Liễu ma ma là người hầu hạ bên cạnh Chiêu Đức hoàng hậu, Chiêu Đức hoàng hậu mất sớm, bà ấy được giao cho Trưởng công chúa, có thể nói là bà ấy đã chứng kiến
Trưởng công chúa lớn lên. Nói là nửa người mẹ cũng không quá, cũng là lão ma ma mà Trưởng công chúa tin tưởng nhất.
Dù Trưởng công chúa đã hơi mờ mắt, vẫn lộ ra vẻ khát khao.
Liễu ma ma rất muốn cứng rắn phớt lờ ánh mắt của Trưởng công chúa, nhưng làm sao một người mẹ có thể làm ngơ trước khát khao của con mình.
Cuối cùng Liễu ma ma lau nước mắt, nói với Trần thái y đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ: "Trần thái y, nghe theo công chúa đi."
"Nhưng, cách này cũng chưa chắc đã có hiệu quả, mà cho dù có hiệu quả, Trưởng công chúa điện hạ cũng không thể kéo dài được mấy tháng, hơn nữa quá trình trị liệu này vô cùng khó khăn, Trưởng công chúa cũng chưa chắc đã chịu đựng được, hà cớ gì..."
Hà cớ gì trước khi chết còn phải chịu thêm một trận dày vò.
Đương nhiên lời này Trần thái y không dám nói ra miệng.
Liễu ma ma nào có không biết, nhưng...
"Nếu điện hạ hôm nay xảy ra chuyện, tất cả mọi người trong phòng này đều phải chôn theo!" Liễu ma ma bình tĩnh nói.
Sắc mặt Trần thái y xoẹt một cái trở nên trắng bệch hơn.
Cuối cùng, dưới ánh mắt bình tĩnh đến gần như tàn nhẫn của Liễu ma ma, Trần thái y nghiến răng dập đầu nói: "Vi thần tuân mệnh."
Trần thái y đứng dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán như phá phủ trầm chu, nói với Liễu ma ma bên cạnh: "Mời ma ma nhất định phải giữ chặt Trưởng công chúa điện hạ, đừng để điện hạ giãy giụa cử động."
Liễu ma ma trịnh trọng gật đầu, lêu đại cung nữ là Tri Cầm, Tri Họa và Tri Kỳ cùng nhau đè Trưởng công chúa lại.
....
Bên trong tẩm điện chỉ có một vài tiếng bước chân, tiếng thay nước truyền ra, Minh Hi đế lắng nghe hồi lâu cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ có thể cau mày đi tới đi lui trong phòng, có thể thấy sự lo lắng bồn chồn trong lòng ông.
Vương Minh Thịnh bên cạnh vẫn đang cầu nguyện Trưởng công chúa điện hạ nhất định phải bình an vô sự, bỗng nhiên nghe thấy Minh Hi đế nói bằng giọng điệu không chút cảm xúc: "Bế lại cho trẫm xem."
Mí mắt Vương Minh Thịnh giật giật, xua xua tay bảo bà đỡ nhanh chóng đi qua.
Bà đỡ bế đứa bé, run rẩy tiến lên, vừa định quỳ xuống hành lễ, Minh Hi đế lại lạnh lùng nói: "Miễn lễ."
Đầu bà đỡ gần như vùi vào ngực, mà lúc này trong tã lót ấm áp, đứa bé nhỏ xíu xoay xoay con ngươi đen láy, liền chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Đứa bé dường như rất tò mò về thế giới này, cũng rất tò mò về người trước mặt.
Minh Hi đế nhìn với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp, nhưng chỉ trong nháy mắt liền muốn dời mắt đi. Đúng lúc này, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài nho nhỏ.
Minh Hi đế: "..."
Những người hầu hạ trong phòng: "..."
Ngay khi mọi người cảm thấy tai ù ù, đứa bé lại thở dài một hơi.
Tay bà đỡ đang bế tã lót bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
Minh Hi đế cũng nheo đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt nhất thời khó phân biệt hỉ nộ.
Đứa bé nhỏ, cũng chính là Quý Duệ, đại khái đã hiểu ra, mình có lẽ đã xuyên không đến thời cổ đại, hơn nữa còn là xuyên vào bụng mẹ, thân phận rất có thể là một hoàng tử.
Quý Duệ vừa nghĩ đến việc mình rất có thể là hoàng tử, tâm tình liền rất khó chịu!
Từ xưa đến nay hoàng thất không được yên ổn, các loại tranh chấp không ngừng, hắn đã xuyên không rồi, tại sao vẫn không cho hắn yên ổn một chút.
Nghĩ đến kiếp trước mình đã bất đắc dĩ trở thành gia chủ Quý gia như thế nào, lại vất vả cả đời như thế nào, Quý Duệ liền muốn thở dài.
Vì vậy, hơi thở đó liền thoát ra.
Đồng thời, Quý Duệ cũng nhạy bén nhận ra vị hoàng đế này dường như không thích mình, đó là một loại trực giác, trực giác của hắn luôn rất chính xác.
Nhưng hắn lại nghi hoặc, nếu đã không thích mình, vậy tại sao vừa sinh ra đã đến xem hắn?
Chuyển niệm nghĩ lại, không thích cũng tốt, hoàng tử không được hoàng đế yêu thích nhất định là một nhân vật ngoài lề, chỉ cần hắn thành thật khiêm tốn một chút, rút
kinh nghiệm kiếp trước, kiếp này chẳng lẽ không thể làm một con cá mặn sao?
Đợi sau khi nuôi lớn bản thân, trưởng thành, hắn chẳng phải muốn tiêu dao thế nào thì tiêu dao thế ấy sao.
Giống như đả thông kinh mạch Nhâm Đốc, Quý Duệ lại thở dài một hơi vui vẻ.
Miệng nhỏ còn mếu máo, lông mày nhíu lại, nếu có đủ năng lực, hắn hận không thể tè lên vị hoàng đế này, kéo giá trị chán ghét lên cao nhất, vừa sinh ra đã bị đày vào "lãnh cung".
Thời cổ đại cái gì cũng phải nói đến cát tường lấy lòng, biểu hiện của Quý Duệ như vậy, thật sự là xui xẻo đến mức nào.
Ghét ta đi, cứ mặc kệ ta đi.
Vương Minh Thịnh liếc nhìn đứa bé nhỏ với vẻ mặt phức tạp, haizzz——
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Minh Hi đế sắp nổi giận, thì nghe thấy ông nói bằng giọng điệu không chút cảm xúc.
"Trông cũng được."
Vương Minh Thịnh sững sờ, không khỏi nhớ lại thoáng nhìn lúc vừa vào cửa, tuy bây giờ còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra bóng dáng của Trưởng công chúa điện hạ trên khuôn mặt non nớt đó.
Trưởng công chúa điện hạ là mỹ nhân nổi tiếng của Đại Thịnh triều, còn Ninh Viễn tướng quân.... khụ khụ, Vương Minh Thịnh xua đi khuôn mặt thô kệch đó trong đầu.
May quá, tiểu thiếu gia không hề giống cha ruột của mình.
Quý Duệ rất nhanh liền mệt mỏi, hiện tại hắn vẫn là một đứa bé vừa mới sinh không lâu, có thể kiên trì lâu như vậy đã là không tệ rồi, hơn nữa....
Hắn ngáp một cái, cái lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ.