“Ngài nói cái gì? Sao trấn Tường Bình lại……” Thị nữ lộ ra vẻ mặt không thể tin.
Dáng vẻ chị hết sức hỗn loạn, hiển nhiên không cách nào chấp nhận được cú sốc này.
Mục Tư Thần hỏi: “Hệ thống, tôi có thể cho chị ấy xem quyển《 Ôm 》 kia không? Tinh thần chị ấy có thể chịu được chân tướng đằng sau《 Ôm 》không?”
【 Đang quét năng lượng tinh thần của cô ấy……】
【 Có được sức mạnh tinh thần cấp Trụ, được “Người Tương Đối Có Lý Trí” tăng cường giá trị San, có thể chịu đựng được. 】
Tuy rằng hệ thống đối vẫn không thể nói ra chân tướng về một số chuyện, nhưng cuối cùng cũng có thể tạo được một ít tác dụng.
Mục Tư Thần trong đầu khẽ động, trong tay liền xuất hiện quyển《 Sau khi mọc xúc tu tôi có thể ôm cậu ấy rồi 》, cậu giao nó cho thị nữ: “Tuy rằng đây chỉ là một quyển chuyện kể trước khi ngủ, nhưng nó sẽ có thể cho chị câu trả lời.”
Thị nữ nhanh chóng mở ra, khi chị nhìn thấy kết cục ban đầu bị gạch chéo đỏ, cả người sửng sốt.
Thị nữ cũng từng sửa lại không ít kết cục quyển sách trong thư viện, đương nhiên rõ ràng kết cục này có nghĩa là gì.
“Trước khi đến trấn Đồng Chi, Tần thượng tướng từng nói, ‘Đồng Tử Bầu Trời’ có khả năng dự đoán nhất định, bảo chúng tôi cất kỹ vật phẩm tùy thân, cố gắng đừng để đừng để hắn nhìn thấy được vật phẩm liên quan đến chúng tôi, nếu không có thể sẽ phát hiện ra chúng tôi thông qua tương lai của vật phẩm.” Thị nữ lẩm bẩm nói.
Chị đã tin tương lai được miêu tả trong quyển sách này đều không phải là giả dối.
Mục Tư Thần lặng lẽ ở bên cạnh chị.
Qua một hồi lâu, thị nữ mới thấp giọng nói: “Hóa ra chúng tôi vẫn luôn là gánh nặng của thượng tướng Tần ……trấn Tường Bình……”
“Cũng không tuyệt vọng như vậy,” Mục Tư Thần nhẹ giọng an ủi chị, “Chỉ cần còn chưa xảy ra, thì sẽ có khả năng thay đổi.”
Thị nữ cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhưng Mục Tư Thần nhìn thấy rõ ràng, từ khi tô-tem Tần Trụ rời khỏi thân thể của chị, trên ngực chị cũng xuất hiện một cái tô-tem mơ hồ nho nhỏ.
Tuy rằng không đủ rõ ràng, nhưng rất giống với tô-tem Bản Thân.
Đây có lẽ chính là nguyên nhân bạch tuộc nhỏ một hai phải ăn vạ ở trên người cậu, sức mạnh của Tần Trụ không rời khỏi cơ thể của chị, chị nhất định sẽ tiếp tục đi đến trấn nhỏ khác, sẽ cướp lấy Trụ của đối phương, sẽ vì Tần Trụ mà hi sinh tính mạng.
Tinh thần của Tần Trụ đã không còn chịu nổi gánh nặng của sinh mệnh nữa rồi.
Để chị ở lại trấn nhỏ Hy Vọng, tốt cho chị cũng là tốt cho Tần Trụ.
Mục Tư Thần mở tay ra, một Trụ nhỏ xuất hiện ở lòng bàn tay.
Đây là sức mạnh mà cậu học được một cách tự nhiên sau khi xây dựng trấn nhỏ, không còn cần phải chạm vào bản thể Trụ thì mới có thể kích hoạt sức mạnh.
