Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 61: Thân Phận Của Từng Người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm khuya, hai thợ may có thân hình khỏe đẹp cùng nhau bàn bạc.

“Hoàng đế này thật sự không được nha, bảo ông ta ăn ít thì nửa đêm lén bò dậy ăn thịt, kêu ông ta tập thể hình, thị vệ ông ta thiếu chút nữa đã chém chết tôi, nói tôi bất kính với hoàng đế.”

“Nếu ông ta không gầy, với bộ dạng béo như ông ta, sao có thể may ra bộ quần khiến cho ông ta vừa lòng?”

“Xem ra phải làm lại nghề cũ thôi.”

“Ài, vốn dĩ tôi định hoàn lương không đi gạt người nữa.”

“Tôi cũng vậy, ta còn vì thế mà luyện một cơ thể khỏe đẹp đây này.”

“Đáng tiếc hoàng đế không cho chúng ta cơ hội.”

Hai kẻ lừa đảo vốn bị người quyên tặng đổi thành huấn luyện viên thể hình, đủ kiểu rơi vào đường cùng lại dấn thân vào con đường lừa gạt người khác.

Sau khi công chúa trên tháp cao nghe được thì lộ ra nụ cười vừa lòng, cũng nói chuyện này cho vị hôn phu hoàng tử Hạ Phi của cô.

“Nhanh nhanh,” Hạ Phi vội vàng nói với Mục Tư Thần, “Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng câu chuyện đẫ trở lại quỹ đạo. Dựa theo tốc độ lật trang của quyển sách này, nói không chừng tôi vừa thở mấy hơi đã đến buổi diễu hành luôn rồi.”

Mục Tư Thần xoa xoa giữa mày: “Đi hết tất cả các tình tiết cốt truyện trong vòng một tiếng kiểu này mệt thật.”

Rõ ràng chỉ qua chưa đến một giờ, cậu phải phân tích cốt truyện, nghiên cứu mục đích của từng nhân vật, rồi còn phải lên kế hoạch tương ứng nữa.

Bên này mới vừa phân tích các biện pháp đối phó với Hạ Phi, bên kia Hạ Phi “bụp” một cái liền biến mất, cậu ta theo cốt truyện lật trang đi đến trong tháp cao của công chúa, sau khi bàn bạc với công chúa trong chốc lát, lại “bụp” một tiếng trở lại chỗ của Mục Tư Thần, tựa như nắm được năng lực dịch chuyển vậy.

Hai người mới phân tích ra thân phận của mỗi người, thế mà ddax sắp đến đại kết cục, bọn họ còn chưa nghĩ ra được cách đối phó đâu!

“Công chúa bảo tôi trộm đai lưng màu lam, phải cho cô ta sao?” Hạ Phi hỏi.

“Không cho.” Mục Tư Thần che lại đai lưng nói.

Một móng vuốt nhỏ nhô ra từ đai lưng gãi gãi lòng bàn tay của Mục Tư Thần.

“Không cho hả, nhưng công chúa……”

“Chẳng lẽ công chúa không có đai lưng thì không hành động à?” Mục Tư Thần nói tính toán của Hạ Phi, “Là công chúa muốn đai lưng hay là cậu muốn có đai lưng hơn?”

“Công chúa nhất định sẽ hành động rồi, chỉ là có đai lưng thì phần thắng sẽ lớn hơn một tý, cho dù không có đai lưng, cô ấy cũng sắp xếp vạch trần bộ mặt thật của bộ quần áo mới của hoàng đế.” Hạ Phi có chút xấu hổ nói, “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, sao có thể liếc mắt một cái liền thích cái đai lưng của cậu? Vừa cũng rất sùng kính nó chứ.”

“Xem ra từng bị ô nhiễm, trên tâm linh sẽ lưu một ít dấu vết nhỉ.” Mục Tư Thần cảm khái nói.

“Ô nhiễm…… Tôi nhớ cậu nói tôi từng bị sức mạnh của mặt trăng ô nhiễm, mất đi cảm giác về thời gian, chẳng lẽ ô nhiễm của mặt trăng có liên quan với đai lưng của cậu sao?” Hạ Phi cả kinh nói.

