- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần
- Quyển 1 - Chương 60: Công Chúa
Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần
Quyển 1 - Chương 60: Công Chúa
Mục Tư Thần cảm thấy bản thân đang chơi game Người Sói mà không có nhà tiên tri và thợ săn, không biết bên cạnh có bao nhiêu con sói đang ẩn nấp, thậm chí cũng không rõ có mấy người đánh bài trên bàn, mà bên phía cậu chỉ có một đồng đội thoạt nhìn không đáng tin cậy cho lắm.
Mục Tư Thần quét mắt nhìn Hạ Phi một cái, bạn cùng phòng hình như vẫn nhận định quyển sách này rất an toàn, đã bắt đầu vô tư mà ngủ gà ngủ gật.
“Tin đồn bắt nguồn từ đâu?” Mục Tư Thần ép hỏi thị nữ.
Một chiêu này của cậu có thể nói là rút dây động rừng, trước mắt người thân cận Giản Đồng và Thẩm Tễ Nguyệt có thể đang ẩn nấp trong bóng tối, mà Mục Tư Thần hết đường xoay xở, ngoại trừ đi nước cờ hiểm moi một chút tin từ trên người của thị nữ khả nghi, cũng không còn cách nào phá cục khác.
Nếu đây là game Người Sói, Mục Tư Thần nhất định sẽ xúi giục các đồng đội bỏ phiếu cho thị nữ trong ván đầu tiên!
Dưới sự tạo áp lực không ngừng của Mục Tư Thần, thị nữ cuối cùng cũng hiểu rằng hôm nay Hoàng hậu sẽ không có ý định buông tha cho mình.
Mục Tư Thần tiến lại gần một bước, bàn tay vươn ra, lần này nếu câu trả lời của thị nữ không làm cho cậu vừa lòng, cậu sẽ trực tiếp vung cuốc.
Vẻ mặt bình tĩnh của thị nữ cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, chị ta lùi lại một bước, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cuối cùng gục đầu xuống nói: “Là công chúa.”
Hạ Phi đang ngủ gà ngủ gật ở phía sau nghe thấy từ này thì ánh mắt liền sáng lên, chùi chùi nước miếng khóe miệng nhìn về phía thị nữ.
Mục Tư Thần: “……”
Thiếu chút nữa đã quên, hoàng tử Hạ Phi còn một vị hôn thê công chúa bị Hoàng hậu độc ác ức hϊếp nữa!
Bàn poker vốn dĩ đã hỗn loạn chịu không nổi lại tăng thêm một người.
“Là tiếng ca của công chúa,” Thị nữ nói, “Tuy rằng Hoàng hậu nhốt công chúa ở trên tháp cao, nhưng thần nghe nói, giọng của công chúa có thể thu hút rất nhiều chim nhỏ xinh đẹp, chúng nó sẽ nói cho công chúa nghe những chuyện bên ngoài, công chúa sẽ biên soạn những chuyện này thành ca dao hay, mọi người ở gần tháp đều có thể nghe được giọng hát của cô ấy.”
“Phải không?” Mục Tư Thần tiếp lời thị nữ, “Từ trước đến nay nó ham chơi, luôn gây ra rắc rối. Ta nhốt nó trên tháp cao, không ngờ nó vẫn có thể đi tung tin đồn như thế này. Ngươi nói, ta nên làm gì với nó đây?”
Thị nữ nói: “Hoàng hậu là dược sư nổi tiếng khắp cả nước, chữa khỏi cho vô số người, Hoàng hậu muốn cho ai không ca hát được thì người đó cũng không thể ca hát được.”
“Được.” Mục Tư Thần cười cười nói, “Ngươi lấy thuốc của ta đi nấu một chén canh nhuận cổ họng, chúng ta sẽ đến thăm công chúa.”
Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của thị nữ, thấy mày hơi nhíu của thị nữ giãn ra một chút, giọng điệu cũng thả lỏng một chút: “Thần sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Thị nữ đi rồi, Mục Tư Thần ngồi xuống ghế, Hạ Phi thò qua tới vẻ mặt khó chịu nói: “Hóa ra cậu thật sự đúng là Hoàng hậu ác độc bắt nạt công chúa, đó là vị hôn thê của tôi đấy.”
