Tưởng Miêu mặc áo xong rồi đi tìm quần, còn tại cảm tạ, may là hôm qua cậu đã cởϊ qυầи áo ra, nếu không Cố Nam Trạch như vậy sẽ xé nát mất, " Trước kia anh đến tìm tôi có nói với tôi nếu như tôi cự tuyệt anh, anh sẽ làm cho tôi hối hận. Anh đã làm những gì đã nói ra vào đêm qua. Tôi chưa từng nghĩ đến anh lại bẩn thỉu như vậy."
Tưởng Miêu vừa nói vừa đi đã tới cửa rồi, cậu nhanh chóng mở cửa, nói: "Hiện tại anh đã thỏa mãn đúng như ý muốn, hài lòng chưa!"
Cậu nói xong lập tức đóng sầm cửa rời đi, không cho đối phương kịp phản ứng, nếu không sợ sẽ bị đánh.
Sau khi chạy ra khỏi khách sạn, cậu vội vã đến bãi đậu xe và lái xe về nhà theo trí nhớ.
Trên đường trở về, cậu sắp xếp các tình tiết của cuốn tiểu thuyết.
Nhân vật chính là Tưởng Miêu là một kẻ nghèo không một xu dính túi quan hệ gia đình lại phức tạp, cha của cậu ấy không thích cậu ấy, cậu ấy đã bỏ tiền túi của mình để hoạt động vì cậu ấy đã tham gia một nhóm nhạc khi về nhà cậu ấy thậm chí không có tiền để ăn.
Nam chính tên là Cố Nam Trạch, trong tiểu thuyết nói rằng anh ta là người điều khiển huyết mạch kinh tế của thành phố cố chấp và máu lạnh, khi nhìn thấy nhân vật chính, anh ta đã yêu vẻ ngoài của Tưởng Miêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta đã muốn giữ cậu lại bên mình, nhưng tiếc là nhân vật chính không muốn. Nhiều lần chạy trốn để làm người bình thường ẩn danh nhưng càng chạy trốn thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Nhân vật chính có dũng khí chống lại Cố Nam Trạch, cậu quá rụt rè nhát gan không dám chống lại, chỉ dám ôm đùi, dù sao mọi thứ đều là giả.
Khi Tưởng Miêu đã đọc tiểu thuyết, cậu biết một trong những đặc điểm của Cố Nam Trạch anh ta ghét người khác hiểu lầm mình nhất, vì vậy Tưởng Miêu cố ý nói rằng tên họ Vương kia cùng anh ta là một loại đều làm hại cậu điều này hẳn đã khiến Cố Nam Trạch rất tức giận Cố Nam Trạch chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để tìm ra họ Vương kia. Để hỏi tội ông ta chứng minh anh ta trong sạch.
Tất nhiên Chủ tịch Vương không dám động đến Cố Nam Trạch nếu không chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Tưởng Miêu vốn lo lắng rằng làm sao có thể tránh được Chủ tịch Vương kia phá hoại toàn bộ cuộc sống.
Vừa đến cửa nhà, cậu nhận được điện thoại từ người đại diện.
Người đại nhân tức giận nói: "Tối hôm qua cậu đi đâu? Cậu còn muốn ở trong cái giới này không? Cậu biết Vương Phi Luôn là ai không? Chỉ cần vài ngón tay của ông ta là có thể nghiền nát cậu đó"
"Tôi không nghĩ tôi muốn ở lại giới giải trí này nữa và cũng không cần anh xen vào bởi vì anh cũng sắp rời đi" Tưởng Miêu dừng lại và chậm rãi nói thêm, "Hay là rời khỏi thế giới này."
“ Cậu điên rồi sao?” Đại diện vẫn đang lẩm bẩm trong lòng, có phải uống quá nhiều thuốc sẽ khiến người ta trở nên ngu ngốc không, “Tôi nói cho cậu biết, tôi đã thuyết phục anh Vương rồi, chỉ cần cậu bằng lòng là được quay lại đi anh ấy sẽ bỏ qua những gì đã xảy ra đêm qua. "
Tưởng Miêu cười nhẹ, "Anh đã nghe nói về Cố Nam Trạch chưa? Đó là kim chủ mới của tôi. Tôi đã nói với anh ấy về chuyện của anh rồi. Hãy cẩn thận đấy."
Tưởng Miêu vừa nói xong, liền nghe thấy bên kia thanh âm chấn động, vội vàng cúp điện thoại.
Những gì cậu nói là đúng và cậu không cảm thấy có lỗi chút nào vì đã mắng Cố Nam Trạch, và bây giờ cậu còn sử dụng tên của Cố Nam Trạch để đe doạ người khác. rằng cậu có thể hiên ngang trong làng giải trí. Đi đến đâu cũng không còn sợ người khác dám bắt nạt mình.
Khi đọc văn bản, anh ấy rất ngưỡng mộ nhân vật chính, nhân vật chính luôn có một nghị lực, dù có gặp phải đối thủ mạnh mẽ như thế nào, bị trói hay bị hành hạ, anh ấy vẫn luôn là chính mình và không cúi đầu như bất kỳ ai khác.
Nhưng cậu không thể cậu là một người bình thường lại từ nơi khác xuyên tới, thậm chí cậu không thuộc về thế giới này, cậu chỉ có thể tìm cách để bản thân cảm thấy an toàn hơn.
Cậu liếc mắt nhìn căn nhà trước mắt xử lý Vương chủ Tịch xong, kế tiếp phải đối mặt với nhân vật chính cực phẩm.