Cậu cho rằng mình đã đọc nhầm tiểu thuyết, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đàn ông trên đời này thật sự có thể có con!
Cậu phớt lờ những gì mẹ tiếp tục nói, và vội vàng đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.
Cậu xấu hổ khi phải nói chuyện với nhân viên bán hàng, và cậu chọn một cửa hàng tự phục vụ 24 giờ để mua một hộp thuốc.
Hộp nói thuốc tránh thai khẩn cấp 24h, cậu tính toán thời gian, đã gần 24h, cậu nhanh chóng uống thuốc.
Vừa rồi cậu chạy nhanh đến nỗi gia đình cậu nghĩ rằng để trốn tránh cuộc hôn nhân, bố cậu đã rất giận cậu, mắng cậu thất vọng rồi bỏ đi.
Mẹ đã cố gắng thuyết phục Tưởng Miêu để làm cho cậu ấy hiểu điều gì đó, nhưng cậu ấy đã bị anh họ của mình lôi kéo trước khi rời đi.
“Giang Miêu hôm nay thật kỳ lạ, cô à, cô giúp con làm rõ.” Tuy rằng anh họ thường ở trước mặt Tưởng Miêu rất hống hách nhưng lại giả bộ đáng thương trước mặt mẹ của Tưởng Miêu, “Con biết là, con ở đây với mẹ là ăn nhờ ở đậu. Mọi người coi con như người ngoài, nhưng em ấy nói vậy thì hơi quá. "
“Con ấy nói gì vậy?” Mẹ hỏi.
" Em ấy nói rằng con lấy trộm đồ trong nhà, và em ấy thường không coi thường con, còn nói rằng con ngày nào cũng ăn trộm đồ trong nhà . Mặc dù mẹ con đã ly hôn và không có tiền nhưng mẹ sẽ không cho con tiền tiêu vặt, dù con không có tiền, cũng Không trộm cắp ”.
Nhìn thấy cậu đáng thương, mẹ cậu vội nắm lấy tay cậu và vỗ tay: "Là lỗi của dì. Đã bao lâu rồi cậu không cho con tiền tiêu vặt."
Anh họ tôi ánh mắt lập tức sáng lên, "Thật không tốt, em trai không nên nói con ăn trộm tiền của gia đình. Hôm nay em ấy nói xấu như vậy, ai biết lần sau sẽ nói gì."
"Đừng lo lắng, vì con sống ở nhà dì, dì sẽ không để con bị thiệt đây . Dì sẽ đi nói với Miêu Miêu." Mẹ nói muốn đi ra ngoài tìm Tưởng Miêu, nhưng mẹ đã nhìn thấy Tưởng Miêu đã trở lại.
Tưởng Miêu không nhìn bọn họ, chạy nhanh về phòng, mẹ cậu cũng đi theo.
Tưởng Miêu vừa uống thuốc tránh thai, mẹ cậu bước vào, cậu nhanh chóng ném hộp thuốc xuống gầm giường.
"Con vừa chạy ra ngoài làm gì? Ba ba ít khi nói chuyện với con một lần, con cũng không cho nể mặt, con không học hỏi được từ Tưởng Hoà?" Mẹ ngồi bên giường, "Nhìn xem chúng ta đã nói với con cái gì rồi." Hôm nay Thật tốt. Dù sao thì con cũng không có nhiều việc để làm, tại sao con không kết hôn đi ... "
“Tại sao con không có việc gì, con có ban nhạc, mẹ, mẹ đã nghe bài hát của con chưa?” Tưởng Miêu sợ người bên kia thấy mình là giả nên nhanh chóng cất cây đàn sang một bên, “Hay con sẽ hát cho mẹ nghe một bài hát bây giờ."
“Đừng hát, cha của con nghe được sẽ chạy tới mắng con, con mau vứt bỏ đi.” Mẹ cậu nắm lấy tay cậu nói: “ Mẹ chỉ là một đứa con trai là con, mẹ không muốn xem cha con con trở mặt với nhau. "
Tưởng Miêu: "Không phải mọi y vừa đuổi con ra ngoài sao? còn bắt con phải kết hôn sao lại không cho đứa con hoang đó kết hôn?"
Mẹ: "Đừng nói bậy, Tưởng Hoà từ nhỏ đã đến ở nhà chúng ta, mẹ coi nó như con của mẹ. Hai con nên thân nhau, thường xuyên nịnh nọt nó nhiều vào và nó và cha con ở gần có thể nói tốt cho con."
Tưởng Miêu thật sự không nói nên lời, " Cha đem con hoang đưa vào nhà, ngươi thật là rộng lượng như vậy sao"
"Bất kể ai sinh ra đứa bé này, đều là con của cha con Cha ngươi đã tin tưởng giao đứa nhỏ cho mẹ..."
“Được, được rồi, mẹ không cần nói nưã.” Tưởng Miêu xua tay, “ Con hôm nay mệt quá, trước tiên muốn nghỉ ngơi, hôm khác sẽ nói chuyện với mẹ ”.
