“Người này diễn hay thật đấy, không phải gã thua rồi sao? Tại sao thua rồi mà còn có thể chảnh như thế?” Tiếng nói không phục của Hạ Phi phá tan cảm giác khó chịu còn sót lại của Thẩm Tễ Nguyệt.
Cậu ta còn huơ huơ khẩu súng một vòng ở trước mặt Mục Tư Thần, sau đó khoe khoang thổi họng súng như nhân vật chính trong mấy bộ phim miền ViễnTtây.
Mục Tư Thần im lặng nhìn Hạ Phi: “Gã là công chúa của cậu.”
Hạ Phi kinh hãi đến biến sắc, chột dạ nói: “Sao cậu biết trước khi tôi đến hoàng cung tìm cậu, thi đã đi gặp vị hôn thê của tôi trước thế?”
“Trước đó không biết, bây giờ đã biết.” Mục Tư Thần nói.
Trước khi tiến vào quyển sách này, Mục Tư Thần đã giúp Hạ Phi tinh lọc bốn loại ô nhiễm tinh thần, cậu xác định Hạ Phi cùng cậu đi vào 《 Bộ Quần Áo Mới Của Hoàng Đế 》 là một người có tâm hồn tự chủ.
Cho dù sớm đoán được Hạ Phi bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, nhưng Mục Tư Thần vẫn không chắc rốt cuộc là cậu ta bị ô nhiễm từ khi nào, rồi bị đánh tráo từ lúc nào.
Hiện giờ, đáp án rõ ràng rồi.
“Cậu còn nhớ rõ chuyện sau khi cậu lén đi gặp công chúa không?” Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi xác định nói: “Đương nhiên nhớ rõ rồi! Tôi dùng tiền mua chuộc hai thợ may, chui vào trong hoàng cung tìm cậu. Còn giúp cậu quyến rũ công chúa tìm hiểu tin tức, giúp cậu phân tích ra thị nữ và hoàng đế đều là người thân cận Giản Đồng biến thành, giúp cậu lập kế hoạch hoàn hảo nữa.
“Tiểu Mục, tuy rằng game này cất giấu nguy hiểm tử vong khắp nơi, nguy hiểm tinh thần thất thường, nhưng tôi cảm thấy hình như tôi đặc biệt hợp với thế giới này. Ở chỗ này, tôi trở nên rất thông minh, lanh trí, nhạy bén, linh cảm bùng nổ!
“Sau này cậu cứ theo tôi lăn lộn đi, anh Phi dẫn cậu!”
Mục Tư Thần nhịn cái xúc động muốn “phi” cho cậu ta một cái, tiếp tục hỏi: “Cậu còn nhớ bản thân là mất đi ý thức khi nào không?”
“Sao tôi lại mất đi ý thức…… Ý? Từ từ!” Hạ Phi dùng sức xoa huyệt thái dương, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra, “Tôi mới vừa nhắc cậu, thị nữ và hoàng đế là người thân cận Giản Đồng có hai con mắt, cốt truyện liền lật trang, tôi bị lật đến trước mặt công chúa. Sau đó lại lật trang, cổ của tôi lành lạnh, nghe được cậu bảo tôi bắn, vừa vặn trong tay có súng, cho nên liền nhắm ngay người trên không trung mà bắn ấy.”
Mục Tư Thần đã cơ bản thăm dò ra tuyến thời gian của Hạ Phi.
Sau khi Hạ Phi tiến vào trò chơi, nghe nói bản thân có vị hôn thê, cho nên quyết định đến gặp công chúa trước, rồi mới đến hội hợp với Mục Tư Thần.
Cố tình công chúa chính là người thân cận Thẩm Tễ Nguyệt biến thành, Hạ Phi lại bị ô nhiễm lần nữa.
Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm rất khó làm cho người ta phát hiện, Hạ Phi cũng không cảm thấy bản thân có vấn đề, cậu ta chỉ biết lần này bản thân đặc biệt thông minh, trong đầu luôn nảy ra suy nghĩ rất hữu ích, không ngờ mấy linh cảm này là Thẩm Tễ Nguyệt truyền lại cho Hạ Phi, mục đích là khiến cho Hạ Phi truyền mấy tin tức sai lầm này lại cho Mục Tư Thần.
Đương nhiên, những tin tức nửa thật nửa giả mà cậu ta truyền lại, rất nhiều nội dung tình cờ trùng hợp với suy đoán của Mục Tư Thần, điều này càng dễ dàng chiếm được lòng tin của mọi người.
