Mặt đất sạch sẽ, tựa như mấy người chơi kia chưa từng xuất hiện.
Mục Tư Thần không biết bốn người chơi kia còn có thể sống lại hay không, thái độ của cậu đối với cái này cũng không lạc quan, chỉ có thể hy vọng bọn họ còn có thể sống lại.
Ba người chơi ngoan ngoãn khác cũng có suy nghĩ gần giống như Mục Tư Thần, bọn họ cúi đầu không dám cử động cũng không dám phát ra âm thanh, nhưng khi đám tùy tùng cho phép mọi người đứng dậy, Mục Tư Thần nhìn thấy rõ ràng giá trị San của bọn họ đã hạ đến dưới 50, hiển nhiên rất hoảng sợ, khó có thể tự khống chế được.
Giá trị San của nhóm dân trong trấn ngược lại không có một chút biến hóa nào, ánh mắt bọn họ cứng đờ, tựa như cũng không cảm thấy hứng thú đối với sự vật xung quanh mình.
Điều khiến cho Mục Tư Thần giật mình chính là, giá trị San của vị “+528” thế mà lại tăng lên biến thành “+543”.
Giá trị San chính là giá trị lý trí, lý trí vốn dĩ luôn dao động theo cảm xúc, dưới tình huống bình thường, dao động ở trong vòng 20 đều là một chuyện rất bình thường. Nhưng gặp phải loại chuyện này, giá trị San của người bình thường đều sẽ giảm một chút, vì sao người này còn tăng lên?
Mục Tư Thần tạm thời áp nghi vấn xuống, yên tĩnh xem diễn biến.
Lúc này người thân cận Vũ Mục cất cao giọng nói: “Cư dân trong trấn Đồng Chi, là ai đã bảo vệ chúng ta sau đại thảm họa?”
“Là Tồn tại vĩ đại.” Nhóm dân trong trấn cùng đồng thanh nói, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, không có cảm xúc, như là người máy.
“Đúng, không có ‘Đồng Tử Bầu Trời’ nhìn chăm chú, chúng ta phải sống đầu đường xó chợ, ăn không đủ no, áo không đủ mặc. Cảm ơn Tồn tại vĩ đại phù hộ.” Người thân cận Vũ Mục nói.
“Cảm ơn Tồn tại vĩ đại phù hộ.” Âm thanh của dân trong trấn sục sôi một chút.
Mục Tư Thần làm khẩu hình theo mọi người, lại không có phát ra âm thanh. Ngay cả như vậy, khi nghe đến mấy âm thanh này, cậu vẫn bị đầu váng mắt hoa, giá trị San không bị khống chế mà rơi xuống.
Khi bốn người chơi chết đi, Mục Tư Thần sinh ra cảm xúc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không khống chế được mà rớt 10 điểm giá trị San, hiện giờ tinh thần lại chịu đựng thử thách như vậy, đại não một mảnh hỗn loạn.
người thân cận Vũ Mục tiếp tục nói: “Mặc dù ‘đêm tối’ buông xuống, dưới sự phù hộ của ‘Đồng Tử Bầu Trời’, chúng ta vẫn có được đồ ăn, quần áo, nhà cửa và trấn nhỏ an toàn.”
Cùng với lời gã nói, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy dàn hợp xướng trong đầu cậu đang đồng thanh hát một số ca khúc với tốc độ cực nhanh đến mức chấn động lòng người, làm cho cậu không cách nào suy nghĩ được một cách bình thường.
Vì để chống lại sự hỗn loạn này, Mục Tư Thần bắt đầu nghi ngờ về lời nói của người thân cận Vũ Mục, có nghi ngờ sẽ có suy nghĩ, có suy nghĩ là có thể ổn định lý trí.
Những đồ dùng cơ bản hằng ngày cần thông qua nhân loại lao động sản xuất chế tạo thành, không có thứ gì là tự nhiên, nhưng xét từ mô tả về trấn Đồng Chi thì hình như người ở nơi này không cần trồng cây nông nghiệp, phát triển chăn nuôi, mở rộng công nghiệp nhẹ.
Những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống của bọn họ đều là Con Mắt Bự ban cho, việc này cũng không khoa học.