“Đầu của tôi đủ lớn rồi, cậu đừng gây thêm rắc rối nữa.” Mục Tư Thần gãi gãi tóc, “Thật sự là nhân vật lên sân khấu càng nhiều thì càng loạn, sao thị nữ đều như là có thái độ thù địch với hoàng đế và công chúa chứ?”
Hạ Phi nhìn Mục Tư Thần một hồi, nghiêm túc nói: “Người anh em à, từ sau khi chúng ta gặp nhau trong trò chơi, ngươi vẫn luôn nói nơi này nguy hiểm, phải cẩn thận, nghe lời cậu thì có thể rời khỏi trò chơi trở về hiện thực.
“Tôi hiểu nguy hiểm chính là không có tích phân để trừ thì sẽ chết, trong game thời gian dài sẽ bị hỗn loạn về thời gian, à, còn có không đồ ăn nữa.
“Đương nhiên những thứ này đều rất nguy hiểm, nhưng tôi luôn cảm thấy nguy hiểm trong mắt cậu không chỉ là những thứ này, thậm chí còn đáng sợ hơn những thứ này.
“Rốt cuộc cậu đang sợ cái gì? Sợ hãi cái gì? Còn nữa, cậu dùng cách gì để rời khỏi game, tôi có thể giúp được cái gì không?
“Cậu nói tôi biết được quá nhiều sẽ chết, nhưng nếu tôi và cậu vào quyển sách này, tôi cũng có thể giúp cậu được cái gì đó? Cho dù có rất nhiều chuyện cậu đều không thể nói với tôi, nhưng có thể nói với tôi, có thể nói với tôi một chút hay không? Ít nhất điều tôi có thể làm là sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu.”
Hạ Phi hiếm thấy nghiêm túc làm cho Mục Tư Thần có chút xấu hổ, tuy rằng cậu đã rủ Hạ Phi cùng vào quyển sách này với mình, nhưng trong tiềm thức, Mục Tư Thần cũng không có trông cậy vào Hạ Phi có thể giúp được cái gì.
Thực ra Mục Tư Thần chỉ là muốn đặt Hạ Phi ở dưới mí mắt, đề phòng người này lại trêu chọc tà thần gì, không cẩn thận lại bị ô nhiễm nữa.
Dẫu sao trên người Hạ Phi chính là có thể có được bốn ô nhiễm của tà thần cùng lúc, thể chất này thực sự rất thần kỳ.
Hiện giờ lời nói chân thành của Hạ Phi làm Mục Tư Thần ý thức được, từ khi bắt đầu tiến vào thư viện, cậu vẫn luôn sợ Thẩm Tễ Nguyệt trung, trước sau luôn sợ sẽ gặp Thẩm Tễ Nguyệt.
Ví dụ như từ viện điều dưỡng và nhà máy chế biến không còn gì cả, giờ phút này trên người Mục Tư Thần có được bảy Miếng dán bản thân cấp Trụ, đai lưng bạch tuộc nhỏ quấn trên hông, thực lực lớn mạnh hơn hai “Trụ” đầu tiên rất nhiều.
Nhưng cậu sợ.
Trong nhà máy chế biến, nỗi sợ hãi mà Thẩm Tễ Nguyệt mang đến cho cậu thật sự quá sâu, Mục Tư Thần theo bản năng tránh né Thẩm Tễ Nguyệt, thậm chí cố tình tránh đi hai quyến sách《 Người thân cận C03》 và 《 Sức mạnh của sự tò mò》 có khả năng chứa sức mạnh của mặt trăng này.