Chờ sau khi Thẩm Tễ Nguyệt cảm thấy Mục Tư Thần đã hoàn toàn tin tưởng Hạ Phi, thì lợi dụng thời cơ lúc lật trang bắt Hạ Phi, dựa vào sức mạnh mặt gương tấ khiên, để hình chiếu trong gương của Hạ Phi bám vào trên người.
Lúc sau “Hạ Phi” lại trở lại trước mặt Mục Tư Thần đòi đai lưng màu lam và nói với Mục Tư Thần kỹ năng của gã là “Tập trung”, đã là người thân cận mặc vest đóng giả rồi.
Thật sự là trộm long tráo phụng, hành động bí mật, im hơi lặng tiếng khiến cho người ta rơi vào cạm bẫy của gã.
Nhưng mà điều khiến cho Mục Tư Thần sợ hãi chính là Thẩm Tễ Nguyệt ngụy trang kỹ năng “Tập trung”.
Mục Tư Thần tin, khi Hạ Phi bày ra công cụ mới bắt đầu với cậu, Thẩm Tễ Nguyệt cũng không ở đây, vậy tại sao gã biết công cụ mới bắt đầu của Hạ Phi là súng?
Cho dù Hạ Phi bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm ở 《Công Chúa Bạch Tuyết 》 , lại sử dụng súng trong quyển sách kia, nhưng bản thân Hạ Phi cũng không biết kỹ năng là cái gì, vì sao Thẩm Tễ Nguyệt có thể to gan mà bịa đặt ra kỹ năng “Tập trung” như thế?
Gã không sợ bịa sai kỹ năng, bị Mục Tư Thần vạch trần sao?
Tại sao kỹ năng gã bịa đặt có liên quan với “chuyển dời”, là Thẩm Tễ Nguyệt mèo mù chạm vào chết chuột không cẩn thận phù hợp với đặc trưng của người chơi, hay là gã đã đoán trước, biết kỹ năng này có thể gạt được Mục Tư Thần?
“Sau quyển 《 Công Chúa Bạch Tuyết 》 thì cậu có dùng súng ở trong quyển nào nữa không?” Mục Tư Thần hỏi.
“Không có,” Hạ Phi buông tay, “Mỗi quyển sách đều rất đơn giản, hoàn toàn không cần dùng súng.”
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Thẩm Tễ Nguyệt biết về sự tồn tại của hệ thống. Gã biết rõ đám người Mục Tư Thần đến từ thế giới khác, gã biết thế giới hiện thực.
Tưởng tượng đến sức mạnh khủng bố lại bí ẩn vô cùng có khả năng ngấp nghé thế giới hiện thực, Mục Tư Thần liền không rét mà run.
Thẩm Tễ Nguyệt lưu lại câu nói kia, cũng không phải đang ra oai, mà là định gieo hạt giống sợ hãi ở trong lòng của Mục Tư Thần.
Một khi Mục Tư Thần bởi vậy mà sinh ra sợ hãi, thì sẽ trở nên nghi thần nghi quỷ, mặc kệ ở trong hiện thực hay là trong trò chơi, cũng sẽ lo lắng Thẩm Tễ Nguyệt đang trốn ở bên cạnh mình.
Với trạng thái tinh thần như vậy, rất dễ dàng khiến cho Thẩm Tễ Nguyệt lặng lẽ ô nhiễm cậu lại lần nữa.
Lần này cậu có thể may mắn thắng lợi, vậy tiếp theo thì sao?
Mùi vị được một tà thần nhớ thương cũng không dễ chịu gì cho cam.
Hạ Phi thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Mục Tư Thần, cũng không nói chuyện nữa, lẳng lặng mà đi cùng với bạn cùng phòng.
Cậu ta biết Mục Tư Thần gặp biến đổi lớn khi còn học trung học, trở thành ông cụ non, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, không chịu bày tỏ suy nghĩ của mình giống như cái hũ nút vậy.
Tính cách của Hạ Phi cũng không phải giỏi hiểu lòng người, cũng như không quá quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Mấy năm sống cùng trong ký túc xá đã khiến cho Hạ Phi học được khi Mục Tư Thần im lặng thì cứ lẳng lặng ở cùng với cậu, đừng để cho cậu cảm thấy cô đơn.