“Trục xuất.” Mục Tư Thần nhẹ giọng nói.
Mấy người bị đuổi ra khỏi trấn nhỏ Hy Vọng, giờ phút này toàn bộ người trong trấn nhỏ Hy Vọng đều là người có tô-tem Bản Thân.
“Hệ thống, tôi vừa nghĩ trong đầu thì có thể tìm ai là người dị đoan của trấn khác, tại sao Con Mắt Bự không có sức mạnh này?” Mục Tư Thần hỏi.
【 Bởi vì bản thân. 】
【 Một người không có ý thức của bản thân thì sẽ bị chi phối giống như một con rối, trong một nhóm người có bản ngã, sợi dây trên người anh ta sẽ trở nên rất rõ ràng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được sự khác biệt. 】
【 Trong trấn nhỏ mà mọi người buộc dây con rối trên người, muốn phân biệt ra sợi dây này đến từ ai, cậu phải nhìn chằm chằm sợi dây, cẩn thận phân biệt thì mới được. 】
“Xem ra chọn lựa chọn 2 cũng có lợi không ít.” Mục Tư Thần nói, “Trước tôi có người chơi đúng không?”
Hệ thống im lặng một hồi mới trả lời: 【…… Có. 】
“Bọn họ đều chọn lựa chọn 1? Tuy rằng rất khó chọn, tuy rằng sức mạnh rất mê người, nhưng dù sao cũng nên có người ao ước giữ lại nhân tính.” Mục Tư Thần hỏi.
【 Bọn họ không có lựa chọn. 】
Mục Tư Thần cho rằng hệ thống vẫn luôn đang đợi người chọn lựa chọn 2, nhưng cậu bất kể như thế nào cũng không nghĩ đến, những người khác ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.
“Vì sao?” Mục Tư Thần hết sức khó hiểu.
【 90% người chơi tham gia hoạt động thử nghiệm nội bộ đều chết đi dưới tình huống không biết gì cả. 9% trở thành cư dân của các thị trấn khác nhau, ngơ ngơ ngác ngác mà sống ở chỗ này, không thể rời đi. Hơn 0,9% người chơi trở thành người thân cận của quái vật cấp Thần nào đó, có được sức mạnh, hoặc là chết đi, hoặc là tiếp tục chiến đấu. Chỉ có chưa đầy 0,1% người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ, nhưng sau khi cướp thành công một Trụ, lại không có thể mở ra cánh cửa hai lựa chọn. 】
Mục Tư Thần nghĩ tới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ đầu tiên, cậu cảm nhận được áp lực đến từ cư dân trong trấn, nhìn thấy nhóm dân thị trấn định hiến tế mắt chuồn chuồn cho cậu.
Lúc ấy cậu có hai lựa chọn, cái thứ nhất, ôm hết tất cả vào người, đặt ra quy tắc khắc nghiệt để người dân trong thị trấn phải nghe cậu sai khiến, hoàn toàn tin tưởng cậu. Chỉ cần nghe cậu thì sẽ không có chuyện hiến tế xảy ra, cũng sẽ không phát sinh chuyện làm cho cậu khó chịu.
Cái thứ hai, chính là Mục Tư Thần đang làm, chỉ dẫn dắt không quy định, để cho cư dân trong trấn nhỏ có thể học cách tự sống.
“Tự ôm hết mọi chuyện vào người cần phải có đủ can đảm.” Mục Tư Thần có chút cô đơn nghĩ, “Lúc ấy chỉ là cảm thấy bản thân là một người thường, tôi không gánh được trách nhiệm đáng sợ như thế, tôi không có can đảm như vậy.”
【 Ôm đồm hết mọi thứ có khi cũng là một loại ngạo mạn, một loại không tín nhiệm. 】
“Nghe giọng điệu của cậu, hình như có người thành công hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ, cũng chọn lựa chọn 1, có mấy người? Sau đó bọn họ thế nào?” Mục Tư Thần hỏi.
