Chương 25: vợ chồng hẳn nên giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn

Ninh Mông cứng người lại, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo đang không ngừng tản ra từ trên người Hoắc Bắc Thần, cô ngượng ngùng mở miệng:

“Tin tức giải trí bây giờ đúng là bắt gió bắt bóng, tin đồn vô căn cứ! Mấy tin vỉa hè không có chứng cứ mà chiếu loạn trên TV như vậy, thật là vô trách nhiệm!”

Dứt lời, trong TV lại truyền đến một giọng nói: “Có phóng viên chụp được hình ảnh thật, bầu không khí của giới giải trí cần phải được khắc phục……”

Ninh Mông:……

Cô chậm rãi quay đầu qua, oán hận nhìn về phía TV. Trên đó là hình ảnh hôm nay cô “quấy rầy” Lâm Thanh Bắc.

Ninh Mông:!!

Mày là một cái TV hiện đại, vì sao lại không thể tự động chuyển kênh chứ?

Bầu không khí trong phòng càng thêm xấu hổ, Ninh Mông cảm thấy đầu cũng không nâng lên nổi, rất muốn tìm cái cống chui vào.

“Có việc gì?” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Bắc Thần đánh vỡ sự im lặng trong phòng.

Anh đi nhanh qua người cô, cơ thể cao lớn làm cho cả phòng trông có vẻ có chút chật chội.

Ninh Mông sửng sốt, vậy là anh chưa nghe thấy tin tức trên TV? Quả thực quá tốt rồi!

Mắt thấy Hoắc Bắc Thần sắp lên lầu, Ninh Mông vội vàng đi theo phía sau anh, “Ông xã, vợ chồng phải nên hoạn nạn nâng đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, anh lại hiệp can nghĩa đảm, có tình có nghĩa như vậy, cho nên, chắc chắn anh sẽ không cự tuyệt giúp em một việc nho nhỏ đâu nhỉ?”

Cô vươn tay, khoa tay múa chân một chút, sau đó lại dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn về phía anh.

Mặt người đàn ông không cảm xúc, bước một bước lên hai bậc thang, làm Ninh Mông phải nhanh chân đuổi theo, anh bình tĩnh nói: “Cái gì?”

Ninh Mông nhăn mặt tươi cười nói: “Ngày mai em muốn dùng phòng thu âm một chút, mà người của công ty lại không đặt hẹn trước, anh có thể chào hỏi người phía dưới một chút, để ekip của em đi vào hay không?”

Người đàn ông “À” một tiếng, sau đó đột nhiên nhăn mày rũ mắt xuống, Ninh Mông có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của anh bị bóng đèn chiếu lên, tạo thành cái bóng quạt mỏng ở trên mặt, đôi môi mỏng mở ra, anh nói bằng giọng khẳng định: “Không thể.”

Ninh Mông sững sờ ngay tại chỗ.

“Rầm.”

Người đàn ông tiến vào phòng ngủ, không lương tâm nhốt cô ở ngoài cửa.

Ninh Mông:??

Khi nhắc tới chuyện ở chung anh rất dễ nói chuyện, làm cô còn tưởng rằng người này đã có chút đổi mới về mình rồi, nhưng không ngờ chút việc nhỏ như vậy cũng không giúp!

Ninh Mông vươn tay ra muốn gõ cửa, nhưng tay lại ngừng ở trước cánh cửa hai xăng ti mét, không dám gõ xuống.

Mất nửa ngày, cô lại nổi giận mắng mỏ cái tay của mình: “Sao mày lại nhát như chuột, tham sống sợ chết như vậy? Chỉ gõ cửa một cái thôi mà!”

Ninh Mông ủ rũ cụp đuôi đi xuống lầu, tầm mắt liên tiếp liếc nhìn lên trên lầu.

Trong bụng lại phát ra tiếng kêu “Ọt ọt”.

Lúc này cô mới ý thức được giữa trưa hôm nay cô không ăn cơm, bây giờ cũng đã đói lả.

Cô đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, các loại thịt rau dưa gì đó cần gì thì bên trong đều có, hai mắt cô sáng lên, sau đó lấy ra…… hai quả cà chua, hai cái trứng gà, rồi héo rũ người đóng cửa tủ lạnh lại.

Hết cách rồi, cô chỉ biết làm mì xào cà chua với trứng!

Một cái nồi dùng để nấu mì, một cái nồi dùng để xào đồ ăn, đổ dầu vào nồi, sau khi xào cà chua xong lại bỏ hai cái trứng gà vào xào chung, xào một hồi, trứng gà và cà chua liền hoàn mỹ kết hợp với nhau.

Đây là cách xào dành cho người lười như cô, nhìn chướng tai gai mắt, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Quầy mì xong, Ninh Mông bưng mâm đi đến trên bàn cơm, chuẩn bị ăn!

Nhưng vào lúc này, một cảm giác lạnh như băng lại ập tới.

Ninh Mông ngẩng đầu lên thì thấy Hoắc Bắc Thần đứng ở lầu hai, nghiêm túc nhìn chằm chằm …… bát mì của cô!

______________