Mục Tư Thần cảm thấy không khí đều yên tĩnh lại, cậu nghiêng đầu thì nhìn thấy không biết từ khi nào bên chân mình có một người đang ngồi xổm, Hạ Phi thế mà đi đến ngồi xổm bên cạnh cậu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Phi, Mục Tư Thần không khỏi nhẹ nhõm không ít.
Tuy rằng Hạ Phi vì thú nhồi bông bạch tuộc mà suýt nữa đã bóp chết cậu lúc nửa đêm, chọn phải công ty thực tập đang bị tà thần ngấm vào, không cẩn thận vào game, gánh sự ô nhiễm của bốn tà thần ở trên người, tự cho là đã luân hồi mười kiếp nhưng trên thực tế chỉ qua một tiếng rưỡi, hai lần bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, suýt nữa bị bắt thành con tin, nhưng, nhưng……
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm Hạ Phi “nhưng” một hồi lâu, cũng nghĩ không ra ưu điểm của bạn cùng phòng, nhất thời hết sức khó xử, nhíu chặt mày.
Hạ Phi thấy Mục Tư Thần nhíu mày nhìn chằm chằm mình, nhảy dựng lên nói: “Cậu đang nói xấu tôi ở trong lòng đúng không? Đừng có gạt tôi, nhìn vẻ mặt cậu là tôi biết ngay, trong bụng cả đống ý nghĩ xấu rồi!”
Nhưng cậu ta vẫn còn sống mạnh như rồng như hổ. Mục Tư Thần cuối cùng cũng nghĩ ra được ưu điểm của Hạ Phi.
Cậu duỗi tay vỗ vỗ bả vai Hạ Phi, cảm khái nói một câu: “Cậu không sao là tốt rồi.”
Nếu Hạ Phi có việc, trong lòng Mục Tư Thần sẽ lưu lại vết thương vĩnh viễn không cách nào lành được, trở nên yếu ớt không chịu được, khó có thể chống lại sự ô nhiễm tinh thần.
“Nhìn cậu quan tâm tôi như vậy, tôi cố lắm mới tha thứ chuyện cậu nói xấu tôi ở trong lòng đấy nhé.” Hạ Phi nói.
Thái độ của cậu làm cho trong lòng Mục Tư Thần nhẹ nhàng không ít, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, sau này gặp phải nguy hiểm thì tính sau, không cần phải lo âu chuyện chưa xảy ra.
Vẫn là giải quyết chuyện trước mắt thôi.
Mục Tư Thần đã cướp được Trụ này, nhưng hệ thống vẫn chưa đưa ra nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, hẳn là có liên quan với chuyện cậu chưa hoàng thành quyển sách này.
Mục Tư Thần đi đến quảng trường, cất cao giọng nói: “Hoàng đế và công chúa bị sức mạnh tà ác mê hoặc, cố gắng lợi dụng chuyến diễu hành lần này triệu hoán ác ma. Ta đã biết trước kế hoạch của bọn họ và ngăn cản ác ma đến. Từ nay về sau, ta sẽ quản lý quốc gia này.”
Khi cậu nói chuyện, sức mạnh của tô-tem Bản Thân hóa thành từng chấm nhỏ hoàn toàn đi vào mỗi trong lòng nhân vật.
Mọi người lập tức vỗ tay, một đứa nhỏ hô: “Nữ hoàng!”
Hình ảnh dừng vào lúc này.
Quyển sách trong tay của Mục Tư Thần lật đến trang cuối cùng, phía trên viết: Cuối cùng, hoàng hậu diệt trừ hoàng đế không làm việc đàng hoàng lại nhẹ dạ cả tin lời gièm pha, chiếm lấy ngôi vua. Dưới sự thống trị của cô, mọi người sống một cuộc sống hạnh phúc.
Đồng thời, Mục Tư Thần và Hạ Phi bị một nguồn sức mạnh đẩy ra khỏi《 Bộ Quần Áo Mới Của Hoàng Đế 》, hai người về tới trong thư viện.
Không sai, không phải quyển《 Cư Dân H5248》của Hạ Phi, mà là thư viện lúc đầu Mục Tư Thần đã vào.
Mục Tư Thần cướp được Trụ, nền tảng người thân cận trạch nam xây dựng cũng bị phá hủy, cái gọi là trung tâm thế giới đương nhiên cũng tiêu tán như ảo ảnh.
Trong thư viện ban đầu vốn không có một bóng người lại có người nằm ngổn ngang khắp trên mặt đất, trên trần nhà bao phủ một cái tô-tem Bản Thân.
