Chương 1: Xuyên vào cuốn tiểu thuyết cẩu huyết rồi sao?

Tưởng Miêu luôn muốn trở thành một diễn viên, nhưng gia đình cậu ấy không đồng ý, vì vậy cậu ấy đã bí mật đến thành phố điện ảnh và truyền hình trong kỳ nghỉ hè để làm diễn viên quần chúng cho một bộ phim.

Lần này cậu diễn một bộ phim truyền hình hiện đại đóng vai một người phục vụ, sau khi cậu và một nhóm đóng vai quần chúng trang điểm xong thì phải đợi nam nữ chính tới, thời gian chờ hơi lâu nên cậu lấy điện thoại ra chơi, có một quảng cáo hiện ra cuối trò chơi, nó giới thiệu về một cuốn tiểu thuyết có tình tiết mang thai rồi bỏ trốn.

Cậu thường sẽ không nhấp vào khi nhìn thấy những thứ này, nhưng hôm nay vì quá nhàm chán và nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết trùng tên với cậu nên vì vậy cậu nhấp vào một cách vô thức vào nó.

Đoạn đầu tiểu thuyết rất cẩu huyết, nhân vật chính trước tiên mang thai sau khi trải qua tình một đêm với tổng tài cực phẩm và có gia đình danh giá, tuy rằng nó cẩu huyết nhưng nhân vật chính này rất có nghị lực.

Chỉ là có gì đó không ổn, nhân vật chính có vẻ là một người đàn ông.

“Đàn ông sao có thể sinh con được?” Tưởng Miêu tưởng mình đọc nhầm nên không nhịn được cười sau đó bị đạo diễn gọi đi chuẩn bị.

Cậu mới đọc được nửa cuốn tiểu thuyết, trong lòng đầy suy nghĩ về cốt truyện phía sau, nhân vật chính bị đứa con ngoài giá thú bắt nạt, cha của nhân vật chính giúp đứa con ngoài giá thú, người mẹ của nhân vật chính cũng bảo vệ đứa con ngoài giá thú, và liệu nhân vật chính có lật kèo thành công hay không.

Và vị tổng tài bá đạo luôn muốn cưỡng chế yêu cậu có thành công hay không.

Đang miên man suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy có người gọi mình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chậu hoa từ trên kệ bên cạnh rơi xuống, tình cờ đập vào đầu của cậu, cậu hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh.

Khi cậu mở mắt ra bàn tay của cậu đã bị một người đàn ông siết chặt, và người đàn ông đó đang trò chuyện về buôn bán thứ gì đó cho một người đàn ông trung niên nhăn nhó và béo ú đối diện với cậu, nghe kỹ thì có vẻ là đang bán cậu ...

"Đi nào, Tưởng Miêu, cùng Chủ tịch Vương uống vài ly rượu đi. Sau này chủ tịch Vương sẽ không đối xử tệ với cậu đâu." Người đại diện đặt ly rượu vô tay cậu "Ngồi xuống bên cạnh Chủ tịch Vương đi."

Tưởng Miêu nhìn chất lỏng màu nâu trong ly, những viên đá vụn nổi lên chìm xuống trong rượu, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cậu, chủ tịch Vương? Đại diện, Tưởng Miêu?

Tại sao những chuyện này lại giống với cuốn tiểu thuyết cậu vừa đọc?

Chẳng lẽ là cậu đã xuyên không trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết sao?

Uống xong ly rượu có thuốc mê này, mười phút sau sẽ đi nhầm vào phòng tổng tài bá đạo, rồi sẽ có quan hệ tình một đêm, một tháng nữa sẽ phát hiện ra mình có thai!

không!

Cậu vô thức ném ly rượu trong tay đi, mới vừa xuyên qua còn chưa kịp phản ứng lại nên bị người đại diện đem ly rượu rót vào miệng rồi.

Người đại diện nhìn Tưởng Miêu khuôn mặt đỏ bừng vì bị sặc rượu, bên tai nói: "Đừng ngồi đó nữa mau ngồi lên đùi chủ tịch Vương đi rồi hầu hạ ông ấy. Sau này muốn tài nguyên gì cũng đều có, tôi khuyên cậu đừng cứng đầu nếu đắc tội với chủ tịch Vương sẽ chẳng có kết cục tốt đâu."

“Đã đủ tinh khiết rồi, tôi thích.” chủ tịch Vương vỗ vỗ đùi to hơn cả eo Tưởng Miêu lộ ra một tia nhếch miệng cười.

Tưởng Miêu rùng mình dùng hết sức đẩy người đại diện ra rồi chạy ra ngoài.

Cậu hiện tại có hai suy nghĩ, không thể bị tên Vương béo bắt được, cũng không thể đi nhầm phòng của người kia.

“Đừng chạy!” Bốn tên vệ sĩ cường tráng của chủ Tịch Vương đuổi theo sau, Tưởng Miêu cũng chỉ có hai chân không thể chạy nhanh được và vì mới uống rượu nên chạy hơi loạng choạng