Chương 14

Cố Nam Trạch: "Đừng hỏi những câu hỏi nhàm chán."

“Anh nói như vậy với không trả lời có gì khác nhau?” Tưởng Miêu cảm thấy chính mình có quá nhiều bí mật, thậm chí không tiện hỏi.

Trên thế giới này, cậu chỉ có thể bị trói buộc với Cố Nam Trạch, cậu phải làm cho cuộc sống của mình thoải mái hơn.

Nếu trốn thoát thì chắc chắn sẽ bị giam cầm như nhân vật chính, đào ra bí mật đằng sau Cố Nam Trạch rồi cứu chữa cũng là một cách cứu chữa nhưng phiền phức quá.

Nếu không thể trốn thoát và không thể trả tiền, tốt hơn là cậu nên khiến bản thân thoải mái hơn một chút. Cố Nam Trạch không coi cậu ấy như một món đồ chơi sao? Vậy cậu ấy cũng có thể coi Cố Nam Trạch như một món đồ chơi của riêng mình.

Nghĩ vậy, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Nam Trạch, lại thấy Cố Nam Trạch nhắm mắt lại, cậu ấy ngập ngừng vươn tay nắm lấy cổ áo của Cố Nam Trạch và liếc nhìn vào trong.

Cậu cảm thấy ớn lạnh trên đỉnh đầu, và cậu không cần phải đoán cũng biết rằng Cố Nam Trạch hẳn đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu nhanh chóng buông ra, đưa cổ áo của Cố Nam Trạch trở lại vị trí ban đầu, vỗ về cổ áo đã bị cậu làm cho nhăn nhúm, "Bộ ngực lớn này thật đẹp, anh luyện tập như thế nào?"

“Em định làm gì vậy?” Cố Nam Trạch siết chặt cổ tay cậu đè lên gối, “ Tôi hôm nay không có tâm trạng.”

“A, tôi cũng không có tâm trạng.” Tưởng Miêu muốn nói rằng tôi rất vui khi anh không có tâm trạng, cậu ấy giả bộ đáng thương nói, “Vậy thì không thể trách tôi, chỉ có thể tự trách anh thôi. "

Không quan tâm và không tốt là hai chuyện khác nhau, cậu nói xong hiển nhiên cảm thấy áp lực không khí xung quanh giảm xuống, cậu nhanh chóng đưa tay lên vỗ ngực Cố Nam Trạch, "Đừng tức giận, tôi đã nói sai rồi anh là người tốt nhất, anh là người tốt nhất. Có thể làm cho tôi cả ngày đều kêu. "

Cố Nam Trạch nhíu mày, cố gắng che miệng cậu lại, "Tại sao trước đây không phát hiện miệng của cậu hư hỏng như vậy?"

"Lúc trước anh không biết tôi, nhưng bây giờ đã biết, anh cho rằng tôi không tốt sao? Nếu không được thì thả tôi ra." Tưởng Miêu nói xong liền hướng bên kia đi ra, sau đó liền bị kéo eo lại bởi Cố Nam Trạch.

Chóp mũi cậu dính vào ngực Cố Nam Trạch, mặc dù cách nhau một lớp đồ ngủ, cậu vẫn có thể cảm nhận được hình dáng cơ bắp của người kia.

"Anh đi ngủ trước mười giờ? Không ngờ tổng giám đốc các người lại thích chăm sóc sức khỏe đến vậy." Tưởng Miêu xấu hổ giơ ngón tay lên chọc vào ngực Cố Nam Trạch, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta bây giờ cậu ấy cảm thấy như hụt hơi.

"Chúng tôi? Em đã từng ngủ với CEO giữ gìn sức khỏe nào?"Cố Nam Trạch một tay ôm eo cậu, nhấc bổng cậu lên, nhìn vào mắt cậu lúc trước tình cờ nhìn thấy cậu diễn xuất một lần chưa tiếp xúc nhiều và cũng chưa nói với nhau được hai câu lúc đó Tưởng Miêu trong xương đã kiêu ngạo, coi như không ai lọt vào mắt, nhưng bây giờ Tưởng Miêu lại hoạt bát hơn rất nhiều, như thể đã thay đổi một con người.

Nhưng không quan trọng đó là nhân vật gì, tất cả những gì anh nhìn thấy là khuôn mặt này.

“Tôi chưa từng ngủ với ai.” Tưởng Miêu cảm thấy áp lực trong mắt Cố Nam Trạch mạnh đến mức không dám nhìn nhau, vội vàng nhắm mắt lại, “Ngủ đi, ngủ ngon!

Giấc ngủ của Tưởng Miêu chất lượng không tồi, khả năng thích ứng cũng rất cao, lúc đầu cảm thấy bị một người đàn ông to lớn ôm trong tay cảm thấy rất khó xử, nhưng ngay sau đó cậu cảm thấy thực sự khá thoải mái, cả hai ấm áp và nghiêng người. Thoải mái, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

...

Mấy ngày nay cậu ở nhà Cố Nam Trạch, trong thời gian này, Cố Nam Trạch dường như đang đi nghỉ và không đi ra khỏi cửa nhiều.

Ban ngày Cố Nam Trạch nhờ tài xế đưa Tưởng Miêu đến lớp, buổi tối đón cậu, ăn tối xong sẽ cùng nhau ngủ.