Trừ khi trấn nhỏ này thật sự là một phó bản game gì đó, lại có một chương trình cung cấp những thứ cần thiết cho cuộc sống.
Trong lúc nhất thời, Mục Tư Thần thậm chí sinh ra ảo giác nơi này thật ra là game chết đi sống lại, cậu có thể mạnh dạng hành động.
Trước mắt cậu, dần dần xuất hiện ảo giác.
Sau khi người thân cận Vũ Mục nói một số lời nói khiến cho mọi người biết ơn thì liền ôn hòa bảo mọi người đứng dậy.
Mục Tư Thần ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở vị trí bốn người chơi mới vừa chết kia.
Trong thoáng chốc, cậu như nhìn thấy bốn người chơi kia sống lại, đang ngồi vây quanh bên nhau, bàn bạc xem nên đánh Boss như thế nào.
Người chơi súng lục nói: “Tính sai rồi, thực lực của chúng ta không đủ, không thể vừa đến đã đánh boss của phó bản, phải nên trưởng thành trước mới đúng. Vũ khí của tôi chỉ có thể chứa sáu viên đạn, hạn chế quá lớn, nên đi tìm đạn trước.”
Người chơi búa lớn gật gật đầu: “Có lẽ chúng ta nên đánh quái cấp thấp trước, đánh bại mấy tên tùy tùng kia, chờ khi chúng ta có kinh nghiệm thăng cấp thì lại đối phó với người thân cận Vũ Mục.”
Người chơi dây thừng nói: “Chúng ta còn thiếu đồng đội, súng lục, búa lớn là công kích tay, tôi thiên về khống chế và hỗ trợ, kéo có năng lực chữa trị vết thương, chúng ta thiếu một đồng đội có năng lực phòng thủ mạnh mẽ, có thể thu hút hỏa lực của kẻ địch.”
Người chơi kéo nói: “Tôi mở chế độ vùng lân cận để xem thử xung quanh có người chơi khác không. Trong cái game nát này, cách ăn mặc của người chơi và NPC đều giống y chang nhau, hoàn toàn không thể phân biệt ra ai là người ai là nhân vật trong game luôn.”
Chỉ thấy sau khi người chơi kéo chạm hai lần trong không khí thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tư Thần, vươn tay với cậu nói: “Cậu cũng là người chơi hả, kỹ năng của cậu là gì? Chúng ta cùng lập team nha.”
Mục Tư Thần hoảng hốt, ngón tay dưới lớp áo choàng của cậu hơi cử động, cậu cũng muốn bắt cái tay thân thiện đang vươn ra của người chơi kéo.
Lúc này, một người chơi mơ hồ đi qua bên cạnh của Mục Tư Thần, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Công cụ mới bắt đầu của tôi là xe đẩy, xe đẩy có thể dựng đứng làm lá chắn, lực phòng ngự rất mạnh, tôi……”
Giọng anh ta rất thấp, chỉ có một mình Mục Tư Thần mới có thể nghe được. chính giọng nói cực kỳ nhỏ này đã khiến cho Mục Tư Thần đột nhiên bừng tỉnh, cậu giơ tay che mắt phải lại, mắt trái đỏ như máu của cậu nhìn thấy một hình ảnh hoàn toàn khác với vừa rồi.
Nơi đó hoàn toàn không có người chơi nào sống lại cả, ngược lại bốn luồng không khí trộn lẫn với vô số màu sắc đang xuyên qua màn sương mù, bị con mắt đang nhắm chặt trên không trung kia hấp thu.
Những mảng màu mạnh mẽ trộn lẫn với nhau giống như những cảm xúc cực hạn của một người trước khi chết, có bi thương, có hưng phấn, có kinh hoảng cũng có sợ hãi đối với tử vong.
Cảm xúc cực hạn này hội tụ thành từng linh hồn đau đớn, tất cả đều bị Con Mắt Bự hấp thu.
Mục Tư Thần thậm chí còn nhìn thấy sau khi hấp thu bốn luồng không khí này, lông mi mọc đầy giun của Con Mắt Bự run rẩy vài cái, tựa như muốn thức tỉnh.
Cũng may lông mi chỉ hơi hơi rung động, Con Mắt Bự cũng không có tỉnh lại.
