửa thì bên ngoài có một cô gái khoảng hai mươi tuổi chạy đến: "Ê ê ê, đợi tôi một chút!"
Cửa thang máy đóng lại "cạch" một tiếng, nhưng cô ấy vẫn kịp bước vào.
Cô gái bấm nút tầng, thấy tầng mười tám đã sáng, bèn quay lại chào hàng xóm cùng tầng: "Mọi người..." mới chuyển đến à?
Câu nói của cô ấy chưa kịp nói hết, khi nhìn thấy Bạch Ngọc Trạch thì há hốc miệng, trong đầu trống rỗng, quên mất mình định nói gì!
Chời đất ơi! Mình còn chưa trang điểm!
A a a a, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, chị gái thiên sứ, Chúa ơi!
Bạch Ngọc Trạch vẫy tay chào cô ấy: "Ha lo."
Cô gái cũng như trong cơn mơ vẫy tay: "Ha lo."
Từ tầng một lên tầng mười tám, thời gian như kéo dài vô tận, nhưng cũng như ngắn lại.
Rất nhanh, thang máy phát ra tiếng "ting", cô gái đứng ở phía trước giống như mộng du bước ra ngoài.
Cô ấy cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hàng xóm mới.
Trên đời sao lại có người đẹp như vậy chứ, cô ấy sắp chết tới nơi rồi má ôi!
Sau đó, cô ấy nhìn thấy người đẹp đến mức sắp chết đó dừng lại trước cửa nhà bên phải, đột nhiên lên tiếng: "Lẽ nào là căn này hả? Trong đó có người chết đó."
Cô gái: "..."
Cô ấy không nghe nhầm chứ? ? ?
Anh Triệu: "Đùa gì thế! Không phải căn này đâu!"
Đến khi ông ta phản ứng kịp, ông ta không nhịn được thất thanh kêu lên: "Nam thần, cậu đang đùa gì vậy? Sao cậu biết trong đó có người chết?"