“Trụ” trong thư viện bị chia thành hai nửa, cả hai bên đều muốn cướp lại sức mạnh trong tay của đối phương, Mục Tư Thần muốn cướp sức mạnh bên nào trước cũng được, nhưng cậu lại cố tình tìm cho bản thân một lý do để tìm người thân cận Giản Đồng trước, muốn cướp lấy nửa sức mạnh của người thân cận Giản Đồng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng, chờ Thẩm Tễ Nguyệt tới tìm cậu.
Bởi vậy, cậu mới bỏ qua hai quyển sách có 99% liên quan đến Thẩm Tễ Nguyệt, đi vào trong sách chưa chắc có chứa người thân cận Giản Đồng này.
Cậu rõ ràng có thể chuẩn bị đầy đủ để vào hai quyển sách quyết đấu trực diện với Thẩm Tễ Nguyệt.
Đây rõ ràng là bỏ gần tìm xa.
Cậu sợ, còn phải dựa vào Hạ Phi còn chưa hiểu ra sao nhắc nhở cậu.
Loại sợ hãi này, chẳng lẽ không phải một loại chi phối tinh thần của Thẩm Tễ Nguyệt đối với cậu sao?
Tuy rằng đã loại bỏ ô nhiễm, nhưng bóng ma mặt trăng vẫn còn lưu lại ở trong lòng cậu, loại trạng thái tinh thần này, vô cùng có khả năng khiến cậu lại bị ô nhiễm vô hình lần nữa.
Mục Tư Thần thở ra một hơi thật dài, nói với Hạ Phi: “Cậu thế mà có thể nói ra mấy lời có lý như vậy, thật là phải nhìn bằng cặp mắt khác, để tôi lau mắt mà nhìn nha.”
“Đừng tưởng là tôi không hiểu cậu đang cà khịa tôi nhé, mượn cơ hội hạ thấp tôi, từ trước tới nay tôi luôn là một chàng trai rất ư là thông minh lanh lợi à nha!” Hạ Phi vỗ gáy của Mục Tư Thần một cái, “Được rồi, nói chuyện cậu có thể nói đi, tiền bối đã trải qua mười đời luân hồi này sẽ giúp cậu phân tích.”
Mục Tư Thần che cái ót lại, tầm mắt đảo qua khuôn mặt không sợ gì cả của Hạ Phi, châm chước một chút, nói chuyện cậu phải tìm được “Trụ”, “Trụ” cần sự tò mò, “Trụ” phân thành hai nửa, một nửa năng lực của người thân cận chi phối “Trụ” là tầm mắt hoặc là đôi mắt với Hạ Phi.
“Phức tạp quá!” Hạ Phi khϊếp sợ nói, “Tôi nghe thôi cũng thấy căng cái đầu rồi! Cho nên cậu muốn tìm người thân cận Giản Đồng trong một đống người như vậy sao?”
“Đúng không, khó lắm đúng không? Bây giờ tôi nhìn ai cũng thấy giống sói hết.” Mục Tư Thần đau đầu nói, “Hơn nữa giữa còn có hồ ly ẩn giữa bầy sói nữa.”
Sói là người thân cận Giản Đồng, còn hồ ly là Thẩm Tễ Nguyệt.
Hạ Phi nói: “Tôi thì không có cách nào kéo tơ lột kén giống cậu như vậy, phân tích tất cả mọi chuyện đến mấy lần như thế. Chuyện này mà giao cho tôi thì chỉ có một cách, chính là nghĩ cách dẫn rắn ra khỏi hang. Không cần phân tích, đốt cây đuốc hun cho sói ra khỏi núi!”
“A!” Mục Tư Thần chỉ vào Hạ Phi, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn cậu ta, “Thông minh vậy luôn, cậu vậy mà có thể đưa ra kiến nghị tốt như vậy luôn! Tôi có bốn vòng!”
“Cách gì?” Hạ Phi thò qua hỏi.
Lúc này, thị nữ bưng chén canh đi vào, nói với Mục Tư Thần: “Hoàng hậu, canh tổ yến tuyết lê đã nấu xong, bảo đảm có thể ‘làm dịu’ cổ họng của công chúa.”
