Chương 11

Thôi thì, Tiểu quận vương vui vẻ là được rồi.

Chỉ là...

Haiz, người của phủ Trấn Quốc Công khi nào mới biết điệu thấp một chút đây. Lúc Công chúa còn sống, luôn giám sát, bọn họ còn biết kiềm chế một chút, kết quả mới được bao lâu, lại bắt đầu rồi.

Không nói đến Liễu ma ma, ngay cả Quý Duệ cũng cảm thấy chuyện này không ổn.

Tuy rằng hiện tại, ông nội và cha đều có vẻ hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, là những vị võ tướng chất phác không có dã tâm gì, nhưng Quý Duệ lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Người nào thật thà chất phác mà lại có cả một đống bảo vật giá trị liên thành như vậy? E rằng ngay cả Hoàng đế cậu của hắn nhìn thấy cũng phải ghen tị không thôi.

Vậy mà ông nội và cha hắn lại tùy tiện lấy ra bày biện trong phòng, một chút cũng không tiếc nuối.

Tiểu bảo bảo Quý Duệ chỉ có thể tự an ủi bản thân, có lẽ là mình nghĩ nhiều, lo lắng thái quá rồi.

Nhưng sự xuất hiện của Quý quý phi đã hoàn toàn đánh tan chút an ủi nhỏ nhoi đó của bảo bảo Quý Duệ.

...

Quý Duệ tỉnh giấc trong tiếng khóc nhẹ nhàng, uyển chuyển.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, con khóc nữa thì cha đau lòng chết mất." Giọng nói của Trấn quốc công Quý Viễn Đạo vang lên.

Quý Duệ lập tức tỉnh táo.

Ông nội hắn làm điệu à?

Chắc chắn là làm điệu rồi!

Vừa khi Quý Duệ cảm thấy hơi khó chịu, thì nghe thấy cha hắn dùng giọng nói thô kệch, cố tạo ra ngữ điệu ôn nhu dịu dàng nói: "Uyển Nương đừng khóc, ai ức hϊếp muội thì nói cho tam ca biết, tam ca sẽ làm chủ cho muội."

Quý Duệ: "..."

Cha, là cha sao cha?

Cha có biết giọng điệu của cha giả tạo đến mức nào không cha?

Quý Duệ cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, suýt chút nữa thì ói ra sữa vừa uống trước khi ngủ, liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy, nghẹn ngào nói: "Cha, tam ca, Uyển Nương chỉ là lâu ngày không gặp hai người, nhất thời vui mừng quá nên mới vậy, con không khóc nữa, phải cười mới đúng."

Những lời này Quý Viễn Đạo và Quý Định Bang chắc chắn không tin, cả hai đều là người dày dạn sa trường, sát khí đẫm máu dù có cố ý kiềm chế cũng đủ khiến người ta sợ mất mật, huống chi là khi nổi giận.

Quý Viễn Đạo trợn mắt nhìn về phía Dư ma ma đang quỳ rạp xuống đất run rẩy.

"Lão nô tài này, còn không mau nói ra những uất ức mà Uyển Nương phải chịu!"

Cứ tưởng vị cô cô này ở nhà chồng chịu uất ức gì, về nhà mẹ đẻ cáo trạng, Quý Duệ cũng hứng thú, chăm chú lắng nghe.

Kết quả, vừa khi ma ma đó mở miệng, Quý Duệ liền cảm thấy khó tin.

"Là lão nô vô dụng, không hầu hạ Quý phi nương nương chu đáo, khiến nương nương phải chịu uất ức, lão nô không mặt mũi nào nhìn Quốc công gia và tướng quân đại nhân." Vừa nói, Dư ma ma cũng khóc theo.

Quý quý phi vốn chưa nín được nước mắt, nhất thời lại càng đau buồn, lắc đầu khóc nói: "Ma ma, sao có thể là lỗi của ma ma được, nếu không có ma ma ở bên, con đã sớm, đã sớm không gặp được cha và tam ca rồi."

"Nương nương..." Dư ma ma cũng khóc lớn, không hề giữ ý, nước mắt nước mũi tèm lem.

Hai người chủ tớ chỉ thiếu ôm nhau khóc lớn, trông thật đáng thương, sắc mặt Quý Viễn Đạo và Quý Định Bang quả nhiên trở nên vô cùng khó coi.

"Nói hết những uất ức mà Uyển Nương phải chịu trong cung cho lão tử nghe, kẻ nào dám giấu giếm không báo, bị lão tử tra ra, sẽ không tha cho ngươi."

Dư ma ma lúc này mới vội vàng lau nước mắt nước mũi, quỳ trên mặt đất, kể ra từng "uất ức" mà Quý quý phi phải chịu.

Nghe một hồi, Quý Duệ nhíu mày, không phải là hắn đang bênh vực vị Quý phi cô cô mới gặp này, mà là hắn biết, màn hay nhất chắc chắn còn ở phía sau.

Quả nhiên, đúng lúc sắc mặt Quý Viễn Đạo và Quý Định Bang càng lúc càng âm trầm, Dư ma ma dập đầu mạnh xuống đất, cái dập đầu mạnh đến mức Quý Duệ nghe mà cũng giật mình.

Trán Dư ma ma sưng lên một cục lớn, như thể đã liều mạng, hai mắt long lên nói: "Quốc công gia, tướng quân, những điều vừa nói chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nếu thật sự muốn kể hết thì lão nô nói cả ngày cũng không hết, nữ nhân tiến cung ai mà chẳng phải chịu chút uất ức, nương nương một lòng chỉ mong người nhà bình an vô sự, không muốn vì mình mà gây phiền phức cho Quốc công phủ, những kẻ trên triều đình thi thoảng lại kiếm chuyện gây khó dễ cho Trấn quốc công phủ, nương nương sao lại không biết, nương nương luôn nói mình không giúp được gì cho cha và huynh trưởng, ít nhất cũng không thể kéo chân sau, chỉ mong hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, hy vọng Hoàng thượng nể tình mà chiếu cố cha và huynh trưởng."

"Ma ma, đừng nói nữa." Quý quý phi đúng lúc ngắt lời Dư ma ma, cố gắng gượng cười nhìn về phía cha và huynh trưởng nói: "Cha, tam ca, con khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, có tin vui muốn tự mình nói cho hai người biết, những chuyện đó đã qua lâu rồi..."