Theo thường lệ, Mục Tư Thần khống chế được tô-tem Bản Thân, trong miệng nói: “Tinh lọc.”
Người trong thư viện hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt hoặc Con Mắt Bự, có một số thậm chí bao gồm của cả hai, những ô nhiễm này tiêu tán ở dưới sức mạnh của tô-tem Bản Thân.
Chờ khi bọn họ tỉnh lại, cái gọi là thế giới xuyên nhanh ở trong lòng bọn họ, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đương nhiên, đối với người nào đó mà nói cũng không phải là mơ.
“A? Sao lại xuyên về rồi? Căn hộ lớn của tôi, tích phân của tôi, mô tô bay của tôi! Tôi còn đổi một ít thuốc trường sinh bất lão, sao không còn gì hết ráo vậy nè!” Sau khi Hạ Phi gọi hệ thống bookmark thất bại, kêu khóc nói.
Mục Tư Thần đang muốn an ủi cậu ta, chỉ thấy Hạ Phi gọi ra hệ thống game, ngón tay nhanh chóng chạm mấy cái vào khoảng không, sau đó liền vui vẻ phấn chấn, nói: “Nút ‘Thoát Trò Chơi ’ lại xuất hiện rồi! Chúng ta có thể trở lại thế giới hiện thực! Vậy…… đạo cụ và tích phân không còn thì thôi, dù sao cũng đều là giả cả mà.”
Mục Tư Thần: “……”
Anh Phi không cần cậu an ủi, tinh thần của anh Phi rất mạnh mẽ.
Song song với hoàn thành tinh lọc, Mục Tư Thần nghe được nhắc nhở của hệ thống.
【 Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ 4, thành công đoạt lại Trụ bị “Mặt Trăng Độc Nhãn” chiếm được, trục xuất “Mặt Trăng Độc Nhãn” ra khỏi trấn nhỏ Hy Vọng. 】
【 Xin người chơi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ 5, thành lập trấn nhỏ Hy Vọng hoàn chỉnh đầu tiên. 】
Ba Trụ đều đã thuộc về Mục Tư Thần, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, nhưng không biết nên sử dụng như thế nào.
Tô-tem Bản Thân xuất hiện ở trên mỗi một người dân thị trấn, Mục Tư Thần chỉ cần bình tâm tĩnh khí, là có thể “nhìn thấy” thấy mỗi một người dân thị trấn đang làm cái gì qua tô-tem Bản Thân, thậm chí cậu có loại cảm giác, chỉ cần cậu nghĩ, cậu sẽ có thể lấy đi sức lực của những người dân thị trấn này bất cứ lúc nào.
Chỉ cần dân thị trấn cầu nguyện với cậu, cậu có thể cướp sinh mệnh của bọn họ bất cứ lúc nào.
Đây là sức mạnh của cấp Thần, có lẽ còn yếu hơn Con Mắt Bự rất nhiều, nhưng cậu đã rảo bước tiến lên cái ngưỡng cửa này rồi.
【 Người chơi muốn xây dựng trấn nhỏ Hy Vọng thế nào? 】
Hệ thống đúng lúc mà đặt câu hỏi.
“Hình như cậu có ý riêng, hình như muốn dẫn dắt tôi đưa ra lựa chọn nhỉ.” Mục Tư Thần tập trung tinh lực thầm nghĩ, cậu phát hiện bản thân có thể dùng cách này nói chuyện với hệ thống.
【 Hệ thống sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ của người chơi, sẽ chỉ cung cấp lựa chọn. 】
Đúng vậy, hệ thống ngoại trừ đưa bọn họ đến thế giới cực kỳ nguy hiểm đáng sợ, ném cho bọn họ một ít đạo cụ và kỹ năng, rồi mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt. Vừa không bảo vệ sinh mệnh của bọn họ, cũng sẽ không cố gắng khống chế bọn họ.
“Tôi đại khái biết xây dựng một trấn nhỏ như thế nào, sức mạnh của Con Mắt Bự bị phân tán, sức mạnh của bản thân tôi lại không đủ. Nhưng tôi có thể rút ra một phần sức mạnh từ những người dân thị trấn qua tô-tem Bản Thân, điều này sẽ làm bọn họ giảm bớt 10% tuổi thọ, nhưng bọn họ sẽ không biết, cũng chỉ cảm thấy mỏi mệt, suy yếu, giống như một trận bệnh nặng mà thôi. Nhưng nếu tôi làm như vậy, có phải cũng giống như Con Mắt Bự, Thẩm Tễ Nguyệt hay không?” Mục Tư Thần nói với hệ thống ở trong lòng, cũng là đang hỏi chính mình.
