Chương 33: Táo bạo Mông tỷ, tại tuyến dỗi người

Cửa truyền đến tiếng động. Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, bước chân trầm ổn đi đến. Ánh mắt anh ta sáng như sao lại mang theo sự sắc bén, ngũ quan cứng rắn, lộ ra thần sắc cương nghị, bởi vì đã từng đi lính, nên có một thân chính khí. Khuôn mặt Hoắc Bắc Thần so sánh với anh ta tinh xảo hơn một ít, nhưng lệ khí quanh thân cùng với Lệ Diệc Trầm hoàn toàn tương phản.

Hai vị đại lão chạm mặt, còn chưa nói lời nào, khí tràng cường đại của từng người đã vô hình tạo thành va chạm. Ninh Mông yên lặng lui về phía sau một bước, giảm bớt cảm giác tồn tại. Cô có cảm giác khí áp trong phòng có chút lớn, sắp thở không nổi.

Lệ Diệc Trầm đứng yên tại chỗ, anh ta nói trước: “Giám đốc Hoắc, không mời mà tự đến, còn xin thứ lỗi cho.”

Hoắc Bắc Thần rũ mi mắt, như đang nắm giữ mọi chuyện trong tay, anh ra mệnh lệnh ngắn gọn với Tề Sam: “Mang vào đây.”

“Vâng.”

Không bao lâu sau, Tô Điềm Điềm bị người đẩy đi vào, đầu gối nhức mỏi, làm cô ta trực tiếp ngã trên mặt đất, miệng dính băng dán, bị thô lỗ xé ra, làm môi cô ta rách da, chảy máu.

Lệ Diệc Trầm nheo đôi mắt lại, vội vàng nâng cô ta dậy, trong mắt anh ta đầy tức giận: “Làm sao vậy?”

Tô Điềm Điềm không hổ là nữ chính, tuy thê thảm như thế, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu, nói: “Đây là một hiểu lầm.”

Cô ta nhìn về phía Ninh Mông, cố nén run rẩy mà chỉ trích: “Mông Mông, chị biết em nhìn chị không vừa mắt, nhưng chúng ta là người một nhà, đây là ngoài ý muốn, chị không cố ý, sao em có thể đối xử với chị như vậy?”

Ninh Mông:???

Hôm nay xảy ra chuyện này, hai người trên cơ bản xem như là đã trở mặt.

Ninh Mông dứt khoát không thèm che giấu, cô trực tiếp chửi: “Tô Điềm Điềm, cô không xin lỗi trước, thế mà còn có mặt mũi chỉ trích tôi? Mẹ cô không dạy cô gặp chuyện thì phải tìm nguyên nhân từ trên người mình trước sao? Đừng có không đi ngoài được thì trách địa cầu không có lực hấp dẫn chứ? Hơn nữa, cuối cùng tôi đã hiểu, vì sao bây giờ giá hàng đều lên, còn cô lại không lên giá rồi.”

Tề Sam ở bên cạnh nói tiếp, anh ta tò mò: “Vì sao vậy?”

Ninh Mông cười nhạo: “Bởi vì là đồ đĩ chứ sao, không đắt nổi!”

“……”

Tề Sam giật giật khóe miệng.

Không ngờ người phụ nữ này lại nhiều lời cợt nhả như vậy. Câu chửi người mỗi lần mỗi khác. Nhưng không ngờ nghe cô mắng chửi người lại thấy rất sướиɠ.

Tô Điềm Điềm bị mắng thì sửng sốt, cô ta run rẩy chỉ tay vào cô: “Em……”

“Cô có tư cách gì mà nói tôi, đúng là tôi không được hoàn mỹ, nhưng ít nhất tôi thẳng thắn tự nhiên, còn cô? Làm chuyện xấu mà không dám thừa nhận sao?”

Ninh Mông khoanh tay, lời nói nhảy ra như là đảo hạt đậu: “Hơn nữa người bị phỏng không phải tôi, là ông xã đẹp trai của tôi! Anh ấy bị phỏng nhưng đau ở trong lòng tôi! Huống chi, cô làm cho cánh tay như ngọc của chồng tôi để lại vết sẹo làm sao bây giờ?”

Sau khi nói xong, cô còn cười cười lấy lòng Hoắc Bắc Thần.

Hoắc Bắc Thần: “……”

Trước mắt Tô Điềm Điềm biến thành màu đen, tiếp tục biện bạch cho mình: “Tôi……”

“Câm miệng!”

Đáp lại cô, lại là âm thanh quát khẽ của Lệ Diệc Trầm.

Tô Điềm Điềm sửng sốt, nhìn về phía anh ta.

Lệ Diệc Trầm đã nhìn sang chỗ khác, anh ta nhìn quanh bốn phía, giống như là tìm được cái gì, anh ta buông Tô Điềm Điềm ra, bước đi đến bên cạnh, cầm lấy ấm nước sôi rồi tưới vào cánh tay của mình!

Ninh Mông khϊếp sợ mở to hai mắt, có chút không đành lòng nhìn thẳng. Nhưng Lệ Diệc Trầm dù trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng cũng không kêu một tiếng nào.

Tưới hết một bình nước thì anh ta mới nhìn về phía Hoắc Bắc Thần rồi hỏi bằng giọng trầm thấp có hơi khàn khàn: “Giám đốc Hoắc, như vậy được chưa?”