Chương 22: Đặc quyền của con gái rượu~~

Công ty giải trí Nịnh Mông ở trong một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố.

Ninh Mông lái xe vào hầm để xe, sau khi đỗ xe thì đột nhiên cô dừng lại.

Công ty ở tầng mấy?

Cô đang định hỏi Ninh Văn Đào, bỗng thấy một người con trai đi qua trước xe, Ninh Mông trực tiếp gọi: "Chào anh, cho tôi hỏi đường được không?"

Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn.

Ngay lúc đó, Ninh Mông cảm thấy bãi đỗ xe u ám như được anh ta chiếu sáng.

Anh ta giống như người được sinh ra trên sân khấu, gương mặt sáng sủa, trên người mang nét kiêu ngạo, giống như một siêu sao quốc tế.

Nhưng sau khi người đàn ông nhìn thấy cô thì chân mày nhíu lại, ánh mắt đầy chán ghét: "Ninh Mông, cô lại định giở trò gì đây?!"

Ninh Mông: “?”

Nét mặt cô đầy sự nghi ngờ, suy nghĩ một lát, ngập ngừng hỏi: "Lâm Thanh Bắc?"

Người đàn ông cười nhạt, coi như là đã thừa nhận.

Anh ta quay đầu đi về phía trước.

Ninh Mông vội vàng đi theo sau lưng anh ta, dò hỏi: "Nghe nói anh muốn hủy hợp đồng? Chuyện này có phải do công ty đối xử với anh không tốt hay không? Chúng ta có thể thảo luận về lợi ích. . ."

Cô vừa nói ra lời đó thì Lâm Thanh Bắc dừng chân.

Anh ta nghiêng đầu, giễu cợt nói: "Sao vậy? Cô lại lấy tài nguyên công ty ra để ép tôi làm bạn trai cô à? Tôi nói cho cô biết, trò này không hiệu quả với tôi đâu!"

Ninh Mông: . . .

Thì ra là do trước kia chủ nhân của cơ thể này đã ép anh ta làm bạn trai sao?

Cô nhếch miệng, nói: "Không phải, tôi chân thành muốn giữ anh lại. . ."

Là Thiên vương tương lai đó! Nghe nói ra một album là không đủ để bán!

Cho nên làm sao có thể để anh ta đi được?

Lâm Thanh Bắc liếc cô từ trên xuống dưới, chế nhạo bằng giọng nói dễ nghe: "Ninh Mông, lúc trước cô nói phải về nhà, vậy mà mới hai ngày đã tới công ty quấy rầy tôi, đúng là chó không đổi tính ăn phân!"

Ninh Mông: . . .!

Cô tức giận bước lên phía trước, chắn đường Lâm Thanh Bắc.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô nghiêm nghị quát lên: "Lâm Thanh Bắc, anh mắng tôi là chó cũng được, làm sao có thể tự nói bản thân mình là phân chứ?"

". . ."

Lâm Thanh Bắc bị những lời này chặn họng, nhất thời không biết nên nói gì. Anh ta chỉ có thể bước về phía trước và rời đi: "Tôi không có gì để nói với cô!"

Ninh Mông theo bản năng muốn bắt lấy anh ta, thiếu chút nữa tay chạm phải anh ta, bỗng nhiên nghĩ đến giới hạn của Hoắc Bắc Thần, cô giật thót tim, suýt chút nữa phạm phải điều kiêng kỵ rồi!

Trong lúc cô do dự, Lâm Thanh Bắc đã đi xa.

Ninh Mông bước nhanh, muốn đuổi kịp anh ta.

Đúng lúc thang máy tới, cửa thang máy vừa vặn mở ra, Ninh Văn Đào bước ra ngoài, thấy cô thì vui vẻ nói: "Mông Mông, con đến rồi!"

Nhân cơ hội này Lâm Thanh Bắc bước vào thang máy, lên tầng.

Ninh Văn Đào không thèm nhìn anh ta, chỉ chú ý đến một mình Ninh Mông, ông cười nói: "Cha biết con nghe tin có người mới đến thì chắc chắn là không nhịn được nên mới tới đây. Cha hiểu con mà, ha ha. . ."

Ninh Mông: . . .

Cô xua tay: "Con tới không phải là vì chuyện này mà là vì Lâm Thanh Bắc, anh ta không thể hủy hợp đồng được!"

Ninh Văn Đào nghe vậy, hung hăng nói: "Con vẫn chưa quên nó à? Một tên minh tinh nhỏ vừa mới ra mắt, cũng chỉ có một triệu người hâm mộ lại dám chê công ty đối xử không tốt? Lại còn muốn gây rắc rối với cha! Ai thèm nó chứ! Nếu không có công ty nâng đỡ nó thì nó nghĩ rằng nó có thể thành công trong năm nay à?"

Bây giờ, Ninh Văn Đào coi thường Lâm Thanh Bắc, cũng phải thôi, dù sao anh ta cũng mới ra mắt không lâu, mới đến nỗi không thể mới hơn.

Ninh Mông không biết giải thích thế nào, quyết định sử dụng đặc quyền của con gái, làm nũng nói: "Con mặc kệ, không thể để anh ta hủy hợp đồng được!"

Quả nhiên Ninh Văn Đào đồng ý: "Được rồi, được rồi!"

Hai người họ không nhìn thấy, cách đó không xa giữa đám xe cộ, có người cầm điện thoại di động quay lại tất cả mọi chuyện.