Mà Quý Duệ bất ngờ bắt gặp ánh mắt đầy phẫn nộ của Lục hoàng tử, thầm kêu không ổn.
"Bổn điện hạ đại lượng, cũng không so đo với ngươi, một tiểu nô tỳ, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, ngươi, qua bên kia quỳ đi, khi nào bổn điện hạ vui vẻ ngươi hãy đứng dậy."
Nghe vậy, Tri Cầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp tạ ơn nhận phạt, lại nghe thấy.
"Ngươi đang ôm Phúc Ninh biểu đệ, người đang quỳ kia, ôm Phúc Ninh biểu đệ lại đây chơi với bổn điện hạ."
Mọi người Trường Hoan cung lập tức biến sắc, Tri Cầm và Tri Kỳ càng suýt ngất, hận không thể giấu Quý Duệ đi.
---
Tiểu Toàn Tử quả nhiên là do Vương Minh Thịnh đặc biệt chọn lựa, lanh lợi có nhãn lực, ba vị hoàng tử dù sao cũng còn nhỏ, bên cạnh lại không có người hầu hạ, hắn thấy tình hình không ổn, thừa dịp không ai chú ý liền lén chuồn đi, hắn dáng người nhỏ, ngược lại rất thuận lợi chạy ra ngoài tìm người.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của Lục hoàng tử e rằng không phải chỉ muốn làm khó một nô tài, mà càng có thể là nhắm vào tiểu Quận vương.
Tiểu Toàn Tử co cẳng chạy bán sống bán chết, phải nhanh chóng về Trường Hoan cung báo cho Liễu ma ma, nhỡ đâu, nhỡ đâu Tiểu Quận vương xảy ra chuyện gì...
Trường Hoan cung đâu có xa Ngự Hoa viên lắm đâu, nhưng giờ phút này Tiểu Toàn Tử vừa chạy mới thấy đoạn đường này sao mà xa thế. Sợ chậm một chút là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Toàn Tử dốc hết sức bình sinh mà chạy, nhưng cậu cũng chỉ là một tiểu thái giám mười tuổi đầu, có liều mạng cũng không thể một cái bay đến Trường Hoan cung được.
Đầu đầy mồ hôi xông về phía trước, không chú ý liền va phải người đột nhiên xuất hiện ở góc đường.
Tiểu Toàn Tử bị hất văng ra ngoài, ngã lăn quay xuống đất, lực va chạm quá lớn, cảm giác như óc bị chấn động, trước mắt tối sầm, tai ù đi, một lúc lâu cũng không thể bò dậy.
Lúc này, một tiếng quát lớn làm ba hồn bảy vía sắp sửa rời khỏi xác của Tiểu Toàn Tử sợ hãi quay trở lại.
"Lớn mật! Tiểu nô tài ở đâu ra, dám va chạm thánh giá của Hoàng thượng, người đâu, lôi xuống..."
Tiểu Toàn Tử đầu óc còn chưa tỉnh táo, đã run rẩy nằm sấp trên mặt đất cầu xin tha thứ, "Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng tha mạng, cầu Hoàng thượng cứu Phúc Ninh Quận vương."
Hắn cũng không biết mình đang nói gì, dù sao cứ dập đầu cầu xin tha thứ là được rồi.
"Chậm đã!"
Vương Minh Thịnh cũng nhận ra tiểu thái giám này là ai, nhất là khi hắn hô lên bốn chữ Phúc Ninh Quận vương, ngay cả sắc mặt Hoàng thượng cũng biến đổi trong nháy mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Toàn Tử.
Bảo thị vệ đang định tiến lên bắt người lui xuống, Vương Minh Thịnh lại bảo một thái giám bên cạnh đi qua đỡ người dậy, Tiểu Toàn Tử như một con gà con run rẩy bị đưa đến trước mặt Minh Hi Đế.
"Ngươi nói cứu Phúc Ninh Quận vương, rốt cuộc là chuyện gì?" Giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu khiến Tiểu Toàn Tử theo bản năng sợ hãi, đầu óc vốn chưa tỉnh táo càng không biết phải làm sao, nói năng lắp bắp.
Vương Minh Thịnh biết chắc là cú ngã vừa rồi làm choáng váng đầu óc, lại bị thị vệ quát nạt dọa sợ, nhất thời nói năng lộn xộn, vì vậy ông cúi người lại gần, "Tiểu Toàn Tử, Hoàng thượng đang ở đây, ngươi từ từ nói, Phúc Ninh Quận vương rốt cuộc làm sao vậy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thần trí hỗn loạn của Tiểu Toàn Tử dường như tìm được một chút chỗ dựa, lời nói tuy vẫn còn hơi lộn xộn, nhưng Vương Minh Thịnh cũng nghe hiểu, ông nhíu mày, đứng dậy cung kính nói với Minh Hi Đế: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiểu Toàn Tử nói, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và Thất hoàng tử ba vị điện hạ ở phía trước gặp Phúc Ninh Quận vương, nói là muốn chơi với Phúc Ninh Quận vương."
Dù sao cũng chưa thấy sự tình rốt cuộc như thế nào, lời nói của Tiểu Toàn Tử trong tình trạng này cũng không thể tin tưởng hoàn toàn, bất quá, ba vị tiểu hoàng tử đều đang tuổi đi học, chơi với một đứa bé chưa đầy tuổi, chơi như thế nào? Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể xảy ra chuyện.
Không ngờ Hoàng thượng chỉ là trong lúc phê duyệt tấu chương ra ngoài hít thở không khí trong lành lại gặp phải chuyện này, trong lòng Vương Minh Thịnh lắc đầu thở dài, nếu không có chuyện gì thì tốt rồi, nếu thật sự có người tìm Phúc Ninh Quận vương gây phiền phức, e rằng...
Ánh mắt Minh Hi Đế quả nhiên trầm xuống, lại nhìn tiểu thái giám toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chắc hẳn vừa rồi chạy vội vàng đến mức ngay cả thị vệ cũng không nhìn thấy, một lòng chỉ muốn quay về cầu cứu.
Không biết liên tưởng đến điều gì, ánh mắt Minh Hi Đế càng thêm u ám, Vương Minh Thịnh bên cạnh chú ý tới sự thay đổi này, trong lòng giật thót.
Không cần Minh Hi Đế phân phó, Vương Minh Thịnh đã bảo thị vệ nhanh chóng dẫn đường phía trước, Minh Hi Đế quả nhiên xoay người, bước chân về hướng Tiểu Toàn Tử chạy tới.