【 Một khi trở thành người thân cận của quái vật cấp Thần hoặc là bản thân quái vật cấp Thần, hệ thống sẽ không còn quan tâm đến người chơi này. Hiện tại có 47 người đã trở thành người thân cận của quái vật cấp Thần, không rõ phát triển, không rõ sống chết. Có một người thành công cướp lấy trấn nhỏ trở thành bản thân quái vật cấp Thần, không rõ phát triển, không rõ sống chết. 】
Một người…… Mục Tư Thần nghĩ đến quyển sách trong thư viện của mình là 《**A02》, không tìm thấy được 01 ở trước đó.
Có khi nào 01 này chính là người kia hay không? Người đã lựa chọn can đảm, lựa chọn gánh vác, lại mất đi hệ thống?
“Anh ta là Tần Trụ sao?” Mục Tư Thần nhịn không được hỏi.
【 Không phải, “Người Có Lý Trí Tương Đối” không có liên quan đến thế giới hiện thực, hắn thuộc về thế giới này. 】
Không phải Tần Trụ, Tần Trụ cũng không phải người ở thế giới thực lạc vào thế giới khác.
Sau khi nhận rõ điểm này, Mục Tư Thần hơi hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có một chút buồn bã.
Nhẹ nhõm chính là Tần Trụ không có bỏ qua lựa chọn then chốt, anh sinh ra ở thế giới này, ngay từ đầu đã không có lựa chọn. Buồn bã chính là, bạch tuộc nhỏ cuối cùng không thuộc về thế giới hiện thực, cho dù cậu mang bạch tuộc nhỏ trở về, nó cũng chỉ là hành khách/ lén / sang sông mà thôi.
Nếu không phải Tần Trụ, thì đại diện cho có một người cũng giống như cậu bởi vì thử nghiệm nội bộ game mà đi vào nơi này, nhưng bởi vì cũng có đủ can đảm, lựa chọn gánh vác trách nhiệm, mà mất đi nhân tính.
Hệ thống tỏ vẻ nó sẽ không quan tâm đến người chơi trở thành quái vật cấp Thần, thì đại diện cho người này có lẽ sẽ vĩnh viễn không cách nào mở bảng giao diện hệ thống, vĩnh viễn không có cách nào ấn nút “Thoát Trò Chơi”. Thậm chí nếu Mục Tư Thần chọn lựa chọn 1, đại khái cũng sẽ bị hệ thống vứt bỏ.
Mục Tư Thần không biết người kia là ai, nhưng trải qua quá giống nhau, khiến cho cậu sinh ra cảm giác đau buồn không thể giải thích được.
Đối phương cũng không biết nỗi đau buồn của cậu, có lẽ cũng không cần cậu đồng cảm, chỉ là nỗi buồn của chính cậu mà thôi.
“Vậy vẫn phải hỏi thêm một câu cho chắc, không phải ‘Độc Đồng Chi Nguyệt’ chứ?” Khi Mục Tư Thần hỏi ra câu này, cậu sợ hệ thống sẽ trả lời “Đúng vậy”.
【 Không phải. 】
Mục Tư Thần thở ra một hơi dài.
Chỉ có Thẩm Tễ Nguyệt là cậu không cách nào chấp nhận gã đến từ cùng một thế giới với mình.
Bởi vì Thẩm Tễ Nguyệt biết về hệ thống, Mục Tư Thần sợ gã từng là người chơi, không phải người chơi thì thật sự quá tốt rồi.
Cho dù Thẩm Tễ Nguyệt không phải người chơi, gã biết về hệ thống, lúc này cũng có thể có được một giải thích hợp lý.
Có riêng 47 người chơi đã trở thành người thân cận của quái vật cấp Thần, theo tỷ lệ 0,9%, ít nhất có đến 4.000 đến 5.000 người đã tham gia thử nghiệm nội bộ của trò chơi.