“Không phải,” Mục Tư Thần bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện của ai lưng, chờ khi trở về tôi sẽ giải thích từ đầu chí cuối cho cậu biết. Cậu thì sao? Cuối cùng biết rõ kỹ năng của mình là cái gì chưa?”

“Biết rõ rồi! Vừa rồi trên đường tôi đến hoàng cung đã nghiên cứu qua.” Hạ Phi lấy súng ra, nói, “Là ‘tập trung’, thật ra sở dĩ sức mạnh của viên đạn lớn như vậy là do tốc độ và sức bật hội tụ toàn bộ sức mạnh tại một điểm, cũng chính là ‘tập trung’.”

Mục Tư Thần như suy tư gì nói: “Tập trung…… ngược lại cũng là một loại di chuyển, là một loại di chuyển có phương hướng. Có năng lực này, kế hoạch của chúng ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Một lần cậu sử dụng năng lực sẽ tốn bao nhiêu năng lượng? Đủ dùng một lần sao?”

“Đủ!” Hạ Phi nói, “Năng lực này của tôi tiêu hao năng lượng ít đến bất ngờ.”

Mục Tư Thần gật gật đầu: “Xem ra mấy trang sau, chúng ta nhất định sẽ thuận lợi! Lại đây, nhân lúc trươc khi lật trang, ôn kế hoạch lại lần nữa đi.”

Hai người thảo luận kế hoạch như vầy như vầy, mới vừa xác định xong xuôi thì liền nghe được thị nữ hô bên ngoài: “Hoàng hậu, bệ hạ đến, mặc quần áo mới.”

Hạ Phi vừa nghe liền biết màn kịch quan trọng đến, gật gật đầu với Mục Tư Thần, nói: “Cậu ổn định hoàng đế và thị nữ, tôi đi dỗ công chúa, trước khi hành động chúng ta nhất định phải bảo đảm kín kẽ không một lỗ hổng, không thể để cho bọn họ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta. Hy vọng hy vọng mọi việc suôn sẻ!”

Hạ Phi chạm nắm đấm với Mục Tư Thần một cái rồi nhảy ra khỏi cửa sổ tìm công chúa.

Mục Tư Thần nhìn chăm chú cửa sổ đang mở, cười cười: “Đúng vậy, hy vọng mọi việc suôn sẻ.”

Đai lưng bạch tuộc gãi gãi sau eo của cậu, tựa như phát hiện chỗ đó cất giấu một sức mạnh xúc tu.

Mục Tư Thần véo đai lưng bạch tuộc một chút, cảnh cáo nói: “Kế hoạch của chúng ta đã rất hoàn hảo, đến lúc đó cậu không được phép ra tay, cậu chỉ còn lại có năm cái xúc tu, nếu mất nữa thì không còn đáng yêu nữa đâu.”

Đai lưng bạch tuộc kháng nghị mà vỗ vào lòng bàn tay của cậu một cái, Mục Tư Thần không để ý tới, cao giọng nói với thị nữ bên ngoài: “Mời bệ hạ vào đi.”

Cửa vừa mở ra, một người đàn ông vác bụng bia mặc quần xà lỏn bước vào, ông ta kiêu ngạo nâng cánh tay lên, nói với Mục Tư Thần: “Hoàng hậu, nhìn ta này, quần áo của ta thế nào?”

Mục Tư Thần thực sự bị đánh sâu vào một chút, cảm thấy có chút cay mắt, cậu hỏi ngược lại: “Quần áo của ngài?”

Hoàng đế chỉ vào ngực nói: “Đương nhiên, đây là bộ quần áo thần kỳ nhất đẹp trai nhất nhất do hai vị thợ may có danh tiếng làm ra đó, chỉ có người thông minh mới có thể nhìn thấy được bộ quần áo này, người ngu xuẩn không nhìn ra được đâu.”

Vì đi cốt truyện, Mục Tư Thần nhợt nhạt lộ ra một nụ cười, dùng giọng ôn hòa hiếm có nói: “Bệ hạ, ta chưa bao giờ thấy ngài đẹp trai như vậy, giống như thấy được phong thái lúc còn trẻ của ngài.”

