"Tối hôm qua cậu là người tự bò vào đây, hôm nay lại đuổi tôi đi ?” Cố Nam Trạch ánh mắt tối sầm lại.
Tưởng Miêu nuốt nước bọt và co người lại vì sợ hãi.
Cậu nhớ rằng Cố Nam Trạch này có vẻ đặc biệt xấu xa với tính cách cố chấp lại táo bạo, động không nhúc nhích đối vai chính lại còn cưỡng chế yêu, còn muốn đem người bắt nhốt lại.
Bây giờ cậu là nhân vật chính, đối tượng bị cưỡng chế yêu bây giờ chính là cậu?
Ngoài Cố Nam Trạch này ra, nhân vật chính còn có quen biết rất nhiều người thân cao sang, cũng như nhiều mối quan hệ rắc rối khác nhau trong làng giải trí, và ông chủ Vương tối hôm qua cậu đã đắc tội cũng là một mối nguy lớn ẩn chứa sau lưng nhân vật chính nếu bây giờ cậu mà tiếp tục đắc tội với người này, anh ta sẽ làm cho cuộc sống của cậu trở thành một màu đen mất.
Tưởng Miêu cảm thấy nổi da gà khi nghĩ đến điều đó.
Cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, yêu thích diễn xuất khi không đang diễn vai quần chúng, chưa bao giờ nghĩ đến một cuộc đời cẩu huyết như vậy, làm sao có thể bị một lọ hoa đập vào mà xuyên đến đây!
Ánh mắt sợ hãi và bối rối của cậu đã bị Cố Nam Trạch bắt gặp và hiểu lầm.
" Cậu đã quên tôi là ai rồi sao? Làm sao cậu dám." Cố Nam Trạch nhéo nhéo mặt của cậu, luôn cảm thấy Tưởng Miêu của ngày hôm nay thật khác biệt, Tưởng Miêu ngày xưa khi nhìn thấy anh ta đều trừng mắt nhìn, tựa hồ không khuất phục trước bất kỳ ai. Sẽ không giống bây giờ đang run rẩy vì sợ hãi trong vòng tay của anh.
Tuy nhiên, trước đây anh ghét nhất là đôi mắt này của Tưởng Miêu nhưng lại yêu khuôn mặt của Tưởng Miêu, hiện tại Tưởng Miêu lại càng đáng yêu hơn.
Tưởng Miêu nuốt nước bọt, đầu óc cậu tràn ngập hình ảnh cách mà Cố Nam Trạch tra tấn nhân vật chính trong tiểu thuyết, cậu nghi ngờ rằng có phải tác giả có đam mê tra tấn nhân vật chính không. Cậu chỉ mới đọc được nửa cuốn, nửa quyển sách nội dung đều là vai chính bị tra tấn mình đầy thương tích.
Cho dù thoát khỏi sự tra tấn của Cố Nam Trạch thì sau đó cũng không thoát khỏi sự tra tấn của người khác, cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường, đêm qua suýt chút nữa bị Cố Nam Trạch lăn lộn hành hạ đến chết, và cậu thật sự không có sự nhẫn nại giống như của nhân vật chính.
Cậu trợn tròn mắt, Cố Nam Trạch thích nhân vật chính nhưng nhân vật chính cứ né tránh anh ta nên đã chọc giận Cố Nam Trạch, bây giờ nếu cậu ôm đùi Cố Nam Trạch để anh ta xử lý những kẻ thù của cậu vậy được không?
Tưởng Miêu vốn tưởng rằng mình sẽ không bị lọ hoa đè chết, nhiều nhất là hôn mê thôi có lẽ ngày mai sẽ từ trên giường bệnh tỉnh lại.
Đối với cậu bây giờ, thế giới này chỉ là một giấc mộng, hay là một trò chơi giải tỏa, người đàn ông trước mặt chính là mục tiêu công lược của cậu, nếu công lược thành công, cậu có thể chuyển từ nguy hiểm thành bàn tay vàng.
Nghĩ đến đây, cậu đối Cố Nam Trạch trước mặt cũng không còn sợ nữa.
“Tối hôm qua thật sự chỉ là một vụ tai nạn thôi.” Tưởng Miêu muốn thoát khỏi cánh tay của anh ta, nhưng không thể thoát ra, “Người đại diện bỏ thuốc vào rượu của tôi, kêu tôi đi hầu hạ người khác, tôi không muốn nên chạy ra ngoài và tôi đã phạm phải sai lầm là vào nhầm phòng của anh, anh đừng nghĩ nhiều về nó nữa. "
Nghe vậy Cố Nam Trạch ánh mắt thực sự thay đổi, "Hầu hạ ai?"
"Đừng hỏi nữa là ai thì liên quan gì tới anh? Dù sao anh và kẻ đó là cùng loại người." Tưởng Miểu vẫn không thể nhìn Cố Nam Trạch vì khí thế của người bên kia quá mạnh, cậu hoàn toàn bị áp chế, và bài phát biểu của cậu hơi yếu.
" Cậu thực sự so sánh tôi với loại người như vậy?” Cố Nam Trạch càng cảm thấy khó chịu.
“Nếu tôi nhớ không lầm, không phải lúc trước anh đã tìm tôi đề nghị sẽ bao nuôi tôi sao?” Tưởng Miêu nhân cơ hội thoát khỏi đối phương, lấy quần áo mặc vào và chạy đi với thân thể đau nhức của mình, nhân vật chính là ca sĩ chính của ban nhạc, "Tôi chỉ muốn hát, và tôi không muốn làm những điều tào lao đó, tại sao anh lại bắt tôi làm những điều tôi không muốn hết lần này đến lần khác?"