Các phóng viên đã nhận được câu trả lời họ muốn và hài lòng rời đi và Tưởng Miêu cũng hài lòng bước vào công ty.
Kết quả là không có ai trong số các thành viên trong ban nhạc của cậu ở đây nhưng cậu lại nhìn thấy người đại diện mới của mình.
Đại diện mới của anh tên là Tiểu Nam, một cô gái đeo kính gọng đen và mái tóc dài xoăn, nhìn bằng tuổi, lẽ ra cô ấy mới tốt nghiệp cách đây hai năm, trông khá ngây thơ.
Tưởng Miêu trong lòng nghĩ Cố Nam Trạch sợ rằng cậu sẽ bị lừa dối một lần nữa, vì vậy anh ta đã tìm một người đơn giản cho cậu.
“ Thành viên nhóm nhạc của tôi đâu?” Tưởng Miêu hỏi cô gái“Tại sao không có người nào tới?
“Chủ tịch Có nói rằng những người đó không đáng tin cậy, và anh ấy sẽ đích thân giúp cậu thành lập một ban nhạc.” Tiểu Nam đẩy kính và nói.
“… Nhóm của tôi, anh ta rộng rãi như vậy?” Tưởng Miêu không dám nói ra, dù sao người bên kia cũng là tổng tài bá đạo truyền thuyết trong tiểu thuyết, nếu không cẩn thận sẽ bị chôn sống và mắt của cậu sẽ bị tay không xé rách "Những gì tôi nói vừa rồi, xin hãy giữ bí mật đừng báo cáo với chủ tịch Cố."
Tiểu Nam: "Tôi là đại diện của cậu, đương nhiên sẽ nghe lời cậu."
Tưởng Miêu nhìn thấy cô cầm một cuốn sổ nhỏ ghi lại từng lời cậu nói, không nói nên lời, xé tờ giấy ra, "Vì chủ tịch Cố muốn thành lập ban nhạc cho riêng tôi, vậy tôi sẽ chờ tin vui của anh ấy, trong lúc chờ ban nhạc.Trước khi nhóm sẵn sàng, cô giúp tôi đảm nhận việc quay phim. "
“ Cậu muốn quay phim?” Tiểu Nam đẩy kính, lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho Cố Nam Trạch, “ Cậu ấy nói cậu ấy muốn quay phim.”
“Còn có thể nói chuyện sao?” Tưởng Miêu cầm lấy di động, xóa đi tin nhắn và chỉnh sửa, “Chỉ cần chọn cho tôi một kịch bản đơn giản, tôi không quá đòi hỏi.”
“Được rồi, tôi sẽ hỏi chủ tịch Cố.” Tiểu Nam gật đầu và ghi nhớ lời nói của anh.
"Cô ba câu không rời Cố Nam Trạch sao? Tìm gặp anh ta là được rồi. Cô đi nhờ anh ta thu xếp cho tôi một kịch bản của đạo diễn lớn cho tôi." Tưởng Miểu thật sự sợ cô gọi Cố Nam Trạch tới đây.
Không ngờ, cậu bị hai người đàn ông to lớn kéo lên xe trước khi ra khỏi cửa công ty.
Tưởng Miêu chưa kịp hét lên thì một người trong số họ đã bịt miệng câụ lại.
Một người đàn ông lớn tiếng nói: "Thiếu gia, đừng sợ, chúng tôi là do chủ tịch Tưởng phái tới, ông ấy bảo cậu đi gặp chủ tịch Vương."
"Lại là chủ Tịch Vương sao? Không phải chủ Tịch Vương đã bị Cố Nam Trạch dọn dẹp sạch sẽ rồi sao?" Tưởng Miêu kéo tay đang che miệng ra nói, "Hắn còn dám tới?"
Hai người đàn ông to lớn liếc nhau, nhưng cũng ngẩn ra, "Không phải, chủ tịch Tưởng bảo anh hãy làm thân với chủ tịch Vương."
Hai người giải thích cho Tưởng Miêu, và Tưởng Miêu nhận ra rằng vị Chủ tịch Vương này không giống với vị Chủ tịch Vương mà anh ta gặp ngày đầu tiên.
Vị này là đối tượng kết hôn mà cha cậu giới thiệu với cậu, cha cậu cũng giải thích rằng nếu người này không thích cậu, sau lưng sẽ có hơn chục người, một buổi sáng, một buổi tối, cho đến khi cậu gặp một người hài lòng với cậu.
Tưởng Miêu bị bọn chúng bắt cóc ngay khi vừa rời khỏi công ty, không còn đường chạy thoát nên đành cắn răng chịu đạn và bị chúng đưa đến nhà hàng.
Hắn vốn tưởng rằng phụ thân nhất định sẽ tìm hắn một cái già nua xấu xí vô dụng ngoại trừ tiền, ai ngờ bên kia là một người đẹp trai, lễ phép, sạch sẽ.
Nhưng cho dù đối phương có tốt đẹp đến đâu, cậu cũng không thích đàn ông.
“Xin chào, tôi tên là Vương Chấn .” Người đàn ông mỉm cười với cậu.
“Xin chào, tôi tên là Tưởng Miêu .” Tưởng Miêu nói xong, muốn quay đầu rời đi, nhưng lại bị hai người đàn ông to lớn đè lên ghế, một người bên trái và một người bên phải bao vây, cậu ngượng ngùng cười cười, " Làm anh chê cười rồi nhà tôi cũng quen rồi, anh cưới tôi cũng làm như vậy, ba ba phải cho ngươi hai cái vệ sĩ canh chừng, chúng ta nên thôi đi."