Tưởng Miêu cũng đã gặp đạo diễn, đạo diễn là một phụ nữ trạc 40 tuổi, trông rất dịu dàng, nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ, một vài lời nói có thể khiến người ta làm theo ý mình.

Sau khi gặp Tưởng Miêu, cô ấy rõ ràng là không hài lòng 100%, nhưng cô ấy nợ Cố Nam Trạch một ân huệ, và vì lần này Cố Nam Trạch là nhà đầu tư, cô ấy miễn cưỡng đồng ý để Cố Nam Trạch tham gia nhóm, miễn là cậu ta không đóng vai chính.

Tưởng Miêu thích diễn xuất từ

khi còn nhỏ, nhưng không có cơ hội được đào tạo chuyên nghiệp, cậu ấy đã bí mật tự luyện tập ở nhà, không thể phân biệt được mình có diễn đạt hay không, và cậu cần người hướng dẫn.

Sau khi Tưởng Miêu bị đạo diễn không thích, cậu quyết định làm việc chăm chỉ hơn và dành một tháng trước khi tham gia nhóm để rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.

Cậu ấy đi ra học ngày hôm đó, người quản lý của cậu ấy là Tiểu Nam đã nói với cậu ấy về lịch trình mới nhất trên xe, ngoài bộ phim này, công ty còn đưa cậu ấy quay một đoạn quảng cáo, công ty sẽ cho cậu ấy thi đấu để giúp cậu chọn thành viên ban nhạc.

Tưởng Miêu trong khoảng thời gian ngắn đã làm được rất nhiều việc, sau đó câụ nhớ ra mình vẫn còn có một ban nhạc, "Tôi quên hỏi Cố Nam Trạch vì sao ban nhạc của tôi lại tan rã, anh ấy đã làm gì, giải tán và tổ chức lại. quản lý hay là Anh ấy phải đích thân chọn cho tôi, và các thành viên trong đội phải tự chọn cho tôi, tại sao anh ấy lại kiểm soát như vậy. "

Tiêu Nam đẩy kính, "Đừng trách anh Cố, anh Cố đối xử với anh rất tốt."

“Tại sao tôi không thấy nó?” Những ngày này Tưởng Miêu được Cố Nam Trạch sử dụng như một công cụ đồng hành, để đi cùng anh ta khi ăn hoặc khi ngủ. Anh ta không nói chuyện với cậu ấy trong khi ăn và khi cậu ấy ngủ, anh ta ôm cậu ấy ngủ và không làm thêm việc gì, coi như anh ta không làm gì cả.

“Chủ tịch Cố đã làm rất nhiều chuyện, nhưng anh ấy chỉ không đề cập đến chuyện đó với anh.” Tiểu Nam bảo vệ Cố Nam Trạch.

“Tôi muốn nghe những gì anh ấy đã làm cho tôi.” Tưởng Miêu dựa vào ghế, nhìn Tiểu Nam với vẻ không tin, “Đừng làm quá lên.”

“ Anh không thể nói như vậy.” Tiểu Nam bắt đầu đổ mồ hôi khi cô ấy đang vội vàng và kính của cô ấy trượt xuống sống mũi. Cô ấy chỉ có thể đẩy kính thật mạnh và nói, “Anh Cố anh ấy đã tìm kiếm về hoàn cảnh nhà anh và anh họ của anh. Ngón tay của hắn bị chặt đứt. Trò chơi này do em trai anh sắp đặt. Anh ta cố tình nhờ người chọc tức anh họ của anh, và yêu cầu anh họ của anh bắt đầu trước, sau đó cắt đứt ngón tay. Em trai anh thật khủng khϊếp quá, anh Cố sợ anh có chuyện gì nên đưa anh đi . "

Tưởng Miêu mới nhớ ra, ngày đó mẹ cậu nói ngón tay của anh họ bị chặt đứt, còn tưởng rằng là Tưởng Hoà làm, nhưng ai biết lúc đó thấy Tưởng Hoà từ trên lầu đi xuống, còn tưởng là do người khác làm, nhưng cậu không ngờ đó là Tưởng Hoà thuê người gϊếŧ người hại người.

So với việc đối mặt với tên biếи ŧɦái Tưởng Hoà ở nhà, những ngày tháng yên bình với Cố Nam Trạch cũng không tệ.

Nguyện vọng trước đây của cậu là kiếp này trở thành nam chính thứ hai, nhưng lần này có cơ hội, cậu quyết định không nghĩ tới chuyện gì nữa.

Cậu lấy điện thoại di động ra muốn xem tin tức về thế giới, nhưng cậu lại thấy một tin đồn giải trí.

[Một tiểu hoa họ C có mối quan hệ không rõ ràng với Cố Nam Trạch, đó có phải là một kẻ thứ ba chen chân vào hay Tưởng Miêu là người thứ ba?]

Tưởng Miêu cau mày bấm vào, cậu muốn biết ai đang xông lên khuấy động vụ bê bối với Cố Nam Trạch, khi đọc cuốn tiểu thuyết, cậu không nhớ rằng Cố Nam Trạch có nam hay nữ người tình khác.

Sau khi click vào, cậu thấy thêm nhiều tiết lộ, có người cho rằng Tiểu Hoa họ C chính là nữ chính trong vở kịch tiếp theo mà Tưởng Miêu sẽ đóng cùng.