【 Ô nhiễm và bị ô nhiễm, nuốt chửng sinh mệnh và bị nuốt chửng sinh mệnh, đây là số mệnh của quái vật cấp Thần, cũng là logic cơ bản của thế giới này sau trận đại thảm họa. 】
“Tôi không ủng hộ logic này.” Mục Tư Thần thầm nghĩ.
Cậu đi đến một loạt kệ sách, đây là kệ sách series Cư Dân, trên kệ sách chất đầy sách màu đen, mỗi một quyển sách đại diện cho một sinh mệnh.
Vì tìm ra Trụ, trong dân chúng đã có không ít người phải chết đi.
Bọn họ không phải nhân vật hư cấu trong sách, mà là dân thị trấn bị người thân cận Giản Đồng nhốt ở trong sách, cũng có dân thị trấn Yêu Quái bị Thẩm Tễ Nguyệt đưa vào.
Sinh mệnh của bọn họ tựa như năm bè bảy mảng, gió thổi qua liền tan, chịu không nổi bất kỳ sóng gió gì.
Quảng trường, viện điều dưỡng, nhà máy chế biến, thư viện…… Trấn nhỏ này đã có quá nhiều người chết, cho dù là thế giới hiện thực, hay là thế giới game.
Mục Tư Thần chân thành hy vọng trấn nhỏ Hy Vọng của cậu có thể bảo vệ tất cả mọi người đi vào nơi này, không xin để bọn họ tránh được nổi khổ sinh lão bệnh tử, nhưng ít ra có thể làm cho bọn họ không chết vì trận chiến giữa các tà thần.
【 Sau khi nhận được nguyện vọng của người chơi, hệ thống sẽ cho người chơi hai lựa chọn, xin người chơi hãy cẩn thận lựa chọn. 】
【 Lựa chọn 1, tập trung sức mạnh vào một cơ thể, dùng ba Trụ xây dựng lãnh địa lớn mạnh, trở thành “Thần” của trấn nhỏ Hy Vọng. 】
【 Khi chọn lựa chọn 1, người chơi sẽ rút 10% tuổi thọ của tất cả tùy tùng, người chơi có thể không hấp thu năng lượng của Trì Liên, Trình Húc Bác, Hạ Phi, lựa chọn người bản thân thích để cho một phần sức mạnh. 】
【 Trụ cần năng lượng linh hồn, xin người chơi hãy đặt ra quy tắc tương ứng cho ba Trụ này, cung cấp năng lượng linh hồn của kẻ thất bại hoặc người vi phạm cho Trụ để duy trì vận hành. 】
【 Người chơi sẽ có được cấp bậc Tàng Tinh, không còn sợ hãi “Không biết”, có sức mạnh để chiến đấu với quái vật cấp Thần. 】
【 Duy trì cấp bậc cấp Thần cần rất nhiều năng lượng, người chơi cần phải không ngừng nuốt chửng năng lượng linh hồn. Nếu không muốn nuốt chửng linh hồn, có thể lựa chọn chiến đấu với mặt khác quái vật cấp Thần trấn nhỏ khác, hấp thu sức mạnh của bọn họ. 】
【 Lựa chọn 2, phân tán thần cách đến ba Trụ, trả lại bản ngã cho dân thị trấn. 】
【 Chọn lựa chọn 2, người chơi sẽ mất đi thần cách, trở thành người chơi cấp 25 bình thường. 】
【 Người chơi sẽ không có sức mạnh để đối đầu với quái vật cấp Thần, nhưng đồng thời cũng không cần phải liên tục hấp thu năng lượng linh hồn để duy trì thần cách của mình. 】
【 Người chơi có thể có thể sử dụng trấn nhỏ Hy Vọng làm địa điểm để người chơi đến sau đăng nhập, mở ra chế độ xây dựng trong game, để cho người chơi đến sau hoàn thành nhiệm vụ xây dựng. Bởi vì trấn nhỏ người chơi là khu vực an toàn, cho nên người chơi đến sau có thể tự do thoát khỏi trò chơi trong ba Trụ. 】
【 Trấn nhỏ của của người chơi vẫn có thể bị quái vật cấp quái vật cấp Thần khác xâm chiếm, vì bảo vệ trấn nhỏ và người chơi đến sau, người chơi cần phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. 】
【 Người chơi có thể đạt được sự kính trọng của cư dân trong trấn nhỏ, không ngừng tích lũy sức mạnh của niềm tin, khi sức mạnh của niềm tin vượt qua 100 vạn, người chơi có thể tung ra công kích cấp Tàng Tinh một lần. 】
【 Xin người chơi hãy đưa ra lựa chọn. 】
Mục Tư Thần đọc kỹ mô tả của các lựa chọn, chỉ cảm thấy mặc kệ là lựa chọn cái nào, thì cũng đều không có lựa chọn “Ngừng trò chơi” “Có thể trở về thế giới hiện thực sống một cuộc sống yên bình”.