Bốn người chơi hoàn toàn không hề sống lại, mọi thứ đều là ảo giác. Chỉ có cậu từng nhìn thẳng con mắt, mắt trái chịu xung kích cực lớn nhưng không bị mù hoàn toàn, mới có thể nhìn thấy những gì thực sự xảy ra.
Mà người chơi xe đẩy đi ngang qua bên cạnh Mục Tư Thần, cùng lúc với giá trị San không ngừng rơi xuống là khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, sinh ra cảm xúc cực kỳ vui vẻ và hân hoan, cảm xúc này hiện giờ đã biến thành một màu đỏ đậm chậm rãi phóng ra từ người chơi xe đẩy, bay đến không trung.
Mục Tư Thần lập tức ý thức được, nếu mặc kệ anh ta thì người chơi xe đẩy này sẽ chết.
Mặc kệ là giá trị San rơi xuống, linh hồn mang theo cảm xúc mãnh liệt sẽ bị Con Mắt Bự hấp thu; hoặc là thân phận bị người thân cận Vũ Mục phát hiện ra, coi như người dị đoan mà xử lý.
Dù là cái nào thì cũng đều là một con đường chết.
Tính cách của Mục Tư Thần không phải kiểu lỗ mãng chịu chết, nhưng cũng không lạnh nhạt đến mức thấy chết mà không cứu.
Cậu đã không có năng lực cứu được bốn người chơi trước đó, hiện giờ người chơi xe đẩy cứ như vậy mà đi ngang qua cậu, nếu không làm chút gì đó, Mục Tư Thần cảm thấy, cho dù cậu có sống sót thì cảm xúc nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó mặc kệ là giá trị San giảm xuống, hay là giá trị San đột nhiên tăng lên thì cũng đều không phải hiện tượng tốt gì cho cam.
Cứu người là cứu người, Mục Tư Thần cũng không định không biết lượng sức mà ném mình vào.
Cũng may có rất nhiều người trên quảng trường, người thân cận Vũ Mục đang tập trung mà tuyên dương Con Mắt Bự vĩ đại, đám dân trong trấn có người chết lặng nghiêm túc nghe, có người không ngừng lặp lại động tác lấy tay động tác dán mắt, còn có người lại là quỳ xuống đất lạy, thoạt nhìn hết sức thành kính.
Cũng chính bởi vì dân trong trấn có khác biệt, cho nên động tác qua lại rất nhỏ của người chơi xe đẩy mới không bị đám tùy tùng phát hiện.
Nhưng người chơi xe đẩy thật sự muốn đi đến vị trí của bốn người chơi đã chết kia, chạy tới nói chuyện phiếm với ảo giác, vậy thì nhất định sẽ bị phát hiện ra khác thường rồi.
Mục Tư Thần trong lòng khẽ động, lấy cuốc chim từ dưới lớp áo choàng ra.
Cán cuốc chỉ dài hơn một mét, hoàn toàn có thể dùng áo choàng che lại, chỉ cần không vung mạnh thì không nhìn ra được manh mối quá lớn.
Mục Tư Thần nhẹ nhàng xách cuốc chim lên, dùng cái cuốc đập lên chân của người chơi xe đẩy một cái.
Lần này có hơi đau, người chơi xe đẩy hô nhỏ một tiếng, lúc này Mục Tư Thần lập tức thu cuốc chim vào trong cột vũ khí, nắm lấy người chơi xe đẩy, há mồm chính là: “Ca ngợi đôi mắt, ca ngợi ánh sáng, ca ngợi Tồn tại vĩ đại.”
“A?” Người chơi xe đẩy có chút sửng sốt.
Mục Tư Thần tiếp tục dại ra ngâm nga giáo lý của Tồn tại vĩ đại giống như cư dân trong trấn: “Cho dù là thứ gì cũng sẽ có khả năng gạt bạn, xúc giác, âm thanh, bạn đυ.ng đến nghe được đều có thể là giả, chỉ có đôi mắt, dưới sự che chở của Tồn tại vĩ đại, trong mắt chúng ta chỉ có sự thật.’’
“Quý trọng đôi mắt của bạn, bảo vệ nó, đây là Tồn tại vĩ đại ban cho.”