Tốc độ của cuốn sách này quá nhanh, sang trang hoàn toàn không cho người ta cơ hội giảm xóc, Mục Tư Thần bấm tay tính toán, cậu tiến vào trong sách tựa như cũng hơn nửa tiếng, nhưng cảm thấy cốt truyện đã tiến triển rất nhiều rồi.
Hạ Phi đưa mắt ra hiệu với Mục Tư Thần, dùng khẩu hình im lặng nói: “Dẫn tôi đi gặp công chúa”
Hoàng tử Hạ Phi đúng là nhớ mãi không quên vị hôn thê của cậu ta.
Mục Tư Thần vốn dĩ định dẫn theo Hạ Phi, tránh cho bạn cùng phòng không có năng lực tự bảo vệ mình lạc đàn gặp phải nguy hiểm nữa.
“Ngươi theo ta đi gặp công chúa, tiện thể may cho công chúa bộ quần áo mới, tránh cho người khác nói người làm mẹ này khắc khe với con cái.” Mục Tư Thần nói.
Thị nữ đương nhiên sẽ không phản bác gì, Hạ Phi liền vui như điên mà đi theo.
Công chúa sống trên đỉnh tháp, Hoàng hậu ác độc hoàn toàn không để lại một cái thang leo lên tháp nào.
Cũng may công chúa tóc dài có phép thuật thần kỳ, chỉ cần bắt lấy mái tóc dài của cô dưới tháp thì có có thể bay lêи đỉиɦ tháp. Mỗi ngày người đưa thức ăn đều đặt đồ ăn vào trong giỏ, treo ở trên tóc của cô.
Nhờ có mái tóc dài thần kỳ này, công chúa mới không bị đói chết.
Ba người bắt lấy tóc vàng dài chừng mấy chục mét, bay lêи đỉиɦ tháp, tận hưởng niềm vui được nhảy lầu một lần.
Khi đến đỉnh tháp, Hạ Phi buông tóc ra, một sợi tóc vàng rơi vào lòng bàn tay của cậu ta, vừa đẹp vừa mềm mại, khúc xạ ánh sáng lóa mắt dưới ánh mặt trời.
Hạ Phi nhìn lọn tóc này, lẩm bẩm nói: “Công chúa rụng tóc nặng nhỉ, còn dùng mái tóc như thang máy thế này, bộ không sợ hói luôn sao?”
Công chúa mặc quần áo cũ nát nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người ngồi ở trong phòng, vẻ mặt cứng đờ mà nhìn Hạ Phi.
Hạ Phi ý thức được bản thân đã để lại ấn tượng xấu với vị hôn thê, tiến lên một bước nói: “Công chúa xinh đẹp, dung mạo của người ngay đến mặt trời cũng thua ba phần. Ta là một thợ may nghe danh tiếng mà đến, ta sẽ may cho ngài một bộ váy xứng với người nhất, người xứng đáng với điều tốt nhất.”
Hạ Phi dùng khuôn mặt của mình ở trong sách, ngoại hình của cậu ta vẫn tính là đẹp trai, lại là đối tác chính thức trong câu chuyện sửa đổi kỳ dị này.
Công chúa vừa gặp đã cảm mến, mở miệng liền hát một bài ca ngợi lữ khách đến từ phương xa.
Mục Tư Thần hơi bịt tai lại, giọng của công chúa rất lớn, khó trách mọi người gần tháp này đều có thể nghe được giọng hát của nàng.
Thị nữ chú ý tới động tác của Hoàng hậu, tức khắc mở miệng nói: “Công chúa, Hoàng hậu cố ý tới thăm người, người vậy mà không chào mẫu thân tôn kính của mình, ngược lại thì khen ngợi một thợ may bình dân hèn mọn, có phải quá thất lễ hay không?”
Công chúa đành phải dừng ca hát lại, lưu luyến không rời mà dời tầm mắt khỏi người Hạ Phi, vén váy hành lễ với Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, đã lâu không gặp, người có khỏe không?”
