Thấy anh ta không có tức giận, mà nhắm mắt lại đi ngủ, cậu tò mò hỏi anh: "Anh tại sao không có phản ứng?"
Sau khi cậu nói xong, Cố Nam Trạch che mắt cậu lại, "Tôi chỉ là xác nhận một chút, em vẫn là như trước kia, ngủ đi.”
“Nhưng tôi cảm thấy anh không phải là anh như trước đây.” Tưởng Miểu đưa tay nhéo nhéo mặt Cố Nam Trạch, “Hôm nay sao không nổi giận với tôi?
“Tôi mất bình tĩnh nổi giận với em khi nào?” Cố Nam Trạch chưa bao bị sờ mặt như thế này, ngay cả khi còn bé cũng không có, bất mãn nói với Tưởng Miêu, “Bỏ tay ra đi."
“Anh bây giờ không phải vừa giận tôi sao?” Tưởng Miêu kéo khóe miệng anh ta lên, “Nhìn khóe miệng của anh mỗi ngày rủ xuống, giống như tôi nợ anh, rõ ràng là anh nợ tôi.”.
"Tôi nợ em? Tôi nợ em cái gì?" Cố Nam Trạch nắm lấy bàn tay đang ngọ nguậy của cậu và ấn lên gối, anh thấy rằng đây là việc mà anh phải làm hàng đêm.
Vật nhỏ nằm trong vòng tay anh ấy có vẻ ngoan ngoãn nhưng trên thực tế, cậu nói chuyện liên tục bằng miệng hoặc chạm vào tay anh ấy, điều này rất đáng lo ngại.
“Anh cùng tôi yêu đương, nhưng không cùng tôi nói chuyện , còn không gọi tôi về nhà, tôi đến người nói chuyện cùng cũng không có, tôi mỗi ngày giống như đang độc thoại với chính mình tôi có khổ hay không a.” Tưởng Miêu nói nhanh đến nỗi Cố Nam Trạch luôn hiểu lầm rằng cậu ấy không phải là ca sĩ chính của ban nhạc, mà là rap.
“Ban nhạc của em đã hát gì trước đây?” Cố Nam Trạch hỏi cậu .
“Rock and roll.” Tưởng Miêu không để ý đến nguyên chủ hát loại nhạc gì, cũng không biết gì về ban nhạc, cho nên cậu đã nói đại nhạc rock và roll.
"Em nên thay đổi nghề nghiệp. Gần đây có một buổi thử giọng rap. Em hãy tham gia nó. Hãy dùng hết năng lượng của mình để nói chuyện bên ngoài và sau đó quay trở lại."
"Làm sao tôi có thể rap? Tôi thậm chí còn không thể ghép vần, có diễn viên hài nào cho tôi diễn không, hoặc nếu tôi là một diễn viên, tôi sẽ kiếm sống." Tưởng Miêu mở đôi mắt to để nhìn anh
“Không có chương trình nào như vậy.” Cố Nam Trạch nói.
"Không có?" Tưởng Miêu nói rằng thế giới thậm chí không có một chương trình tạp kỹ phong phú, "Hãy nhìn xem, anh là người kiểm soát mạch máu của nền kinh tế toàn cầu. Anh hay là tổ chức một chương trình đi. Hãy cho một loạt các ngôi sao đến để cạnh tranh, và sau đó tìm thêm một vài đạo diễn tuyệt vời làm giám khảo. "
“Theo mặc định, tôi sẽ để em là số một?” Cố Nam Trạch nói điều gì đó sau khi thấy cậu ấy phấn khích như thế nào.
“Anh không cần cho tôi thành số một chỉ cần tìm cho tôi một ít lỗi thời, kỳ quái, xấu tính, làm nũng để bọn họ bắt nạt tôi.” Tưởng Miêu nói đùa với anh.
“Em cũng không ngu ngốc.” Cố Nam Trạch ấn đầu hai lần, “Ngủ đi, về sau đừng ở nhà độc thoại nữa.”
“Anh muốn cho tôi một vai phụ?” Tưởng Miêu tưởng rằng Cố Nam Trạch sẽ tự mình làm tan khối nước đá, nhưng lại nghe thấy Cố Nam Trạch lạnh lùng nói với mình, “Hãy diễn kịch câm.”