“Hoàng hậu quả nhiên là người thông minh trí tuệ! Ta thật sự rất vui mừng, ngày mai ta sẽ mặc cái bộ quần áo này ra mắt dân chúng, để cho bọn họ nhìn xem hoàng đế của bọn họ uy nghiêm đẹp trai đến thế nào. Chờ sau khi diễu hành kết thúc, ta nhất định sẽ xử lý việc nước mỗi ngày.”

Nói xong, hoàng đế vui vẻ mà sờ sờ ria mép, rời khỏi phòng hoàng hậu.

“Cốt truyện sắp bắt đầu rồi, mình cũng nên thay quần áo thôi.” Mục Tư Thần chiếc váy thắt lưng rườm rà ra, nói với thị nữ, “Tìm cho ta một bộ cởi ngựa thuận tiện hoạt động, ngày diễu hành, ta muốn cưỡi ngựa đi theo bệ hạ.”

“Vâng.” Thị nữ mang tới một bộ quần áo nhẹ nhàng và một đôi ủng đế bằng dễ di chuyển, giúp Mục Tư Thần mang vào.

Khi mặc quần áo, Mục Tư Thần lơ đãng hỏi: “Ngươi cảm thấy quần áo của bệ hạ đẹp không?”

Tay của thị nữ đang đặt ở trên đai lưng bạch tuộc dừng lại, vẫn không có cảm xúc gì nói: “Người thông minh đều cảm thấy đẹp.”

Mục Tư Thần lấy lại đai lưng, dò xét nhìn chị ta.

Tầm mắt chị ta đảo qua đai lưng, đầu càng thêm thấp, dưới tầm mắt Mục Tư Thần hạ nói: “Nhưng thần chỉ là một người hầu thô bỉ ngu xuẩn.”

“Trên thế giới này, người sẵn sàng thừa nhận mình ngu xuẩn, mới là người thực sự tỉnh táo.” Mục Tư Thần có ý riêng nói.

Cậu đeo đai lưng màu lam đai lưng trên bộ đồ cưỡi ngựa, thị nữ nhắc nhở nói: “Hoàng hậu, quần áo này không hợp với đai lưng màu lam.”

“Nhưng ta thích đai lưng này, ta không định giao nó cho ngươi.” Mục Tư Thần kiên định nói, “Trừ khi ngươi có bản lĩnh cướp nó đi.”

Cậu mới vừa mặc quần áo xong, đang chỉnh lại chiếc nơ thì hình ảnh chuyển qua, Mục Tư Thần “bụp” mà một cái ngồi trên lưng ngựa, phía trước cậu một chút, cách cậu nửa thân ngựa chính là hoàng đế mặc quần xà lỏn đang cưỡi ngựa diễu hành

Thị nữ và Hạ Phi đi bộ theo Mục Tư Thần hai bên.

Phía sau bên phải của Mục Tư Thần có một chiếc xe ngựa hoa lệ, Hạ Phi mở miệng nói thầm với cậu: “Công chúa.”

Lúc này, Mục Tư Thần nghe được giọng thuyết minh của câu chuyện: “Vốn dĩ hoàng hậu không cho phép công chúa tham dự diễu hành triển lãm, nhưng bởi vì tin đồn hoàng hậu ác độc ngược đãi công chúa trong thành quá dữ dội, vì bình ổn nghi ngờ của dân chúng, hoàng hậu đã may cho công chúa một chiếc váy thật đẹp, cho phép công chúa cùng tham dự diễu hành. Đương nhiên, vì phòng ngừa công chúa nói năng lung tung, hoàng hậu đã độc câm công chúa. Nhưng sao hoàng hậu có thể biết được, hoàng tử đẹp trai đã giải độc cho công chúa rồi.”

Thảo nào công chúa muốn ca hát tung tin đồn, chính là vì phù hợp cốt truyện, xuất hiện trong trang diễu hành này.

Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời lên cao, mặc dù người thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt ở chỗ này, có lẽ sức mạnh cũng sẽ bị hạn chế.

