Quý Duệ thấy cha mình hoàn toàn không hiểu ý sâu xa của Liễu ma ma, lại tức giận đến mức trợn trắng mắt.
Quý Định Bang bắt được quả tang, chỉ vào hắn trừng mắt nói: "Ta đã nói thằng nhóc này đang trợn trắng mắt với ta mà, hây, con trai ta mới hơn một tháng tuổi đã biết trợn trắng mắt rồi, đứa nhỏ nhà ai thông minh bằng con trai ta chứ."
Quý Duệ: "..."
Liễu ma ma: "..."
Diệt vong đi, tất cả hãy diệt vong đi!
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trấn quốc công bước một chân vào cửa, tiện tay phẩy một cái, "Tất cả lui ra."
Liễu ma ma vừa định lại gần bế Quý Duệ, Quý Định Bang lại dùng ánh mắt ra hiệu không cần, Liễu ma ma do dự một chút, nhưng Trấn quốc công không có kiên nhẫn nữa, bực bội nói: "Còn ngây ra đó làm gì?"
Liễu ma ma chỉ đành cúi đầu, hành lễ, dẫn Tri Cầm lui ra ngoài.
"Đóng cửa lại."
Sau đó cửa phòng liền được đóng lại.
Vài thân binh mặc trang phục nghiêm nghị canh giữ ở cửa, Liễu ma ma quay đầu nhìn lại một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, nén đầy bụng lo lắng đi ra xa một chút chờ đợi.
Tri Cầm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng linh cảm những ngày qua khiến nàng có chút bất an, vốn định hỏi Liễu ma ma, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của bà lại lặng lẽ nuốt lời trở lại.
Bên trong phòng, Trấn quốc công một bụng lửa giận chưa kịp trút ra, uống liền một bình trà lạnh mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng.
Nhìn bộ dạng của lão cha là biết đã chịu uất ức ở triều đình, Quý Định Bang nhíu mày nói: "Cha, hôm nay lại vì chuyện gì mà bọn họ hạch tội người, kiêu căng ngạo mạn, triều phục phối sức không hợp lễ chế, hay là lừa trên gạt dưới, thông đồng làm bậy, kết bè kết cánh?"
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Trấn quốc công Quý Viễn đã xanh mét.
Từ khi ông hồi kinh, ngày nào cũng có ngự sử ra mặt hạch tội ông, trước kia cũng không phải là không có, dù sao từ khi ông nắm binh quyền thì chưa từng có ngày nào yên ổn, nhưng gần đây mấy tên thư sinh đó ngay cả những chuyện vặt vãnh cũng lôi ra hạch tội ông.
Trong thoáng chốc, Trấn quốc công cảm thấy ngay cả việc thở cũng là một cái tội, ông vừa tức giận vừa có chút uất ức, võ tướng Đại Thịnh triều cũng không ít, tại sao cứ nhằm vào ông mà mắng chứ. Cũng trách mình đọc sách ít, mắng cũng không lại mấy tên ngự sử thư sinh đó. Dạo này mỗi lần lên triều đều phải hít sâu một hơi, sợ mình không khống chế được mà rút đao chém người ngay tại Kim Loan điện.
Mặc dù vậy, có vài chuyện cũng không sai, nào là kiêu căng ngạo mạn, ỷ thế hϊếp người gì đó, ông, Quý Viễn, dám làm dám chịu, nhưng những chuyện không có, chúng cũng dám đổ lên đầu ông.
Trấn quốc công càng nghĩ càng tức, cuối cùng buột miệng mắng to: "Mẹ kiếp bọn @%……&@#"
Quý Duệ: "..."
Mắng xong một tràng, Trấn quốc công quả nhiên thoải mái hơn không ít, bình tĩnh lại nói: "Ngự sử đều là lũ ăn no rửng mỡ không có việc gì làm, mặc kệ chúng nó kiện cáo lão phu thế nào lão phu cũng không thèm để ý, nhưng mà, hôm nay ở triều đình, Tôn tướng và Tạ thái phó cũng tham gia vào."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Quý Định Bang cũng biến đổi, Tôn tướng và Tạ thái phó vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng với Trấn quốc công phủ, điều quan trọng là, bọn họ còn là cận thần của Minh Hi đế.
"Hoàng thượng những ngày gần đây cũng nhiều lần khiển trách lão phu." Trấn quốc công thở dài một hơi, cho dù khứu giác chính trị của ông không nhạy bén như văn thần, đầu óc không có nhiều đường vòng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, "Hôm nay là Tôn tướng và Tạ thái phó, thêm vài ngày nữa, e là mấy vị đại thần nhất nhị phẩm khác cũng sẽ nhúng tay vào."
Những chuyện này chắc chắn không thể thiếu sự chỉ thị của Minh Hi đế.
Quý Định Bang nào có không hiểu, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Trái lại Trấn quốc công ngồi trên ghế trầm tư một lát, bỗng nhiên vỗ vỗ tay vịn, cười lớn: "Lão phu vốn nghĩ còn có thể chinh chiến sa trường mười mấy năm nữa, dù có chết trận sa trường, tận trung báo quốc, lão phu cũng không hối hận."
Nhìn lão cha đột nhiên như già đi mấy tuổi, Quý Định Bang nghẹn ngào một tiếng, muốn nói gì đó, nhưng đến miệng lại phải nuốt xuống.
Còn có thể làm sao đây, tổng không thể mặc kệ Uyển nương và tiểu hoàng tử trong cung chứ.
"Giao binh quyền cũng tốt, lão phu cứ ở triều đình làm kẻ nhàn rỗi, chướng mắt mấy tên văn thần đó. Lão Tam, khi con trở về Bắc cảnh, nhớ dặn dò Lão Ngũ Lão Thất, làm việc khiêm tốn. Hoàng thượng có động tĩnh gì cứ coi như không biết, cố gắng phối hợp."
"Vì Uyển nương và tiểu hoàng tử chưa chào đời, chúng ta phải thận trọng."
"Với việc Quý gia chúng ta kinh doanh ở Bắc cảnh nhiều năm như vậy, căn cơ sẽ không bị hủy hoại hoàn toàn. Cho dù hoàng thượng muốn đối phó với chúng ta, cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể thành công. Hơn nữa, Bắc cảnh không thể nào yên ổn được, Bắc Nguyên vương đình trên thảo nguyên còn khó đối phó hơn cả Hậu Kim năm xưa."