Chương 21

Tưởng Miêu vốn tưởng rằng Cố Nam Trạch sẽ không đồng ý đưa cậu về nhà dễ dàng như vậy, cho dù anh ta đồng ý thì cũng phải tốn rất nhiều công sức, ai biết chỉ mới nói Cố Nam Trạch đã đồng ý.

Cố Nam Trạch: "Tôi sẽ thông báo cho gia đình và đưa em về vào ngày mai."

“Thật sao?” Tưởng Miêu hỏi Cố Nam Trạch đang ở cửa, muốn nghe một tin tức chính xác trước khi anh ta rời đi.

“Thật.” Cố Nam Trạch nói xong liền đi tới bên giường, giơ tay rút kim tiêm trên mu bàn tay ra.

Tưởng Miểu bị hành động của anh làm cho sửng sốt, vội vàng thu tay về, "Anh không thể gọi bác sĩ đến rút kim cho tôi sao? Anh không phải là người có chuyên môn, vậy nếu kim bị gãy bên trong thì phải làm sao?" "

“Không.” Cố Nam Trạch nhìn màu đỏ tươi trên mu bàn tay rồi ấn mạnh vào.

“Đau quá!” Tưởng Miêu cảm thấy anh làm vậy là có chủ đích, là để trả thù việc cậu bỏ nhà đi tìm vịt sau khi mắng anh ta ngày hôm qua.

Tưởng Miêu rụt tay về, tự mình đè lại, "Tôi rút lại lời vừa rồi nói anh là người tốt, ngươi quá tệ!"

Tưởng Miêu không muốn để ý tới anh ta nữa, liền che tay chui vào chăn bông, nhưng bụng kêu gào.

Không biết có phải do ảnh hưởng của thuốc ngày hôm qua mà tay chân cậu vẫn còn yếu, nay lại choáng váng vì đói.

Cố Nam Trạch thấy cậu bụng kêu gào nhưng không dậy nổi, đành bất lực lắc đầu, giơ tay bế cậu ra khỏi chăn bông, bế cậu ra rồi bước ra ngoài.

Tưởng Miêu tay chân yếu ớt, dùng sức lực cuối cùng cố hết sức giãy dụa, "Đừng ném ta ra vườn, tôi còn đang bệnh."

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, Cố Nam Trạch không khỏi cau mày, "Tại sao em lại cho rằng tôi sẽ ném em vào vườn?"

“Bởi vì hôm qua tôi mắng anh, bỏ nhà đi tìm vịt, vừa rồi còn nói anh không phải người tốt,” Tưởng Miêu đếm từng cái một, cảm thấy với tính cách của Cố Nam Trạch, sẽ không chỉ ném cậu vào trong vườn, có thể sẽ chôn trong vườn và vội vàng nói điều sai trái rằng: "Anh thật nhỏ nhen, nhất định sẽ tống khứ tôi ra ngoài."

“Tôi nhỏ nhen?” Cố Nam Trạch nheo mắt, “Tôi thấy em không chỉ không có năng lực, mà còn rất ngu ngốc, dễ bị lừa dối và ảo tưởng đêm qua ra ngoài chút nữa bị ba người kia giao cho lão già kia rồi. "

Tưởng Miêu bị anh ta mắng, không khỏi mắng Cố Nam Trạch, "Tôi mới vừa nói anh nhỏ nhen, anh đã mắng tôi lâu như vậy còn nói ngươi không nhỏ nhen?"

Cậu nói xong thấy Cố Nam Trạch không có trả lời mình, vẻ mặt vẫn như trước, không biết có phải đang tức giận hay không.

Nhưng Cố Nam Trạch không ném cậu ra vườn mà đưa đến nhà hàng để ăn.

Cậu phải ăn gì đó dễ tiêu hóa, và cậu ấy được cho ăn súp.

Mỗi lần Tưởng Miêu ăn cơm với anh, cậu đều cảm thấy mình đang ăn một bữa lành mạnh, quá sức khỏe.

“Ngày nào anh cũng ăn những thứ này, không thấy chán sao?” Tưởng Miêu ngập ngừng nói chuyện phiếm với anh, nhưng không có hồi âm.

Tưởng Miêu không chịu thua, lại hỏi anh ta, "Anh đang làm cái quái gì vậy? Anh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy và sẽ không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp, đúng không?"

Cố Nam Trạch: "Tự mình kiểm tra."

Tưởng Miêu: "... Anh ngày hôm qua giải quyết ba người bọn họ? Thi thể đâu?"

“Trong đầu em chỉ có không khí sao?” Cố Nam Trạch như bị câu hỏi của cậu nghĩ cậu thật sự bị ngốc sao “Ba người bọn họ đã bị giao cho cảnh sát.”

Tưởng Miêu không ngờ rằng anh sẽ giải quyết vấn đề một cách hợp pháp như vậy.

“Vừa rồi tôi nhìn thấy một câu chuyện cười, anh có muốn nghe không?” Tưởng Miêu kéo ghế ngồi ở bên cạnh, mặc kệ Cố Nam Trạch có muốn nghe hay không, câụ chủ động nói, “Có người đi tới một nhà hàng cho bữa tối, và hóa đơn khi thanh toán. Khi nhân viên thu ngân nói với anh ta là 420, anh ta đã nói với nhân viên thu ngân có thể xóa một số 0 không, nhưng người thu ngân nhìn anh ta một cách trống rỗng, nói tôi nghĩ bạn trông giống như một số 0. Hahahaha ... "

Tưởng Miêu cười một tiếng, nhưng Cố Nam Trạch không có phản ứng gì, còn tưởng rằng cậu là đồ ngốc.

“Anh tại sao không có cái gì tế bào buồn cười sao?” Tưởng Miêu khịt mũi không thích , “Thật buồn cười mà không cười.”.

“Cười ở chỗ nào?” Cố Nam Trạch kiên nhẫn hỏi cậu, bởi vì anh linh cảm nếu không hỏi, Tưởng Miêu sẽ kể thêm những chuyện dở khóc dở cười, đến khi mệt mỏi mới ngừng nói.

"Hồi nhỏ anh có từng nói với mẹ anh muốn mua một cái túi không, mẹ anh nói nhìn anh như cái túi, đại loại như vậy. Trong truyện cười, anh ta nói bỏ đi số 0, thu ngân đã nói anh trông giống như một số 0, và Số 0 này còn có một ý nghĩa khác ... "Tưởng Miêu nóng nảy đập đũa xuống bàn, cậu cảm thấy giải thích chuyện cười là điều bực bội nhất trên đời," Tại sao tôi phải giải thích nhiều như vậy với anh chứ? Hai chúng ta không cùng tần số với nhau, làm sao có thể yêu nhau? "

“Tôi cũng sẽ kể cho em nghe một câu chuyện cười.” Quý Nam Trạch từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa xe, đưa cho Tưởng Miêu, “Cho em.”

“Đây là cái gì?” Tưởng Miêu hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy logo xe hơi trên đó có hàng triệu chiếc xe thể thao, cậu nói: “Đây là trò đùa gì vậy? Anh đưa xe cho tôi không có lý do gì. Anh đang làm gì? Anh muốn làm gì tôi? Tôi nhắc nhở anh là sức khỏe của tôi chưa được khỏe, đừng có lộn xộn nữa. "

“Cầm lấy, đêm nay đừng nói lời nào với tôi, để tôi yên tunhx một lát.” Cố Nam Trạch thấy Tưởng Miêu mở miệng muốn nói gì đó với mình, liền giơ ngón tay lên miệng cậu liền nhìn thấy Tưởng Miêu ngậm miệng lại. miệng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tưởng Miêu: "..." Tôi dài dòng như vậy sao? Cố Nam Trạch thực sự đã chi hàng triệu USD cho một đêm yên tĩnh ?

Anh ta không thích tại sao lại không chia tay cậu ấy? Phải có một bí mật nào đó chưa được biết đến ở đây.

Thật đáng tiếc khi Tưingr Miêu chưa đọc hoàn thành cuốn tiểu thuyết, cậu cảm thấy những vấn đề này sẽ được đề cập ở nửa sau.

Cậu lại cầm đũa lên, cắn một miếng vào đĩa hành lá cắt nhỏ, cậu lập tức cảm thấy buồn nôn, bịt miệng lại rồi chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.

Lúc nãy cậu nôn khi vừa ăn xong sau khi nôn xong bụng trống rỗng, khó chịu nhưng không muốn ăn nữa.

Cậu xoa bụng vẻ mặt khó hiểu, trước giờ cậu không có việc gì khi ăn hành lá xắt nhỏ, cái này giống như cảnh nhân vật chính mang thai trong tiểu thuyết.

Có thể là do thuốc tránh thai lần trước mua bị nhầm thuốc không?

Cậu sợ tới mức toát mồ hôi hột, định tháng sau sẽ về nhà dự sinh nhật của nguyên chủ để xem hộp thuốc thật sự có vấn đề gì.

Cơ thể cậu vốn đã yếu, sau một hồi nôn mửa, cậu gần như không thể đứng dậy được, nhưng may mắn thay, Cố Nam Trạch đã đến và hỗ trợ cậu.

Cố Nam Trạch lau mồ hôi trên trán, phát hiện trên đầu cậu đều đổ mồ hôi, tình trạng không tốt lắm. "Em không sao chứ?"

Thấy Tưởng Miểu không nói chuyện, anh đau lòng nghĩ không ra , "Em chịu đựng, tôi sẽ gọi bác sĩ qua."

Tưởng Miêu xua tay, tỏ ý không sao cả.

Cố Nam Trạch cau mày, "Điều này có nghĩa là gì?"

Tưởng Miêu từ trong túi lấy ra chìa khóa, lắc lắc trước mặt anh, "Tôi đêm nay không nói được."

Cậu nghĩ rằng mình đã tấn công thành công Cố Nam Trạch một lần nữa, nhưng ai biết rằng Cố Nam Trạch sẽ lấy đi chìa khóa của cậu trong giây tiếp theo.

Cố Nam Trạch: "Em đã nói, món quà đã biến mất."