Mục Tư Thần trở thành vai ác trong truyện có hơi không được tự nhiên, cậu gật gật đầu nói: “Ta sống rất tốt, có thể sống lâu trăm tuổi với con. Gần đây con thế nào? Đều hát cái gì?”
Công chúa nói: “Chỉ là biên những câu chuyện thú vị xung quanh gần đây thành bài đồng dao để hát giải tỏa nổi cô đơn thôi.”
“Ví dụ như?” Mục Tư Thần hỏi.
Công chúa có luống cuống mà nhìn Hoàng hậu hùng hổ doạ người, sau đó nhìn về phía Hạ Phi xin giúp đỡ.
Hạ Phi tiến lên nắm lấy tay của công chúa, cho nàng sức mạnh để đối kháng Hoàng hậu.
Mục Tư Thần ho nhẹ một tiếng, ý bảo Hạ Phi yên phận một chút, đừng nhìn thấy gái đẹp liền đi không nổi như thế.
“Ca dao người đánh cá và bạch tuộc, là con hát sao?” Mục Tư Thần liếc mắt nhìn thị nữ một cái, chuẩn bị giằng co với công chúa trước mặt chị ta.
“Đúng vậy, là nghe được chim sẻ ríu rít bên ngoài, khi màn đêm buông xuống, chúng nó luôn đứng trên một nơi cao, nói một ít câu chuyện thú vị mà ban ngày nhìn thấy được.” Công chúa nói.
“Hát những bài hát thú vị hơn cũng được,” Mục Tư Thần cao cao tại thượng mà nhìn công chúa, “Nhưng gần đây con có hát bài nào liên quan đến ta hay không? Ví dụ như chuyện Hoàng hậu ác độc vì không cho Hoàng đế mặc quần áo mới mà phá hủy hết tất cả gương này?”
Công chúa đồng tử hơi co lại, cuống quít lắc đầu nói: “Con gái làm sao dám nói những lời này? Phụ vương không để ý tới quốc sự, mẫu thân cũng là vì tốt cho cha thôi!”
Mục Tư Thần thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng liền hiểu rõ, nhưng còn cần tiến thêm một bước xác nhận.
Vì thế cậu nói: “Thị nữ, mang canh nhuận cổ họng ta cố ý chuẩn bị cho con bé uống. Nếu công chúa thích ca hát như vậy, thì nhất định phải bảo vệ cổ họng có thật tốt, hát thêm nhiều ca khúc động lòng người thì mới được.”
Mục Tư Thần cười gằn, trơ mắt nhìn thị nữ hung tợn mà nắm cằm công chúa chế canh độc vào.
Công chúa đáng thương nhìn Hạ Phi cầu cứu, tên đàn ông vô dụng Hạ Phi đương nhiên là đau khổ quay mặt đi.
Sau khi đổ canh xong, công chúa hơi hơi hé miệng, tiếng nói trở nên khàn khàn khó nghe, cô đau khổ khóc lên.
Mục Tư Thần đưa mắt ra hiệu cho Hạ Phi: “Ngươi ở lại đo dáng người của công chúa, nhất định phải may một bộ váy xinh đẹp lộng lẫy nạm đầy kim cương, công chúa một nước, đương nhiên phải có thể diện của công chúa, cũng không thể mặc quần áo cũ mãi, làm ra vẻ cho người ta thương.”
Dứt lời, Mục Tư Thần và thị nữ ra sức kéo tóc dài của công chúa trượt xuống tháp cao.
Mục Tư Thần đợi ở dưới tháp một hồi, Hạ Phi mới cầm thước đo xuống, lặng lẽ ra dấu ‘OK’ với Mục Tư Thần.
Hai người trở lại phòng, đuổi thị nữ ra, Hạ Phi gấp không chờ nổi mà nói: “Cậu thật sự đoán đúng rồi! Người tung tin đồn về Hoàng hậu thật sự là công chúa, trời ạ, cái này thế mà còn là một quyển cung đấu luôn mới ghê!”
Mục Tư Thần để Hạ Phi lại trong tháp cao, chính là vì để Hạ Phi tìm hiểu ra mục đích thực sự của công chúa.