Đây là lần đầu tiên Mục Tư Thần lên kế hoạch đối phó Thẩm Tễ Nguyệt, không biết có thể thành công hay không, cậu có chút khẩn trương mà nắm chặt dây cương.

Hạ Phi chú ý tới động tác của cậu, trấn an mà vỗ vỗ tay của bạn cùng phòng, làm một động tác súng chỉ chỉ không trung, lại chỉ chỉ thị nữ và hoàng đế.

Hạ Phi đang nói với Mục Tư Thần, chờ đến thời cơ thích hợp, cậu ta sẽ bắn một viên đạn lên không trung, khiên cho tầm mắt của dân chúng tập trung ở trên bầu trời.

Điều này có thể chuyển hướng sự chú ý và tò mò của dân chúng, làm suy yếu sức mạnh của “Trụ”. Hai người sẽ nhân lúc này, Mục Tư Thần tấn công thị nữ cách cậu gần nhất, Hạ Phi sẽ kiềm chế hoàng đế, vì Mục Tư Thần kéo dài thời gian.

Chờ sau khi hai người đối phó người thân cận Giản Đồng, thành công cướp được một nửa “Trụ” sau, thì sẽ ra vẻ thả lỏng cảnh giác lơ là công chúa.

Công chúa nhất định không ngờ bọn họ đã đoán được cô ta là người thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt, sẽ nhân lúc bọn họ thả lỏng nhất mà ra tay gϊếŧ chết hai người.

Nhưng bọn họ đã đoán được ý định của công chúa từ lâu, sẽ giành cướp lấy một nửa “Trụ” khác trước khi công chúa ra tay.

Liền mạch lưu loát.

Hạ Phi gõ gõ ngực, nói với Mục Tư Thần, yên tâm giao cho tôi đi, chúng ta là anh em tốt ngủ cùng một ký túc xá mà.

Mục Tư Thần vui mừng cười cười, tay cũng chậm rãi buông dây cương.

Đội diễu hành rất nhanh đã đến quảng trường, hoàng đế leo xuống ngựa dưới sự trợ giúp của thị vệ, đứng ở trung tâm quảng trường.

Một đám dân chúng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hoàng đế.

Quốc vương vừa lòng mà sờ sờ ria mép, phía sau ông ta một vị đại thần trông như nịnh thần cầm một chiếc loa lớn, định giới thiệu với giới thiệu với dân chúng cái thuyết lừa đảo “Chỉ có nngười thông minh mới có thể nhìn thấy quần áo”.

Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người hoàng đế.

Thời cơ tới rồi!

Hạ Phi rút từ trong lòng ngực ra một thứ, vì để tránh mọi người nhìn thấy, cậu ta dùng khăn tay che lại, bắn một phát lên không trung.

Một vật sáng bóng bay lên trời, dân chúng vô thức ngẩng đầu lên, tầm mắt bị hấp dẫn.

Hoàng đế đứng ở trên đài khẽ nhíu mày.

“Hành động!” Hạ Phi kích động nói.

Cậu ta sải bước phóng đến nhà vua ở trung tâm của quảng trường.

Cùng lúc đó, thị nữ đưa tay về phía Mục Tư Thần.

Mà tay của Mục Tư Thần vẫy một cái trong không trung, một chiếc cuốc chim xuất hiện ở lòng bàn tay, cậu dùng sức vung cuốc chim, hung hăng mà đập vào phía sau Hạ Phi đang lao về phía hoàng đế.

Mà thị nữ thuận lợi rút đai lưng màu lam ra, đai lưng hóa thành tô-tem, quấn quanh trên cánh tay của chị ta.

Thị nữ tức khắc như có thần trợ, rút ra hai con dao găm từ dưới váy dài, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, nhảy lên hơn trăm mét, trực tiếp nhảy lên bầu trời phía trên quảng trường.

Hoàng đế kinh hãi đến biến sắc, một cột sáng xuất hiện ở bên cạnh ông ta, nhưng chỉ có cột sáng, không có tô-tem, bởi vì tầm mắt dân chúng còn tập trung vẫn đang tập trung vào thứ sáng lấp lánh trên bầu trời..