Với số lượng người khổng lồ như vậy, Thẩm Tễ Nguyệt gặp gỡ một hai người, biết sự tồn tại của hệ thống, thật sự là quá dễ dàng.
Gã thậm chí có thể đã có được người thân cận từng là người chơi nữa.
Nghi vấn trong lòng của Mục Tư Thần cuối cùng đã được giải đáp, nhưng lại sinh ra nghi vấn lớn hơn nữa.
Trước đây cậu từng nghi ngờ hệ thống là sức mạnh của thế giới trò chơi, cho nên mới có thể đưa bọn họ đến thế giới xa lạ này, đẻ cho bọn họ đặt mình vào trong cảnh ngộ nguy hiểm.
Nhưng hôm nay xem ra, hệ thống sẽ vứt bỏ người chơi đẫ hòa nhập vào thế giới này, không cho người có được sức mạnh của thế giới này đến thế giới hiện thực.
Hệ thống có thiện ý đối với thế giới hiện thực ý, nó đang bảo vệ thế giới hiện thực.
Một khi đã như vậy, tô-tem con bướm là chuyện như thế nào? Tại sao hệ thống cứ liên tục lôi kéo mọi người từ thế giới hiện thực đến đây?
【 Người chơi xin đừng suy nghĩ nữa, ít nhất phải đạt tới cấp 50 trở lên thì mới suy xét đến mấy vấn đề này. 】
Hệ thống kịp thời phát ra tiếng ngăn cản mạch suy nghĩ của Mục Tư Thần, cái này đại diện cho những việc này là phạm vi Mục Tư Thần không thể đặt chân đến.
Trong thư viện chỉ có ba người thanh tỉnh, thị nữ lại xây dựng thế giới quan lần nữa, có lẽ trong đầu óc đang trải qua một trận bão táp gió lốc gột rửa tư duy, cô cầm sách không nói một lời, chỉ biết ngây người mà đọc sách.
Mục Tư Thần bận nói chuyện với hệ thống trong đầu, cũng đứng yên ở tại chỗ.
Chỉ có Hạ Phi câu hỏi tràn đầy trong đầu, muốn offline nhưng lại không muốn bỏ lại một mình Mục Tư Thần, gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhảy nhót lung tung y như mắc chứng tăng động, suýt chút nữa còn đập cả đầu vào tường.
Lúc này, cửa thư viện bị mở ra, Hạ Phi giật mình nhảy ra sau lưng Mục Tư Thần, móc súng nhắm ngay cửa lớn, cảnh giác người tới.
Chỉ thấy một nam một nữ chạy vào trong thư viện, nam nhìn thấy Mục Tư Thần thì thở phào nhẹ nhõm, không hề có hình tượng mà ngồi bệt xuống dưới đất, vui mừng nói: “Đội trưởng không có việc gì là tốt rồi.”
Cô vọt tới trước mặt Mục Tư Thần, thấy cậu đang suy nghĩ thì không làm phiền. Mấy câu tình cảm của cô không biết trút vào đâu, đột nhiên nhìn thấy súng ở trong tay Hạ Phi, tức khắc nước mắt phun như suối, cũng mặc kệ Hạ Phi giơ súng nhắm ngay mình, nhào lên ôm lấy cậu ta gào khóc, còn dùng tay đánh vào người cậu ta.
Hạ Phi: “……”
Cậu ta thu súng lại, đôi tay giơ lên làm ra tư thế đầu hàng, vẻ mặt vô tội mà nói: “Tôi không có quan hệ gì với cô ta, tôi còn chưa có bạn gái, tôi không phải tra nam!”
Người nữa chính là Trì Liên, nam đương nhiên là Trình Húc Bác.
