Chương 4: Những Tên Lưu Manh Trong Thôn

Lâm thị thở dài, chậm rãi nói: “Còn không phải là vì cha mẹ ngươi, bởi vì muốn kiếm nhiều tiền, mượn họ hàng cùng hàng xóm, nói là muốn đi buôn bán, vào một thương đội, muốn đến phương nam buôn bán, nào có ai nghĩ đến trên đường gặp cướp, cả người cả tiền đều không còn.”

Lâm thị nói đến thương tâm, dùng tạp dề bụm mặt thất thanh khóc lớn.

Trong mắt Thiên Bảo cũng tràn đầy nước mắt:“ Tin tức cha mẹ qua đời truyền về nhà, đại cữu, nhị cữu, còn thẩm thẩm, liền đem đồ trong nhà chúng ta dọn đi hết, phòng ở cũng bị hương thân trong thôn chiếm đi.”

Lâm thị lau nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp: “Nơi này nhà cũ của ta, mấy năm nay không có người ở, bà ngoại không thể nhìn hai tỷ đệ ngươi không có nơi để về, Đào Nhi a, sau này ngươi đừng tùy hứng, cha mẹ ngươi không ở đây, bà ngoại sống cũng không được mấy năm, ngươi phải cùng Thiên Bảo sống thật tốt, biết chưa?”

“A tỷ, bà ngoại trước kia ở cùng đại cữu, hôm qua đại cữu tới nhà chúng ta, nói là về sau không quản bà ngoại nữa, cũng không cho chúng ta đi tìm hắn.” Thiên Bảo thở phì phì nói.

Tô Đào lôi kéo tay Lâm thị: “Bà ngoại, về sau ta và Thiên Bảo cùng nhau chăm sóc người. Tống Minh Đức chính là tên hỗn đản, liền tính hắn về sau có quỳ gối trước mặt ta, ta đều lười cho hắn một cái liếc mắt!”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy, bà ngoại liền an tâm rồi, kỳ thật phòng cũ này thu thập một chút vẫn còn tốt, vẫn có thể ở lại. Đến lúc đó ta lại đem phòng bếp nhỏ một sửa lại lần nữa , tuy rằng ta không ở, nhưng là ngươi lại đây xem.”

Lâm thị lôi kéo Tô Đào, đi đến ngoài tường Tây viện, chỉ vào một mảnh đất hoang nói: “Đây là khối đất hoang, mặt trên đều là đá nhỏ, vừa không phải của thôn, cũng không phải địa chủ, ta nghĩ, chúng ta chính mình thu thập một chút, trồng một chút bắp bí đỏ gì đó, nhà chúng ta ba người liền có cái ăn liền, lại nói bà ngoại làm chút việc may vá giúp người ta, ngày trôi qua cũng ổn, tiền thiếu người ta cũng sẽ trả được hết.”

“Không cần, sự tình trước kia, ta sẽ nghĩ cách.” Tô Đào nhìn mảnh đất tràn ngập cỏ dại, trong lòng kỳ thật rất muốn mắng chửi người.

Từ trong miệng Lâm thị, Tô Đào có thể làm rõ một ít truyện.

Trừ bỏ phòng ở rách nát cùng hai bàn tay trắng, còn thiếu không ít nợ bên ngoài.

Tô Thiên Bảo cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, để Lâm thị vào, rồi mới lôi kéo vặt áo nàng: “A tỷ, chờ ta lớn lên một chút, liền đi vào trong thành kiếm tiền, ngươi ngàn vạn lần đừng có gấp.”

Tô Đào chụp thật mạnh vào bờ vai của hắn, nói ra những lời buồn bực trong lòng: “Không vội, tiền liền có thể kiếm, chỉ cần chúng ta chịu nỗ lực.”

Còn thừa thời gian, Tô Đào lại tới cửa nhìn nhìn. Bà ngoại ở phòng đối diện với núi, nhà ở của thôn dân khác đều ở hướng bắc nằm phía sau núi. Phòng của bà ngoại ba mặt đều bị mương bao quanh, chẳng qua mương này thời gian dài không được dọn sạch đều bị cỏ dại bao trùm. Phòng ở của bà ngoại bị mương cùng cỏ dại bao phủ, này nếu là mùa hè đến sẽ bị muỗi ăn thịt mất.

Đứng ở cửa, nhìn ra phương xa, có thể thấy ẩn ở dưới lớp sương mù là núi lớn. Vụ mùa mới qua được hai tháng, nhiệt độ vẫn rất thấp, nhìn thời tiết không tồi, Lâm thị tính toán đem phòng thu thập một phen.



“Đào Nhi ngươi ở nhà, đem chăn mang ra phơi, ta đi gánh nước.” Lâm thị bước hai chân cũng không còn hữu lực, xách hai cái thùng gỗ, cầm lấy đòn gánh nói với Tô Đào.

“Ta đi gánh nước, về sau việc nặng trong nhà, ta làm là được,” Tô Đào dùng nón tay đem tóc bới lên một kiểu đơn giản, ở sau đầu buộc thành cái đuôi ngựa, cầm lấy thùng nước cùng đòn gánh đi ra ngoài.

“A tỷ, ta cùng ngươi đi.” Tô Thiên Bảo lo lắng nàng không tìm thấy giếng nước trong thôn.

Ra khỏi cửa, những ánh mắt khác thường liền theo phía sau nàng. Nếu là Tô Đào trước kia trăm triệu lần chịu không nổi loại ánh mắt này.