Vương Chấn nhìn hai người phía sau gật đầu, “Hiểu rồi, dù sao nếu con trai tôi không làm đúng chức trách, không biết chăm sóc để người ta bao nuôi, tôi cũng sẽ tìm hai người theo dõi nó. "
“Điều tra rất cẩn thận.” Giang Miêu không nói nên lời nhìn anh, “Từ khi biết quan hệ của tôi và Cố Nam Trạch, anh vẫn dám hẹn hò với tôi?
"Cố Nam Trạch chỉ chơi với cậu thôi, người như cậu ta làm sao có thể chân thành với người khác được? Đừng quá ảo tưởng." Vương Chấn cúi đầu cười lần nữa, trong giọng điệu có chút châm chọc, "Còn tốt hơn bị người khác coi như một công cụ để chơi đùa, tốt hơn hết cậu nên tìm một ai đó để có một cuộc sống yên bình và ổn định. Tôi sẽ không bận tâm đến quá khứ của cậu. Dù gì thì cậu cũng môn đăng hộ đối với tôi. Chúng ta lát nữa sẽ đến bệnh viện để kiểm tra sau chỉ cần không mắc bệnh lung tung. Chúng ta sẽ đăng kí kết hôn ngay."
“Anh thật sự không kén chọn.” Tưởng Miêu cứng họng, không biết từ đâu mà anh ta tin tưởng sẽ gả cho anh ta.
"Nói cho cùng nghe nói đàn ông có thể sinh con rất ít, mà đàn ông cường tráng có thể sinh nhiều, sau khi kết hôn cậu không phải làm gì cả, chỉ cần sinh con đàn cháu đống cho nhà họ Vương của chúng ta thôi." Vương Chấn nói chuyện trong giọng nói mang theo sự ghét bỏ.
“Nếu có thể sinh con tôi sẽ không sinh cho anh, tôi phải sinh cho Cố Nam Trạch.” Tưởng Miêu cảm thấy vừa rồi cậu nói quá nhiều với anh ta nên mới chuyển qua Cố Nam Trạch xua đuổi anh ta, tiết kiệm thời gian, "Mấy ngày trước tôi cũng có người đàn ông họ Vương muốn tôi đi theo anh ta, nhưng cuối cùng Cố Nam Trạch cũng gạt đi, bây giờ người ta không biết nên tạt vào sông nào để kiếm ăn anh có muốn theo bước chân của anh ta không? "
Tưởng Miêu thấy vậy sắc mặt người thay đổi, vừa rồi rất kiêu ngạo, hiện tại sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, hắn cho rằng lời nói của mình đã có tác dụng, vì vậy nói tiếp, "Cố Nam Trạch yêu tôi nhất."
Sau khi Tưởng Miêu nói lời này, Vương Chấn thực sự run rẩy đứng lên.
Tưởng Miêu ngẩng đầu tiếp tục nói chuyện với hắn, hoàn toàn không để ý tới Cố Nam Trạch xuất hiện phía sau.
Cố Nam Trạch vừa nhìn thấy Tưởng Miêu, ngày đó Tưởng Miêu mắng anh ta rồi chạy đi, hôm nay cậu ấy đang ăn tối với người đàn ông khác, anh đi qua không vui, nhìn thấy Tưởng Miêu, giống như một con cáo nhỏ, đang ngẩng đầu lên và sau đó Người đàn ông nói rằng Cố Nam Trạch rất thích cậu và cậu muốn sinh một đứa con cho Cố Nam Trạch.
Cố Nam Trạch sắc mặt dịu đi rất nhiều, đi tới bên cạnh Vương Chấn, Vương Chấn run rẩy đứng lên, "Chủ tịch Cố, thật trùng hợp?"
Cố Nam Trạch không nói lời nào, lạnh lùng nhìn anh ta, Vương Chấn sợ đến mức gần như không đứng vững.
Tưởng Miêu cũng sửng sốt, không ngờ Cố Nam Trạch lại xuất hiện ở đây, vốn dĩ Tưởng Miêu cho rằng Vương Chấn khá đẹp trai, ai biết so với Cố Nam Trạch thì một người một trời một vực.
“Chủ tịch Cố, tôi sai rồi, tôi không biết cậu ấy thuộc về anh, tôi rời đi trước!” Vương Chấn nói rồi bỏ chạy, nhưng Cố Nam Trạch đã giữ lấy vai anh.
Sức mạnh của Cố Nam Trạch quá lớn khiến Vương Chấn cảm thấy xương của mình như sắp bị nghiền nát.
“Bây giờ là tháng mấy?” Cố Nam Trạch hỏi.
"Mười ... tháng mười ..." Vương Chấn lắp bắp.
“Trời trở lạnh.” Cố Nam Trạch liếc nhìn Tưởng Miêu, hiển nhiên là nghe được Tưởng Miêu nói cái gì khi làm cho Vương Chấn sợ hãi.
Vương Chấn sợ đến mức chân yếu dần, vừa chạy vừa bò đi.
“Tại sao anh ta lại rụt rè như vậy?” Tưởng Miêu không khỏi vỗ tay cười trước bộ dạng buồn cười của anh ta, cười được nửa đường, anh ta phát hiện ra Cố Nam Trạch đang ngồi đối diện nhìn mình chằm chằm, sợ tới mức nụ cười của anh ta đông cứng lại. "Vậy thì chủ tịch Cố tôi có việc phải làm, nên tôi đi trước."
“Dừng lại.” Cố Nam Trạch chỉ vào ghế, “Ngồi đi.”