Chương 45

Ninh Mông nhìn remote ở trước mặt, im lặng hồi lâu, cô hỏi thăm: "Mày muốn kêu tao quỳ remote chứ không phải là đổi kênh phải không ?"

Tiểu Điềm Điềm: ?

Tiểu Điềm Điềm lại để remote lên tay cô, ra hiệu cho cô mở TV.

Ninh Mông: ?

Ninh Mông mở TV rồi mở bừa kênh nào đó: "Thật sự là xem tivi à ?"

"Gâu." Tiểu Điềm Điềm đáp lại.

Ninh Mông lại hỏi: "Vậy có thể chơi điện thoại không ?"

Tiểu Điềm Điềm nghe vậy thì lại ngậm điện thoại của cô ở trên giường đi tới, đưa cho cô.

Ninh Mông: ...

Điều kiện giam giữ này cũng tốt đấy nhỉ?

Ninh Mông tựa trên ghế sa lon, cô sờ đầu Tiểu Điềm Điềm, nó ngoan ngoãn tựa đầu lên đùi của cô rồi tìm tư thế thoải mái.

Cảm nhận được sức nặng trên đùi thì Ninh Mông nhếch miệng: "Tiểu Điềm Điềm, mày nên giảm cân rồi."

"Gâu!"

Một lát sau, Ninh Mông lại nói: "Tiểu Điềm Điềm, tao hiểu vì sao Hoắc Bắc Thần lại hung dữ như vậy rồi."

Nếu như không như vậy, thì nguyên thân sớm đã mở hậu cung ở bên ngoài rồi.

Vậy có thể bây giờ Hoắc Bắc Thần sẽ có mấy đứa con, cưỡi ngựa chạy trên đỉnh đầu có thảo nguyên xanh xanh của anh rồi !

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Ninh Mông lại có chút đau đầu: "Khi nào tao mới có thể đi ra vậy ? Hay là mãi mãi không thể đi ra ngoài?"

Vấn đề này thì Tiểu Điềm Điềm không thể nào trả lời được.

-

Dưới lầu, Hoắc Bắc Thần vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, thay đổi khó lường.

Bên trong bầu không khí nặng nề, ngoài cửa truyền đến tiếng cãi vã.

Giọng nói của Tô Diệp nhẹ nhàng: "Về sau cậu làm việc không nên xúc động như vậy, vẫn chưa điều tra rõ ràng, đã gửi cho lão đại, rất dễ gây nên chuyện vợ chồng hiểu lầm, có biết không?"

Tề Sam khinh thường: "Tôi đây không phải là chặn đường phóng viên đưa tin rồi sao? Ai biết có người nhằm vào bà chủ, đã chọn lấy tấm hình đó chứ?"

Tô Diệp thở dài, "Ai bảo cậu trông gà hóa cuốc chứ, đợi lát nữa, cậu đi nhận lỗi với lão đại đi."

Tề Sam sợ hãi, "... Chuyện tốt như vậy, hay là cậu đi đi."

"..."

Hai người vừa nói chuyện vừa mở cửa.

Cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo ở trong phòng, trong nháy mắt Tề Sam đứng thẳng người, như học sinh làm sai chuyện.

Tô Diệp nhìn anh ta yên tĩnh như gà thì bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi hình, đưa cho Hoắc Bắc Thần.

"Lão đại, chuyện của bà chủ và Lâm Thanh Bắc, chúng tôi xem đoạn ghi hình, phát hiện đó là chuyện ngoài ý muốn."

Video mở ra.

Có thể thấy rõ ràng, Lâm Thanh Bắc đột nhiên ôm lấy Ninh Mông.

Chỉ là một giây đồng hồ sau cô gái đã đẩy anh ta ra, đánh cho anh ta một trận.

"Ai cho anh động vào tôi? Không phải đã nói rồi sao? Chỉ có thể nhìn không thể sờ!"

Trong giọng nói của cô gái, có sự tức giận, có sự ngang ngược.

Đôi mắt của Hoắc Bắc Thần bỗng nhiên co rụt lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng ở trên lầu bằng ánh mắt khó tin.

Thì ra lần này, thật sự là đã oan uổng cho cô sao?

Suy nghĩ vừa hiện lên thì ngoài cửa, truyền đến tiếng đập cửa.

Tề Sam đi mở cửa.

Ninh Văn Đào chạy thẳng vào, ông hỏi thăm: "Mông Mông đâu?"

Tề Sam vô ý thức chỉ hướng trên lầu: "Ở phòng 204."

"Được rồi."

Ninh Văn Đào không dám nhìn Hoắc Bắc Thần, ông đi vòng qua anh, nhanh chóng lên lầu , vừa mở cửa vừa nói: "Mông Mông, cha giữ lời hứa, cha đến cứu con đây !"

"..."

Tề Sam nghe ông nói như vậy thì cảm thấy cơn giận của Hoắc Bắc Thần càng lớn hơn.

Anh ta run lên, ánh mắt nhìn chung quanh, nói sang chuyện khác: "À, lão đại ? Là ai làm đổ mì vậy ?"

Tô Diệp đỡ trán, thở dài.

Tên Tề Sam này, thật sự là hết thuốc chữa.

Hết chuyện để nói à?