“Con lúc nào cũng thế này, con giả vờ ngủ ngay khi mẹ nói với con điều gì đó.” Mẹ vén chăn đắp cho cậu “Còn một điều nữa, sau này con sẽ xin lỗi anh họ của con, nó thật đáng thương. Con đã lớn rồi, ở trong trại trẻ mồ côi, và bây giờ cha mẹ tôi đã ly hôn, làm thế nào con có thể hình xử như một đứa trẻ? "
“Ôi, anh ấy đáng thương, anh họ đáng thương, con hoang của chaccũng đáng thương, nhưng con trai của mẹ không đáng thương.” Tưởng Miêu lấy tay đặt lên trán câụ, " Con phát sốt, mẹ còn không quan tâm, hai người đó ít nhất vẫn còn sống. Còn có mẹ chăm sóc, nói không chừng Tưởng Miêu đáng thương mới là đáng thương nhất. "
Tưởng Miêu mà hắn nói không phải chính mình, mà là nguyên chủ, Tưởng Miêu từ nhỏ đã luôn bị khinh bỉ.
Mẹ sờ lên cái trán nóng rực của cậu, lại sờ sờ nó đau khổ, " Mẹ không phải ở đay sao, mẹ mang thuốc cho con” Tưởng Miêu thấy người phụ nữ sắp khóc nên vội vàng kéo chăn bông lên che mình lại, chặn tiếng khóc.
“Hai đứa nó là con ruột của mẹ con cũng à con ruột của mẹ.” Mẹ vừa khóc vừa muốn đi lấy thuốc cho cậu, nhưng bị Tưởng Hoà ngăn lại.
Tưởng Hoà nói với người làm: "Sách cho lớp ngày mai còn thiếu, tôi đã nói mấy lần không được phép vào phòng tôi."
" Cậu ấy không biết người hầu mới tới hôm nay. Có lẽ cậu ấy sẽ cất nó đi cho con. Mẹ sẽ giúp con tìm nó." Mẹ nhanh chóng kéo anh ấy đi "Anh trai con đang ốm. Đừng quấy rầy anh ấy ở cửa. . "
“Bị bệnh?” Tưởng Hoà liếc nhìn Tưởng Miêu phòng, “ " Phế vật chính là phế vật .”
"Được, được rồi, đừng tức giận nữa," Mẹ nhỏ giọng kéo hắn đi, "Mẹ giúp con tìm sách."
Tưởng Miêu cả kinh: "... Nhà này lớn như vậy, tại sao phải nói trước cửa phòng của cậu?"
Ban đầu cậu cũng hơi khó chịu nhưng giờ lại càng cáu hơn khi chuông điện thoại reo.
Cậu cầm lên và thấy đó là tin nhắn của một số lạ gửi cho cậu.
"Xin chào, tôi là người đại diện mới của cậu Chủ tịch Cố đã mua lại công ty của chúng tôi. Nếu cậu có bất kỳ yêu cầu nào trong tương lai, cậu có thể liên hệ trực tiếp với tôi."
"Ngoài ra, tìm kiếm nóng về việc cậu được Chủ tịch Cố bao nuôi đã bị xóa, vì vậy đừng lo lắng."
“ Hoàn toàn?” Tưởng Miêu không nói nên lời, anh ta xoá hoàn toàn kế hoạch mà cậu đã tốn rất nhiều công sức.
Cậu gửi tin nhắn cho người đại diện của mình: "Có chuyện gì vậy? Chúng ta sẽ gặp nhau ở công ty vào ngày mai. Ngoài ra, hãy gọi cho tất cả các thành viên trong ban nhạc của tôi".
Cậu đã sẵn sàng để hoạch định hướng đi và phát triển nghề nghiệp trong tương lai của mình vào ngày mai.
Sáng hôm sau, khi cậu đến tầng dưới của công ty, cậu đã bị một nhóm phóng viên vây quanh.
Tuy rằng hot search ngày hôm qua đã bị xoá, nhưng chuyện này vẫn có rất nhiều người bàn luận, ai cũng muốn đào thêm bí mật về đại gia.
"Xin chào Tưởng Miêu, trên mạng có tin đồn rằng câụ cặp kè với Chủ tịch Cố. Đây có phải là sự thật không?"
"Tôi nghe nói các người là quan hệ nuôi dưỡng, đây là thật sao?"
"Có tin đồn rằng Cố Nam Trạch chưa bao giờ hẹn hò với ai trong 28 năm. Đó là bởi vì anh ấy không thể làm điều đó. Điều này có đúng không?"
Tưởng Miêu bị bọn họ chặn ở cửa, micro chọc vào mặt một cái, không thể động đậy.
Cậu có cảm giác mình đã trở thành một ngôi sao lớn, cậu ấy nhìn thẳng vào máy quay mà không hề né tránh, giả vờ rất ngại ngùng và nói: "Đừng hỏi tôi, anh Cố sẽ không cho tôi nói ..."