Tưởng Miêu bĩu môi, không muốn để ý tới anh ta nữa.
Sau đó, Tưởng Miêu có mấy ngày học bình thường, đạo diễn vở kịch chỉ chọn kịch bản, còn chưa chọn được diễn viên, địa điểm và những người khác, ước tính ít nhất là nửa năm, hoặc là còn hơn một năm. Không chắc chắn.
Tưởng Miêu không quan tâm, chỉ cần bên kia muốn cậu quay phim là được.
Tiểu Nam cũng không nhàn rỗi, liền chọn cho cậu một bộ phim khác không nổi tiếng lắm, nhưng cũng có lần đoạt giải.
Tưởng Miêu cầm lấy kịch bản và đọc nó, kịch bản khiến cậu ấy bị sốc, nhân vật chính của bộ phim là một người đàn ông mang thai, đó là một bi kịch hiện thực.
Câu chuyện chủ yếu là về 20 năm trước, khi đàn ông mang thai thường không được chấp nhận, nhiều người sẽ kỳ thị những người đàn ông có thể sinh con, bố mẹ không hiểu anh ta và anh ta bị đuổi học ...
Nhìn thấy điều này, Tưởng Miêu toát mồ hôi lạnh và cảm thấy như thể câụ đã thực sự trở thành nhân vật chính trong đó.
Cậu chợt nghĩ hình như mấy ngày trước cậu mua que thử thai, mua xong thì quên mất, chưa dùng đến bao giờ.
Cậu vội vàng chạy về nhà thử que thử thai, trong lúc chờ đợi mà tim cậu như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, nếu thật sự có thai thì cậu nên kiểm tra lại loại thuốc lần trước cậu mua có phải thuốc giả không?
Không, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ, nếu có thai thì có nên đi phá thai không?
Cậu nhớ rằng nguyên chủ ban đầu cũng đã đi phá thai nhưng không thành công, và bị Cố Nam Trạch bắt và giam cầm.
Dù sao, kịch bản của nhân vật chính hoặc là bị giam cầm hoặc bị giam cầm trên đường đi.
Chính là cẩn thận ngẫm lại chính mình hiện tại cùng bị cầm tù có cái gì khác nhau đâu? Mỗi ngày đều phải nhìn lại nam trạch gia, cũng là bị cầm tù, nguyên chủ liền ra sức chống cự, chính là chính mình giống như liền nằm yên nhậm thượng……
Tưởng Miêu sởn cả gai ốc, không những không cảm thấy không thích hợp mà còn cảm thấy mình sống trong biệt thự, ngày nào cũng được nấu ăn cho ba bữa, không cần dọn dẹp, ôm anh chàng đẹp trai ngủ rất ngon.
“Tôi không đúng.” Mặc dù Tưởng Miêu biết mình làm sai, nhưng lại bất đắc dĩ phải thay đổi, nên hiện tại quyết định không nghĩ nữa mà cầm que thử thai lên xem kết quả.
Cậu làm theo hướng dẫn nhưng có thể không có kết quả, cau mày phát hiện đây là que thử thai phiên bản nữ, còn người đàn ông thì phải dùng phiên bản nam.
Cậu nhìn que thử thai với vẻ mặt của ông lão ở tàu điện ngầm nhìn điện thoại di động, "Cái này còn phân thành nam nữ sao?"
Cậu ấy đã đi tìm kiếm phiên bản nam trông như thế nào, và thấy rằng hộp của phiên bản nam giống hệt như phiên bản nữ, ngoại trừ hộp sẽ ghi rõ phiên bản nam và phiên bản nữ.
"Dù sao, mấy người phải đổi màu hộp thành một màu xanh lam hoặc màu hồng để phân biệt chứ. Tôi rất dễ mua nhầm." Cậu nói như vậy cảm thấy không ổn, nhìn không ra phiên bản nam hay phiên bản nữ khi anh ấy uống thuốc tránh thai không phải là mua nhầm của nữ, phải không?
Nếu cậu mua nhầm giới tính thì sẽ không có tác dụng tránh thai? .