Thị nữ rơi từ trên trời xuống, quanh thân được vô số cánh tay vô hình bảo vệ, hai tay chị ta được hai xúc tu bám vào, bộc phát ra sức mạnh cực mạnh.

Chị ta hung hăng đâm hai con dao găm vào trong hai mắt của hoàng đế.

Bên kia, Hạ Phi bò dậy, nói với Mục Tư Thần: “Mục Tư Thần, cậu làm gì thế hả?”

“Đánh mày đấy, Thẩm Tễ Nguyệt!” Mục Tư Thần không chút khách sáo mà vung cuốc đánh mạnh vào ót của “Hạ Phi” lần nữa.

Trong mắt “Hạ Phi” lóe lên một tia hung tàn, gã rút tấm khiên nhẵn bóng như gương từ chiếc ba lô sau lưng ra rồi nhắm ngay Mục Tư Thần.

Nhưng khi Mục Tư Thần đánh trúng phía sau lưng của “Hạ Phi” lần đầu, cũng đã đập tấm khiên méo mó đến mức rất khó có thể phản xạ ánh sáng được nữa.

Cuốc chim kết hợp với tấm chắn hung hăng mà đập vào đẩu “Hạ Phi”, trên người “Hạ Phi” như là có cái gì vỡ vụn, vô số ánh sáng phân tán ra bốn phía chạy trốn.

Vẻ ngoài của “Hạ Phi” biến mất theo ánh sáng, sau ánh sáng là một người mặc vest ngoại hình trông giống hệt Thẩm Tễ Nguyệt.

Gã lộ ra nụ cười ôn hòa lại có chút kinh ngạc giống như Thẩm Tễ Nguyệt, bất ngờ nhìn Mục Tư Thần: “Sao cậu lại phát hiện ra tôi? Tôi cho rằng cậu rất tin anh bạn cùng phòng này.”

“Tin chứ,” Mục Tư Thần lạnh lùng nói, “Vì tin cậu ta, cho nên tôi mới càng xác định, với chỉ số thông minh của cậu ta thì sẽ không thể nghĩ ra được chuyện phức tạp như vậy.”

Nếu Hạ Phi có thể nhìn thấu ai là người thân cận Giản Đồng, ai lại là Thẩm Tễ Nguyệt, vậy thì cậu ta sẽ không bị mười quyển sách biến thành vẻ mặt tang thương làm cho người ta nhìn thấy cũng lúng túng chỉ trong gần một tiếng rưỡi như thế.

Không phải Mục Tư Thần xem nhẹ chỉ số thông minh của Hạ Phi, mà là Hạ Phi không giỏi những cái này.

Một khi sinh ra hoài nghi, điểm đáng ngờ liền trở nên nhiều lên.

Nếu bản thân Mục Tư Thần có thể bởi vì sợ Thẩm Tễ Nguyệt mà cố gắng né tránh sức mạnh của gã hết sức có thể, như vậy Hạ Phi từng bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm một lần, sao trong tâm linh lại không lưu lại dấu vết của Thẩm Tễ Nguyệt chứ.

Câu “Xem ra từng bị ô nhiễm, thì sẽ lưu lại một ít dấu vết trong tâm hồn” của Mục Tư Thần chỉ cũng không phải Hạ Phi từng bị Tần Trụ ô nhiễm, mà là từng bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm.

Mỗi đạo cụ trong câu chuyện đều không phải xuất hiện vô ích, thuốc giải độc trên người Hạ Phi là dùng để giải độc cho công chúa, vậy tấm khiên giống như gương là dành cho ai?

Hiển nhiên là để lại cho bản thân Hạ Phi.

Đây là một chiếc gương duy nhất còn lại trong trong cả vương quốc, là đạo cụ duy nhất Thẩm Tễ Nguyệt có thể dùng để triển khai năng lực.

Hạ Phi đeo tấm khiên như vậy trên lưng, thỉnh thoảng gặp công chúa cũng có thể là Thẩm Tễ Nguyệt, thật sự khiến người ta nghi ngờ cậu ta có ô nhiễm nữa hay không.

