Ninh Mông nhanh chóng viết một bài hát, chỉ mất năm phút đồng hồ.
Cô đưa trang giấy cho Lâm Thanh Bắc, mở miệng nói: “Anh nhìn đi!”
Lâm Thanh Bắc:……
Anh ta nhìn người phụ nữ này, trên mặt lại hiện lên vẻ chán ghét một lần nữa.
Cô vẫn rất ngu ngốc và kiêu ngạo, cô thực sự cho rằng viết một bài hát có thể dễ dàng như vậy sao?
Lâm Thanh Bắc tức giận nắm chặt tay lại.
Anh ta vo cục tờ giấy trước mặt lại, ném xuống đất rồi phẫn nộ nói lớn: “Ninh Mông, cho dù cô cảm thấy tôi không đủ tư cách hát bài hát của nhạc sĩ giỏi nhất, thì không cần phải làm bẽ mặt tôi bằng cách này đâu!”
Biết hôm nay chuyện kết thúc hợp đồng không cách nào thực hiện được, vì thế Lâm Thanh Bắc đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
Ninh Mông:?
Cô vội vàng nhặt cục giấy trên mặt đất lên rồi đuổi theo, đi theo bên cạnh Lâm Thanh Bắc mở miệng nói: “Nếu anh hát bài này, tôi bảo đảm anh sẽ nổi tiếng một lần nữa!”
Lâm Thanh Bắc lạnh mặt, không nói một lời.
Ninh Mông lại hô lên: “Anh hiểu lầm rồi, bài này không phải tôi viết! Đây là bài hát do một người bạn làm nhạc sĩ của tôi viết! Anh không thể xem thử trước một cái được sao?”
Lâm Thanh Bắc dừng bước chân lại: “Bài hát do bạn cô viết, cô có quyền tùy tiện đưa cho người ta sao?”
Ninh Mông đuổi theo anh ta, lúc này đã hơi thở dốc.
Nghe thấy lời này thì cô thở dài.
Dùng ca khúc của người khác, theo lý thuyết là phải mua bản quyền.
Nhưng những ngôi sao trong thế giới hiện thực kia đều không tồn tại trong thế giới này nha!
Cô tìm ai mua đây?
Về sau nếu có thể trở lại hiện thực, cô sẽ đi mua thêm vài cuốn album!
Ninh Mông trực tiếp mở miệng: “Tôi có thể làm chủ cho nhạc sĩ!”
“……”
Lâm Thanh Bắc cười nhạo một cái, cảm thấy lời cô nói thật buồn cười.
Không hỏi đối phương một tiếng đã khẳng định như vậy, hoặc là bài hát này rất tệ, hoặc là do chính cô viết, bây giờ chính là đang lấy cớ!
Thấy Lâm Thanh Bắc lại không để ý tới mình, Ninh Mông lo lắng, cô trực tiếp nhét tờ giấy vào trong túi anh ta, cô nói: “Tôi sẽ sắp xếp phòng thu âm, ngày mai anh phải hát bài hát! Đầu tiên cứ quảng cáo lên mạng trước, sau đó ra album! Đây là mệnh lệnh của công ty!”
Nghe thấy hai chữ mệnh lệnh, Lâm Thanh Bắc không cam lòng nhíu chặt mày lại.
Anh ta hung tợn nhìn Ninh Mông, siết chặt nắm tay, cuối cùng nhịn cơn tức xuống, căm giận rời khỏi công ty.
-
Ninh Mông tìm người đặt phòng thu âm, sau đó lại bị staff thông báo: “Thưa cô, phòng thu âm phải đặt trước hai tháng.”
Lâu như vậy sao?
Ninh Mông nhíu mày: “Không có biện pháp khác sao?”
Hai tháng thì rau kim châm cũng lạnh luôn rồi.
Staff cười nói: “Chuyện này đối với người khác rất khó, nhưng đối với cô mà nói lại rất đơn giản. Phòng thu âm chúng ta thuê đều thuộc sở hữu của xí nghiệp Hoắc thị, chỉ cần anh Hoắc nói một câu, thì đây đều là chuyện nhỏ.”
Ninh Mông:……
Cô nhất định phải quán triệt phương châm ôm chặt đùi ông xã không được lung lay!
Khi cô về đến nhà thì sắc trời đã tối.
Thấy Hoắc Bắc Thần vẫn chưa tan tầm, Ninh Mông lên lầu cầm hai túi đồ ăn vặt, sau đó nằm liệt trên sô pha, mở TV ra.
Cô bật bừa một kênh rồi vừa ăn vặt vừa xem.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bị mở ra, cả người Hoắc Bắc Thần mang theo hơi lạnh đi đến.
Cơ thể Ninh Mông cứng đờ, sau đó cô mới đứng lên, vui vẻ chạy nhanh về phía cánh cửa.
Cô lấy lòng cười nói: “Ông xã anh về rồi à? Làm việc cả ngày vất vả rồi! Có mệt hay không? Có khát không? Có đói bụng không?”
“……”
Hoắc Bắc Thần vẫn chưa trả lời thì TV bỗng nhiên bắt đầu đưa tin về động thái của giới giải trí, giọng nói trong trẻo khỏe mạnh của phóng viên truyền tới: “Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, cô cả của công ty nhà họ Ninh kiêu căng tùy hứng, giao dịch ngầm với người mới ở dưới tay……”
______________