Dàn hợp xướng đã hát đi hát lại những lời bài hát tẩy não này bên tai Mục Tư Thần, cái này làm cho Mục Tư Thần mở miệng là có thể nói giáo lý, hoàn toàn không cần nhớ, chỉ cần dựa vào tiếng ca của dàn hợp xướng nói ra là được rồi.
Khi nói chuyện, cậu còn dùng tay che mắt của người chơi xe đẩy, ngăn cản tầm mắt của cậu ta, không cho người chơi xe đẩy nhìn về phía vị trí của bốn người chơi tử vong kia.
Ngoại trừ lúc ban đầu dùng cuốc chim đập người chơi xe đẩy một cái, Mục Tư Thần biểu hiện y như một người dân thành kính của trấn Đồng Chi, cậu trông còn giống tùy tùng hơn cả tùy tùng nữa.
Lúc này Mục Tư Thần giống như là một tín đồ bị Con Mắt Bự tẩy não, đang truyền giáo với những người khác.
người thân cận Vũ Mục có nhiều đôi mắt như vậy, tự nhiên sẽ chú ý tới sự tiếp xúc giữa hai người, nhưng sau khi gã nghe được Mục Tư Thần nói trôi chảy như thế thì an tâm dời tầm mắt.
Cuốc chim vốn có kỹ năng “Đào Góc Tường”, với thực lực của Mục Tư Thần là không đủ để làm tùy tùng sửa đổi niềm tin, cần phải mượn phát thanh của Tần Trụ thì mới được. Nhưng đối với người chơi chưa bị tẩy não, muốn “đào góc tường” thì dễ hơn nhiều.
Cuốc chim đập một cái đã khiến hco người chơi xe đẩy tỉnh táo, ánh mắt dại ra và lời nói của Mục Tư Thần khiến cho người chơi xe đẩy ý thức được bản thân vừa nhìn thấy được ảo giác.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, nhưng cũng may khát vọng sống sót rất mạnh, người không ngu lắm, sau khi khôi phục lý trí thì lập tức ý thức được bản thân mới vừa lượn một vòng trước cửa Quỷ Môn Quan.
Anh ta liên tục chớp mắt, đi theo Mục Tư Thần nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Người chơi xe đẩy thậm chí không dám nói đối tượng cảm ơn là ai, dù sao nhất định không phải là Con Mắt Bự.
Sau khi người chơi xe đẩy hoàn toàn tỉnh táo, Mục Tư Thần nhìn thấy bản thân có thêm một miếng dán Bản Thân.
Miếng dán Bản Thân nhỏ hơn miếng dán lấy từ tùy tùng vừa nãy, thoạt nhìn sức mạnh cũng yếu không ít.
Nhưng tóm lại là có thêm một miếng dán, hành động mạo hiểm ngăn người chơi xe đẩy đi tìm chết cuối cùng cũng không uổng phí.
Mục Tư Thần dán miếng dán Bản Thân lên trên gáy, cảm giác lạnh lẽo truyền từ xương cổ đến đại não và cột sống.
Mục Tư Thần cảm thấy mắt trái thoải mái không ít, màu máu cũng nhạt đi, chỉ là trước mắt một mảnh sương mù mênh mông, không nhìn rõ được sự vật, tiếng hát tẩy não không ngừng vang vọng bên tai cũng biến mất.
Mục Tư Thần như là đã mặc cho mình một bộ giáp bảo vệ, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm.
Giá trị San của cậu ổn định mức 62, cuối cùng giữ ở mức tiêu chuẩn trở lên, không có tiếp tục rơi xuống nữa.
Bởi vì Mục Tư Thần biểu hiện rất giống với một người dân trong trấn bị tẩy não, người chơi xe đẩy không cách nào xác định là cậu cố ý ra tay giúp đỡ hay là vô tình cứu mình.
Anh ta không dám nói chuyện với Mục Tư Thần, lùi lại hai bước, rúc ở một bên, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần cũng yên lòng.
Nhưng mà vào lúc này, cậu cảm nhận được có người đang nhìn cậu.
Mục Tư Thần nhìn lại thì thấy “+543” đang khẽ liếc mắt nhìn mình, cậu chợt thu hồi tầm mắt lại.