Khi hoàng tử Hạ Phi rời khỏi quốc gia của mình, mẹ của cậu ta từng cho cậu ta một lọ thuốc giải độc, Mục Tư Thần cảm thấy, quyển sách vẫn chỉ có 100 trang sau khi bị 16 người sửa đổi, mỗi một đạo cụ xuất hiện trong đó đều là hữu dụng.
Nếu xuất hiện công chúa trúng độc, vậy thuốc giải độc nhất định sẽ có tác dụng.
Mục Tư Thần làm người xấu trước, sau khi công chúa trúng độc thì để lại Hạ Phi lấy ra thuốc giải chiếm lòng tin của công chúa, như vậy sẽ có thể đạt được nhiều tin tức hơn.
Hạ Phi hỏi ra rất nhiều chuyện từ miệng của công chúa.
Hóa ra cô công chúa trông như thỏ trắng này không phải người yếu đuối, sau khi cô bị nhốt trong tháp cao thì phát hiện một quyển sách ma thuật, nhân lúc buổi tối không có ai thì lén tu luyện ma thuật.
Cô thực hiện ma thuật lên tóc của mình để giao tiếp với thế giới bên ngoài; cô biến những chuyện trong dân gian và hoàng cung thành ca dao để lan truyền tiếng xấu của Hoàng hậu; thậm chí kẻ lừa đảo Hoàng đế cũng là do công chúa tìm tới.
Cô nghe đám côn trùng bay nhắc đến hai kẻ lừa đảo giả danh lừa gạt khắp nơi, thì liền biên chuyện kẻ lừa đảo có thể may ra bộ quần áo đẹp nhất trên thế giới thành ca dao hát ra, truyền đến tay Hoàng đế.
Hạ Phi nói: “Như vậy Hoàng đế sẽ tìm người tới may quần áo, kẻ lừa đảo nhất định có thể lừa được Hoàng đế mặc bộ quần áo ông ta cảm thấy đẹp nhất trên thế giới. Hoàng đế chắc chắn sẽ diễu hành trên đường phố để trưng bày bộ quần áo của mình, dưới loại tình huống này, với tư cách là công chúa, cô ấy sẽ có thể tạm thời rời khỏi tháp cao, đi cùng với hoàng đế.
“Cô ấy hy vọng hoàng tử tôi có thể trợ giúp cô ấy, lúc may quần áo cho Hoàng hậu, trộm lấy đai lưng màu lam có thực hiện năm điều ước bên hông của Hoàng hậu.
“Chờ sau khi cô ấy xuống khỏi tháp, họp mặt với tôi có được đai lưng, cô ấy sẽ ước dân chúng đuổi tên hoàng đế ngu xuẩn đi, đổ hết tất cả hành vi lừa gạt hoàng đế cho Hoàng hậu ác độc, sau khi hoàng đế cùng hoàng hậu đều bị đuổi xuống đài, cô công chúa vừa xinh đẹp vừa đáng thương còn thiện lương đương nhiên có thể trở thành tân nữ hoàng.
“Sau khi có được vương vị, cô ấy sẽ kết hôn với tôi, mọi người đều có thể có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.”
Mục Tư Thần: “……”
Đây thực sự là một câu chuyện mà mọi người đều là nhân vật chính..
“Cậu có nhìn thấy được quyển ma pháp mà công chúa luyện không?” Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi lắc đầu: “Công chúa cất giấu quyển sách ma pháp này rất kỹ, cô ấy không cho tôi xem. Nhưng cô ấy có nhắc một chuyện, mặt trăng sẽ tăng cường ma pháp của cô ấy, cho nên cô ấy sẽ làm phép vào ban đêm, làm hai thợ may thân hình khỏe đẹp quyết định từ bỏ kế hoạch giảm béo cho hoàng đế, chuẩn bị lừa gạt.”
Đây ngược lại không khác mấy với suy đoán Mục Tư Thần.