“Tôi cho rằng mình giả trang rất hoàn mỹ.” Thẩm Tễ Nguyệt nhẹ nhàng buông tay.

“Đúng là rất hoàn mỹ, giống y như lúc ở viện điều dưỡng, cho tôi tình báo, làm tôi tin tưởng anh, ỷ lại vào anh, xem anh như đồng đội.” Mục Tư Thần cười cười nói, “Cảm giác hai lần thật sự quá giống nhau, thời gian lại gần như thế, tôi rất khó không nhớ lại lắm.”

Mục Tư Thần lấy một tấm Miếng dán bản thân ra, trực tiếp dán ở trên cuốc chim, tăng cường sức mạnh của vũ khí.

Cậu muốn diệt trừ người thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt ở chỗ này.

“Từ từ, cậu không quan tâm bạn cậu ở đâu sao? Cậu không sợ người thân cận Giản Đồng hóa thân thị nữ tấn công cậu sao? Cô ta đã cướp ‘Thần bảo vệ nhân loại’ của cậu rồi.” Thẩm Tễ Nguyệt nở nụ cười thong dong nói.

“Còn về phần thị nữ, nếu không phải chị ta chú ý đến đai lưng bạch tuộc còn hơn cả hoàng đế, tôi thật sự đúng là thiếu chút nữa đã hiểu lầm chị ta rồi.” Mục Tư Thần nói.

Mỗi lần thị nữ thay đổi sắc mặt đều là sau khi Mục Tư Thần nhắc tới bạch tuộc. Khi thay quần áo cho Mục Tư Thần, chị ta đã định cướp thắt lưng bạch tuộc vô số lần.

Chị ta không có thiện cảm với gương, cũng chán ghét hoàng đế, mỗi ngày đều xúi giục hoàng hậu hủy diệt gương đối phó hoàng đế bắt nạt công chúa.

Thái độ thù địch của thị nữ đối với người thân cận Giản Đồng và Thẩm Tễ Nguyệt đều thực rõ ràng, lại bình tĩnh lý trí, chỉ có đai lưng bạch tuộc mới có thể làm chị ta thay đổi sắc mặt.

Chị ta là người thân cận của Tần Trụ, chủ nhân ban đầu của đai lưng bạch tuộc.

Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì khiến cho chị ta mất đi sức mạnh của Tần Trụ, nhưng chị ta vẫn kiên cường ẩn núp ở trong câu chuyện, chiến đấu với người thân cận của hai vị tà thần.

Mục Tư Thần: “Mục đích của anh rất đơn giản, tôi đối phó với thị nữ, tôi và người thân cận của Tần Trụ sẽ con què con bị thương. Hoàng đế thuộc về anh, anh sẽ đối phó với người thân cận Giản Đồng. Nếu tôi may mắn thắng thị nữ, anh còn chiêu sau chờ tôi. Anh vẫn luôn muốn ô nhiễm tôi, khống chế tinh thần của tôi. còn có gì có thể hủy diệt tinh thần của tôi hơn chính tay tôi gϊếŧ Hạ Phi chứ?”

“Bởi vậy có thể thấy được, nơi bạn tôi đang ẩn thân không phải rất rõ ràng sao?” Mục Tư Thần chỉ chỉ xe ngựa phía sau, “ Số lần ‘công chúa’ tiếp xúc với Hạ Phi thật sự quá nhiều rồi.”

Cậu thuận tay ném ra nửa thanh xúc tu máy có thể tự di chuyển, xúc tu nặng nề đánh ở trên xe ngựa, xe ngựa lắc lư dữ dội, một người bị trói gô còn đang ngủ say ngã ra khỏi xe ngựa, đúng là Hạ Phi.

Nửa thanh xúc tu máy này là di vật của Diêu Vọng Bình, Mục Tư Thần đã sử dụng kỹ năng“Đào Góc Tường” lấy được nửa thanh xúc tu máy này trong nhà máy chế biến, lúc sau xúc tu này vẫn luôn giấu ở trong ba lô của cậu, lúc này vừa vặn có tác dụng.
« Chương TrướcChương Tiếp »