Nhưng là Tô Đào hiện giờ sẽ yên lặng chịu đựng sao?

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua người khác gánh nước sao?” Tô Đào hung hăng trừng trở về.

Tôn An ngồi xổm trước cửa nhà mình cào lúa, bên cạnh còn có Lý Thiết Trụ.

Hai người bọn họ đều là những tên côn đồ nổi danh ở Liễu thôn, trộm cắp, không việc gì không dám làm. Mà tính vô lại của Tôn An tuyệt đối là di truyền, nương của hắn Tôn thị nổi danh là người đàn bà vô lại ở Liễu thôn.

Lý Thiết Trụ lớn lên vừa đen vừa đô, hắn cùng Tôn An hai người tuyệt đối là bổ sung cho nhau, một tên nhiều ý đồ xấu, một tên có sức lực lớn, hai tên này thường xuyên kết phường làm chuyện xấu.

Từ miệng của Thiên Bảo , Tô Đào căn bản đã nhận biết được hầu hết người dân trong thôn Liễu, đặc biệt là hai người kia, Thiên Bảo rất sợ bọn họ như vậy, mấy tên lư manh xấu xa, ai mà không sợ?

Tôn An nhổ một bãi nước miếng, bĩu môi cười, “Ta còn tưởng là ai , đây chẳng phải là Tô Đào đại náo Vương gia hôm qua sao? Sao, nháo hôn không thành, tính tình biến đổi cũng kinh đấy, nếu ta nhớ không lầm, trước kia ngươi thấy ta trông như chuột thấy mèo vậy!”

Lý Thiết Trụ phụ họa theo hắn nói, “Có lẽ là chịu kí©h thí©ɧ không nhỏ ha, ngươi bị người ta đẩy ngã một lần vẫn không khôn ra sao?”

Tôn An bày ra vẻ mặt bỉ ôi vươn tay về phía nàng, “Đào nhi muội muội, Tống Minh Đức chính là tên ẻo lẻ, ta tự hỏi sao ngươi có thể để ý tên đó chứ, không bằng ngươi đi theo ta, kỳ thật ta vẫn luôn thực thích ngươi……”

Tôn An thích Tô Đào cũng không phải một ngày hai ngày, hiện giờ Tô Đào lại dọn đến cách vách nhà hắn , nghĩ lại liền thấy hưng phấn.

Phá tường viện nhà nàng, đối với hắn không quá khó.

Nếu buổi tối thừa dịp nàng ngủ rồi, cạy cửa đi vào, hắc hắc……



Thấy Tôn An muốn động tay động chân, Tô Đào đột nhiên hành động.

Nháy mắt nàng đã chế trụ ngón tay của Tôn An , ra sức bẻ ngược về phía sau, Tôn An bị đau đến nỗi quỳ trên mặt đất, mở mồm kêu đau oai oái.

“Là thích như vậy, hay là như vậy!” Tô Đào hung hăng nói, đem cánh tay hắn vặn ngược ra phía sau.

Lý Thiết Trụ thu lại ý cười trên mặt , đột nhiên đứng thẳng thân mình, bước nhanh đi tới Tô Đào , “Tô Đào, ngươi dám đánh nhau ở đây sao?”

Tô Thiên Bảo bị dọa trốn đến phía sau đại thụ ven đường , lén lút lộ ra cái đầu, nhìn về phía bọn họ.

Tô Đào lại hung hăng vặn ngược cánh tay của Tôn An , đến khi sắp vặn gãy đột nhiên nàng đẩy mạnh Tôn An về phía hắn, bộ dạng như muốn đánh nhau với Lý Thiết Trụ một trận.

“Ta đánh lũ du côn xấu xa các ngươi ấy, lần này ta chỉ cảnh cáo, ta và các ngươi nước giếng không phạm nước sông, về sau đừng có thèm đòn đi gây chuyện với ta!”

Người hiền bị người khinh, ngựa tốt bị người cưỡi.

Nhà của nàng không có đàn ông, nếu tỏ vẻ yếu thế, khẳng định sẽ bị nhóm người này đè đầu cưỡi cổ.

Lý Thiết Trụ và Tôn An va vào nhau, hai người đều bị sức lực to lớn của nàng doạ sợ đến ngu người. Ngơ ngẩn nhìn bóng dáng nàng đi xa , cho rằng chính mình vừa rồi xuất hiện ảo giác.

“Ngươi mau đánh ta một cái, xem ta có phải hay không đang nằm mơ,” Tôn An chịu đựng đau đớn trên tay , mơ hồ nói với Lý Thiết Trụ.

“Ban ngày ban mặt ngươi nói mớ cái gì đấy, ta thấy Tô Đào này tám phần chính là bị kí©h thí©ɧ quá lớn, nếu thấy Tống Minh Đức, nàng nhất định sẽ hiện nguyên hình!”

“Ngươi nói không sai, Vương Bạc Phượng không phải mới rời đi sao? Chắc nàng cũng bị nàng ta cho ăn thiệt, ngươi chờ coi, Tống Minh Đức rất nhanh sẽ bị vương bạc phượng kéo tới!”

Chuyện vừa xảy ra , tất cả bọn họ đều nghe thấy được, Tôn thị hưng phấn lạ thường, bởi vì sắp có náo nhiệt để xem !

Tính cả hai người bọn họ cộng lại, thật mong chờ thời điểm trả thù Tô Đào.