Khi Trình Húc Bác nhìn thấy khẩu súng trong tay Hạ Phi cũng rất kích động, nhưng sau khi cẩn thận quan sát sắc mặt của Hạ Phi thì tiến lên kéo kéo Trì Liên, nói với cô: “Cô nhận nhầm người rồi, cậu ta không phải người chơi dùng súng bị người thân cận Vũ Mục gϊếŧ chết, là một người khác.”
“A? Không phải sao?” Trì Liên lấy khăn giấy lau mặt, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, “Kích động vô ích rồi, còn thật sự tưởng rằng người chơi sống lại nữa chứ.”
Nói xong, cô đầy Hạ Phi ra, sau đó không thèm nhìn Hạ Phi lấy một cái nào nữa.
Hạ Phi: “……”
“Hai người cũng tới hả?” Mục Tư Thần nói.
Trì Liên và Trình Húc Bác gây ra ồn ào lớn như vậy, Mục Tư Thần đương nhiên thấy được.
Vừa vặn hệ thống đã trả lời gần hết mấy vấn đề muốn hỏi, cậu liền nhiệt tình ôm lấy hai vị đồng đội, cũng giới thiệu với bọn họ: “Đây là ‘Anh Phi Của Cưng’ trong nhóm chat, cũng là bạn thân của tôi, Hạ Phi.”
Ba người vừa thấy mặt đã gây ra hiểu lầm, ngược lại hóa giải lúng túng khi người xa lạ khi lần đầu gặp mặt, giới thiệu về bản thân với nhau.
“Trì Liên, cấp bậc 20, công cụ mới bắt đầu là kéo, năng lực ‘Cắt Dán’.”
“Trình Húc Bác, cấp bậc 20, công cụ mới bắt đầu xe đẩy, năng lực ‘Không Gian Vận Chuyển’.”
“Hạ Phi, cấp bậc 20, công cụ mới bắt đầu là súng, năng lực ‘Trục Xuất’.”
“Tại sao cậu lại cấp 20?” Ba người bao gồm cả Mục Tư Thần trăm miệng một lời hỏi.
Phải biết rằng ba người bọn họ phải trải qua trăm cay ngàn đắng nhiều lần mới đạt đến cấp 20 trở lên, trước khi Mục Tư Thần tiến vào thư viện chỉ mới cấp 15, sao mới đây Hạ Phi đã thăng đến cấp 20?
Hạ Phi: “……Hệ thống mới vừa nhắc nhở, tôi giúp Mục Tư Thần hoàn thành nhiệm vụ xây dựng trấn nhỏ Hy Vọng, đạt được danh hiệu ‘Người thân cận Của Hy Vọng’, trực tiếp thăng tôi lên đến cấp 20.”
Trì Liên: “Tôi cũng là ‘Người thân cận của Hy Vọng’.”
Trình Húc Bác: “Tôi cũng……”
Trì Liên: “Tên của người thân cận nhà người ta phong phú như vậy, cái gì mà Vũ Mục, Trọng Đồng, tại sao tên của chúng ta y như đúc thế này? Sau này phân biệt thế nào đây?”
Trình Húc Bác: “Phân theo số thứ tự đi, cô là tùy tùng đầu tiên của Mục Tư Thần, chính là người thân cận của Hy Vọng 001, tôi là 002, Hạ Phi là 003.”
Trì Liên bỗng nhiên nói:: “Hạ Phi là 004 đi, phía trước có Ứng Mậu.”
Trình Húc Bác phiền muộn một chút, gật gật đầu nói: “Cũng được.”
Hạ Phi vẫn không hiểu ra sao: “Từ từ, các cứ xếp số cho tôi như vậy, còn đưa số 3 ban đầu của tôi cho người khác? Nếu có thể đổi số, tôi muốn làm 007, tôi không thích số 4.”
Mục Tư Thần nhìn ba người vì xếp số mà ầm ĩ, nhịn không được cười rộ lên.
Cuối cùng cậu cũng có cảm giác trở lại nhân gian rồi.