Chuyện công chúa có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chim thú, có thể hiểu vì công chúa có thể thông qua đôi mắt chim thú nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, cũng có thể hiểu vì công chúa có năng lực điều khiển chim thú nhất định.
Trong tô-tem của Thẩm Tễ Nguyệt, vừa lúc có hoa văn con thỏ tượng trưng cho động vật, chứng minh Thẩm Tễ Nguyệt có thể điều khiển những động thực vật dưới ánh trăng.
Ngược lại là Con Mắt To trong Đồng Chi, gần như không nhìn thấy động thực vật, gã không nhìn mọi thứ bằng con mắt của người khác, mà là con mắt của Con Mắt To xài cực kỳ tốt.
Sức mạnh hiện tại của công chúa đang nghiêng về Thẩm Tễ Nguyệt nhiều hơn.
Đối lập với cái này.
Thị nữ chủ trương chủ trương đập gương để phá hủy hình ảnh phản chiếu, rót thuốc cho công chúa không nương tay chút nào, lập trường của chị ta tựa như càng nghiêng về Con Mắt To hơn.
Công chúa tung tin đồn về việc phá hủy gương, rõ ràng là không hy vọng gương bị hủy đi, hơn nữa sức mạnh mà cô cho thấy cũng càng nghiêng về Thẩm Tễ Nguyệt hơn.
Dựa theo kế hoạch công chúa, khi hoàng đế diễu hành, đúng lúc ánh mắt của công chúng đều tập trung ở trên người hoàng đế.
Hoàng đế không mặc quần áo, nhưng lại công bố bản thân đang mặc trang phục quý giá đẹp đẽ chỉ có người thông minh mới có thể nhìn được.
Lúc này dân chúng nhất định sẽ sinh ra một suy nghĩ: “Quần áo đâu? Mình thật sự không phải người thông minh sao?”
Sự tò mò cũng sẽ lên đến đỉnh điểm vào thời điểm này.
Tầm mắt, sự tò mò, vừa vặn thỏa mãn tất cả điều kiện của “Trụ”.
Công chúa vừa lúc sẽ ra tay vào lúc này, chính là hành động chiếm “Trụ” một lần.
Nhờ có sự trợ giúp của Hạ Phi, mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.
“Xem ra lúc diễu hành rất nguy hiểm,” Mục Tư Thần nói với Hạ Phi nói, “Đến lúc đó chúng ta nhất định phải cẩn thận với thị nữ, chờ khi thỏa mãn tất cả điều kiện, tôi sẽ tấn công thị nữ cướp lấy nửa cái ‘Trụ’.”
Hạ Phi chớp chớp mắt, dáng vẻ không hiểu lắm, cậu ta hỏi: “Từ từ, tại sao phải chú ý thị nữ? Thị nữ nhất định sẽ là người chúng ta muốn tìm sao? Tôi không rõ chân tướng cụ thể, nhưng từ tin tức cậu nói với tôi hiện tại thì mấy thứ như tầm mắt, tập trung, tò mò……khi diễu hành, không phải tất cả đều hướng đến hoàng đế sao?”
Mục Tư Thần bước chân chợt ngừng lại, nhìn về phía Hạ Phi.
Hạ Phi tiếp tục nói: “Còn có, điều gì đã khiến Hoàng hậu ra quyết định đập gương? Là hoàng đế thích soi gương, thích mặc quần áo mới đấy! Hơn nữa cậu còn nhớ lúc chúng ta họp mặt không, hoàng đế đang dùng cái gì để làm gương? Một hầu gái mắt to đó! Bây giờ cậu mắt này, cậu có thể nhìn ra được hình dáng của mình từ trong mắt tôi sao? Sao có thể!”
“Cậu nói có lý, nhưng thị nữ cũng vô cùng vô cùng khả nghi.” Mục Tư Thần nói.
“Từ từ, kẻ địch nhất định chỉ có một sao?” Hạ Phi vươn hai ngón tay, chỉ hai con mắt của mình, “Một người, không phải có hai con mắt sao?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần
- Quyển 1 - Chương 60: Công Chúa