Mặc kệ chọn cái nào, cậu cũng phải tiếp tục chiến đấu, lặp lại quá trình chiến đấu ở trấn Đồng Chi, mãi cho đến một ngày nào đó cậu tiêu diệt hết tất cả quái vật cấp Thần , hoặc là bị quái vật cấp Thần nào đó tiêu diệt mới thôi.
Mục Tư Thần biết, lựa chọn cái thứ nhất, cậu sẽ trở thành người giống như Con Mắt Bự và Tần Trụ.
Cho dù mạnh như Tần Trụ, áp chế mọi cảm xúc, hy sinh thay dân trong trấn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản được bước chân bị ô nhiễm.
Cậu hiểu rõ đạo lý, cậu nên lựa chọn cái thứ hai, đây mới là ước nguyện ban đầu của cậu.
Nhưng khi phải lựa chọn, mới hiểu được đây là lựa chọn gian nan đến nhường nào.
Điều này có nghĩa là cậu không thể không lấy thân thể máu thịt đi chiến đấu với đám quái vật cấp Thần như Thẩm Tễ Nguyệt, chỉ là vì một nhóm không liên quan.
Lựa chọn cái thứ nhất, cậu ít nhất có năng lực tự bảo vệ mình. Còn có thể bảo vệ người quan trọng với cậu, lại không phải vứt bỏ nhóm Hạ Phi, cậu mạnh lên, nhóm Hạ Phi cũng sẽ mạnh lên.
Nếu có lựa chọn, Mục Tư Thần thực sự không muốn lặp lại quá trình cực kỳ nguy hiểm của trấn Đồng Chi.
Hai lựa chọn này, tựa như ác ma thầm thì, không ngừng lẩm bẩm ở bên tai của Mục Tư Thần.
Muốn sống sót có cái gì không đúng, muốn mạnh hơn có cái gì không đúng, ích kỷ một chút cũng có cái gì không đúng.
Nhưng……
Mục Tư Thần nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của Tần Trụ trong 《 Sau khi mọc xúc tôi tôi có thể ôm cậu ấy rồi》 .
Không thể khống chế bản thân, hóa thành quái vật, tự tay phá hủy đi gia đình mà anh muốn bảo vệ.
Cậu thay đổi kết cục của Tần Trụ ở trong quyển sách, chẳng lẽ đến phiên chính mình, còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?
So với Tần Trụ ngồi ở trong cung điện lạnh băng, thì bạch tuộc thích uống Coca ttrộm socola còn thích ấm ức thì đáng yêu hơn một chút.
Mục Tư Thần ấn nhẹ “Lựa chọn 2”.
Rốt cuộc thì cậu chỉ là “cậu”, mà không phải “anh”.
【 Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp tân thủ cấp 5 , xây dựng trấn nhỏ Hy Vọng hoàn chỉnh đầu tiền. 】
【 Chúc mừng người chơi đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ cấp tân thủ, mở ra chế độ chiến tranh công thành, chinh phục các trấn nhỏ cùng cấp. Hiện tại, trấn nhỏ Hy Vọng là trấn nhỏ cấp Tàng Tinh, người chơi năm thành viên bất kỳ trong đội đến trấn nhỏ cùng cấp bất kỳ, chuyển vật tư, dân cư, lãnh thổ, tín ngưỡng, năng lượng, thần cách của trấn nhỏ…vv….. 】
【 Vô cùng cảm ơn người chơi đã chọn lựa chọn 2, hệ thống không thể bảo đảm sự an toàn sinh mệnh của người chơi, nhưng từ nay về sau, hệ thống sẽ cùng tiến cùng lui với cậu. 】